Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 323: Hang ổ Tang Long

Chương 323: Hang ổ Tang Long




Dịch giả: Băng Băng

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Chỗ vết nứt trên lưng núi, những người khác đã lần lượt thuận dây thừng bằng dây leo tuột xuống, mà ngoài vết nứt, cũng chỉ còn lại Lê Tinh Họa và Âm Linh sư thiếu nữ Sư Mai Nhu.

Con ngươi màu tím nhạt của Âm Linh sư thiếu nữ đang nhìn chăm chú lên Lê Tinh Họa, mang theo vài phần hiếu kỳ.

“Tỷ tỷ, có phải nữ tử bên ngoài cũng giống như tỷ tỷ vậy không?” Âm Linh sư thiếu nữ Sư Mai Nhu dò hỏi.

“Muội chưa bao giờ đi ra khỏi Lê Hoa câu sao?” Lê Tinh Họa dò hỏi.

Lưng núi hoang vu, xung quanh thậm chí không có quá nhiều cây cối che lấp, cho nên dù có sinh vật nguy hiểm nào đến gần thì cũng có thể trước tiên trông thấy.

Âm Linh sư thiếu nữ lắc đầu nói:

“Từ trước tới giờ bà nội không cho muội rời khỏi, thậm chí đi ra khỏi trại, cũng sẽ bị trách mắng.”

“Người đối với muội rất nghiêm khắc sao?” Lê Tinh Họa bình tĩnh trò chuyện với Âm Linh sư thiếu nữ.

“Ừm, đặc biệt đặc biệt nghiêm khắc, bà nội không cho phép muội nói với những người khác là mình có thể nhìn thấy âm linh, càng không cho phép muội giao lưu với những âm linh du đãng kia, nàng lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở cho muội, rằng tất cả âm linh muội nhìn thấy đều là ảo giác sinh ra.”

Âm Linh sư thiếu nữ nhẹ gật đầu.

“Muội không quá ưa thích bà nội của mình, có phải không?” Lê Tinh Họa nói.

Âm Linh sư thiếu nữ không trả lời.

“Nếu nàng đã qua đời, vì sao muội không rời khỏi Lê Hoa câu?”

Lê Tinh Họa mượn hỏi.

“Muội đã từng hỏi bà, muội có thể rời khỏi Lê Hoa câu không? Bà nói với muội là trừ khi toàn bộ tộc nhân Lê Hoa câu đều chết hết, nếu không muội đừng nghĩ bước ra khỏi Lê Hoa câu một bước.”

Âm Linh sư thiếu nữ trả lời.

“Đây khi là nguyền rủa sao?” Lê Tinh Họa nói.

“Ừm, từ trước tới giờ muội không dám trái lời bà nội.”

“Cho nên muội dự định giết tất cả mọi người trong trại?”

Khi Lê Tinh Họa nói lời này, ngữ khí cũng không có bất kỳ biến hóa nào, giống như từ khi hai người bắt đầu nói chuyện với nhau nàng đã biết được mọi việc.

Con ngươi màu tím nhạt mở to, Âm Linh sư thiếu nữ nhìn chăm chú lên Lê Tinh Họa, trên khuôn mặt như trứng ngỗng kia lộ ra thần sắc bối rối.

...

Cách đó không xa, một đạo mị ảnh thản nhiên không hiểu bám vào chỗ bằng phẳng trên lưng núi, kề bên này rõ ràng không có một chút cây cối chắn và nham thạch ánh nắng.

Mị ảnh này chính là Chúc Minh Lãng, hắn đã chạy tới, khi nhìn thấy ngoại trừ Lê Tinh Họa ra tất cả mọi người đều bị dụ dỗ đến phía dưới vết nứt lưng núi, Chúc Minh Lãng đã định ra tay với Âm Linh sư thiếu nữ này.

Nhưng một bàn tay của Lê Tinh Họa đặt ở phía sau, lắc lắc ra hiệu với Chúc Minh Lãng lúc này hắn không nên hiện thân.

Lê Tinh Họa muốn thử kiểm tra Âm Linh sư thiếu nữ này.

Chẳng lẽ Âm Linh sư thiếu nữ này còn che giấu cái gì?

...

“Muội... Muội... Ta không...”

Âm Linh sư thiếu nữ khẩn trương có chút cà lăm trả lời.

“Những người đã chết kia, là muội khống chế sao?”

Lê Tinh Họa vẫn như cũ khoát tay áo đến Chúc Minh Lãng đang ẩn núp cách đó không xa, ra hiệu hắn lại chờ một chút.

Âm Linh sư thiếu nữ yên lặng, cặp mắt của nàng thậm chí không dám nhìn tỷ tỷ hình như có thể xem thấu lòng người này.

“Vâng... Đúng thế.” Hồi lâu, Âm Linh sư thiếu nữ rốt cục thừa nhận.

“Bọn hắn không phải người sống cùng sơn trại với muội sao, tại sao phải giết chết bọn hắn?”

Lê Tinh Họa chất vấn.

“Không phải muội giết bọn hắn, muội khống chế bọn hắn chỉ là muốn đuổi đám người tỷ tỷ đi đi, thế nhưng thực lực của mọi người quá mạnh.”

Âm Linh sư thiếu nữ nói.

“Tang Long giết chết bọn hắn?”

Âm Linh sư thiếu nữ lại lắc đầu.

Cách đó không xa, Chúc Minh Lãng cau mày.

Chuyện hình như còn phức tạp so với trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng Âm Linh sư thiếu nữ này, điều khiển những người đã chết đó là sự thật, hơn nữa nàng cũng rất có thể chính là lãnh tụ Tang Long, dưới cái khe kia đến tột cùng là tình huống như thế nào còn khó nói, bất kể như thế nào, trước bắt nàng lại rồi hỏi sau.

Chúc Minh Lãng đi tới.

Băng Thần Bạch Long ở bên trái Chúc Minh Lãng, nó cất bước, một đôi lãnh nguyệt chi mâu mang theo địch ý mãnh liệt, nhìn chăm chú Âm Linh sư thiếu nữ này.

Mà thật ra Kiếm Linh Long cũng đã sớm tiềm ẩn dưới ánh mặt trời, theo Chúc Minh Lãng tới gần, mũi kiếm Kiếm Linh Long trực chỉ vào Âm Linh sư thiếu nữ.

Chỉ cần nàng có ý nghĩ muốn mưu hại Lê Tinh Họa sẽ lập tức bị Kiếm Linh Long chém giết.

Âm Linh sư thiếu nữ toàn thân rét run, nàng nhìn qua Chúc Minh Lãng, gương mặt hoàn toàn trắng bệch.

“Thù hận lớn hơn nữa cũng không đến mức giết chết toàn bộ người trong trại, ngươi so với những Tang Long kia còn ác độc hơn.”

Chúc Minh Lãng lạnh lẽo nói với thiếu nữ này.

“Ta... Ta không giết bọn hắn.”

Âm Linh sư thiếu nữ thanh âm khẽ run.

“Mộ phần ngươi nói kia ta đã xem qua, không phải là âm linh chết chìm gì, cho nên cố ý dẫn đồng bạn của ta tới cái gọi là địa quật hắc hồ này, hắc hồ chỉ sợ sẽ là hang ổ Tang Long đi. Ngươi tốt nhất để cho những Tang Long đang rục rịch kia thành thật một chút, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi!”

Chúc Minh Lãng nói.

Âm Linh sư thiếu nữ hoảng sợ nhìn qua Chúc Minh Lãng, từ trên ánh mắt của nàng, hoàn toàn không cách nào nhìn ra trong lòng của nàng, thật giống như Chúc Minh Lãng oan uổng nàng vậy.

“Cái gì còn khó coi hơn chết vậy?”

Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc từ dưới cái khe đen như mực truyền đến.

Nam Vũ Sa thuận dây thừng bằng dây leo rũ xuống kia leo lên.

Sau đó Hồ Bách Linh, Phương Niệm Niệm, Tùng La cũng đều ra khỏi vết nứt, hiển nhiên bọn hắn cũng không rõ ở đây xảy ra chuyện gì.

Chúc Minh Lãng rất ngoài ý muốn.

Bọn hắn lại bình yên vô sự đi lên??

Phía dưới không phải hang ổ Tang Long sao?

Vậy vì sao Âm Linh sư thiếu nữ này lớn lại phí khổ tâm dẫn mọi người tới nơi này?

“Không thấy được cái gì sao?” Chúc Minh Lãng không hiểu hỏi.

“Rất nhiều bảo thạch, nếu như thời gian sung túc cũng có thể vớt hết toàn bộ, đương nhiên, nhựa cây giải độc cũng đã đổ xuống, hẳn là không bao lâu nữa mỗi một trại trong Lê Hoa câu đều sẽ có được nước sạch.”

Hồ Bách Linh vừa cười vừa nói.

Rất thuận lợi, phía dưới đúng là một địa quật hắc hồ, mà lại trực giác nói cho Hồ Bách Linh, nơi này đúng là đầu nguồn dòng suối khe núi ở Lê Hoa câu, về phần ở đáy hồ có lít nha lít nhít bảo thạch như cát sông kia, nói thật Hồ Bách Linh rất động tâm, nhưng nàng cũng biết, những cái này thuộc về ai.

“Không có Tang Long sao?” Chúc Minh Lãng nhìn qua Nam Vũ Sa.

“Ô Dạ Tang Long cũng không phát hiện ở nơi này, trong hắc hồ cũng không có bất luận vết tích gì của Tang Long.”

Nam Vũ Sa nói.

Chúc Minh Lãng và Lê Tinh Họa liếc mắt nhìn nhau.

Sau đó bọn hắn ánh mắt nhất trí nhìn về phía gương mặt Âm Linh sư thiếu nữ.

Chẳng lẽ là bọn hắn đoán sai rồi??

Nhưng mới rồi rõ ràng nàng đã thừa nhận là mình điều khiển những người đã chết kia.

“Tình huống bên phía ngươi thì sao, sao nhanh như vậy đã tới đây?”

Hồ Bách Linh hỏi.

“Đại quân Tang Long tảng trại đã rút lui, chỉ có một phần nhỏ tại ẩn núp.” Chúc Minh Lãng nói.

“Tang Long rất cảnh giác và cũng rất cẩn thận, hẳn là bọn chúng cũng lo lắng chúng ta tập hợp lực lượng của tất cả mọi người đi tiêu diệt bọn chúng, cho nên lập tức bỏ tảng trại, trốn đến những nơi khác.”

Tùng La nói.

“Vừa rồi các ngươi nghiêm túc như vậy là đang thảo luận cái gì?”

Hồ Bách Linh hỏi.

“Không có gì, chỉ là hỏi nàng lúc ở trong tảng trại không nhìn thấy Tang Long tương đối đặc biệt, ta suy đoán trong đại quân Tang Long hẳn là có một lãnh tụ trí tuệ không kém hơn nhân loại, nếu như có thể biết năng lực đặc thù của nó, xử lý sạch nó, đối phó Tang Long cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”

Chúc Minh Lãng cười nói, hời hợt che giấu chuyện chất vấn vừa rồi.

Mà Âm Linh sư thiếu nữ cúi đầu, yên lặng, một bàn tay không khỏi bắt lấy vạt áo của mình bối rối, giống thở dài một hơi, lại như là đang sợ cái gì.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch