“Niệm Niệm, ngươi nói làm ta có chút rùng mình.” Hồ Bách Linh đột nhiên hai tay ôm vai của mình.
“Lê Hoa Câu ngăn cách với đời là có nguyên nhân.” Lúc này, Lê Tinh Họa mới mở miệng nói.
“Trước đó, không phải Chúc Minh Lãng đã nói rồi sao, bọn hắn là vì tránh né chiến loạn, không muốn sa vào bất kỳ một cuộc phân tranh nào.” Phương Niệm Niệm nói.
“Mặc dù không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng ta cảm thấy Lê Hoa Câu này, có thể chính là một sơn trại của Âm linh sư.” Chúc Minh Lãng quay đầu lại nhìn một chút ánh sáng trại trong thâm sơn này.
Bóng đêm sáng sủa, đèn đuốc sáng trưng, mọi thứ nhìn qua đều rất an bình, thật giống như là một mảnh thế ngoại đào nguyên, khi tới mùa xuân hạ, cũng là lúc hoa lê nở, khắp núi đồi ở nơi này sẽ được phủ kín đầy hoa lê, đến lúc đó nhất định sẽ tuyệt đẹp như tiên cảnh.
Nhưng sự thật sẽ tuyệt vời như vậy sao?
“Trại Âm linh sư???” Nam Vũ Sa kinh ngạc hơi mở ra miệng nhỏ.
“Ừm, người nơi này, hơn phân nửa đều đã chết rồi. Lê Hoa Câu này e là chính là một tòa Tử Nhân câu, ngoại giới có tin đồn rằng, nơi này có hai ba vạn người sinh sống, nhưng thật ra người sống chân chính cũng chỉ có mấy người mà chúng ta đã nhìn thấy. Bọn hắn là Âm linh sư.” Lê Tinh Họa nói.
“Trước đó chúng ta ở thạch trại thứ hai gặp phải những người chết bị điều khiển kia, thật ra không phải là bị Tang Long mê hoặc, mà là Âm linh sư Sư Mai Nhu, nàng vẫn luôn điều khiển những người chết kia.” Chúc Minh Lãng nói.
Nam Vũ Sa, Hồ Bách Linh, Phương Niệm Niệm đều mở to đôi mắt.
“Quả nhiên tiểu nha đầu này có vấn đề, hừ!” Nam Vũ Sa nói.
Từ khi nàng ta vào đội ngũ đến nay, Nam Vũ Sa đã cảm thấy thiếu nữ này đang che giấu thứ gì đó.
“Vậy nàng chẳng phải là cùng một bọn với Tang Long, là nàng đã tiêu diệt người trong trại??” Hồ Bách Linh có chút không thể tin được nói.
“Không phải, chỉ sợ trong sơn trại đó vốn không có mấy người còn sống.” Chúc Minh Lãng nói.
“A??” Phương Niệm Niệm cảm giác đầu mình có chút không đủ dùng.
Trại kia không phải là bị giết sao?
Rõ ràng Tang Long ẩn trốn ở trong những căn phòng kia!
“Trong trại thứ nhất, người chúng ta nhìn thấy hơn phân nửa đều là người chết bị điều khiển.” Chúc Minh Lãng nói tiếp.
“Đều... Đều là quỷ???” Phương Niệm Niệm vừa nghe thấy liền co rút vào trong ngực Nam Vũ Sa, cả người run rẩy.
“Ta đã đánh giá thấp năng lực của Âm linh sư, hoặc là nói, Âm linh sư cũng có phân chia mạnh yếu. Âm linh sư yếu chỉ có thể nhìn thấy âm linh, Âm linh sư mạnh một chút có thể câu thông với âm linh, mà Âm linh sư lợi hại hơn, thậm chí bọn hắn có thể điều khiển người đã chết, làm cho bọn hắn nhìn qua không khác gì người còn sống.” Lê Tinh Họa nói.
“Cho nên trại thứ nhất, nhìn qua một chút khí tức sinh mệnh cũng không có, đó là bởi vì toàn bộ Lê Hoa Câu này là bộ lạc Âm linh sư, bọn hắn điều khiển người chết để duy trì tất cả các sơn trại, làm cho bên ngoài tưởng rằng nơi này chính là một nơi ngăn cách với đời???” Trong đôi mắt của Hồ Bách Linh đều tràn đầy nổi sợ hãi.
Vậy người bạn lúc trước của mình.
Rốt cuộc nàng ta là Âm linh sư, hay là người chết??
“Vậy... Vậy Tang Long là chuyện gì??” Nam Vũ Sa hỏi.
“Cũng là do chúng ta thao túng. Tang Long chính là thị sủng của chúng ta!” Đúng lúc này, giọng nói của một nam tử được truyền đến từ đỉnh núi phía trước, hắn đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo thê lương, đầu đội mũ lông thú, mặc y phục lông thú, chỉ là cả người đều tản ra một cỗ quỷ khí!!
Là Tùng La!
So sánh với bộ dạng chất phác ngay thẳng lúc trước, giờ phút này hắn mang theo tà tính khiến cho người ta khó nắm bắt!
“Âm linh sư? Thật ra chúng ta cũng không thích cách xưng hô này, chúng ta thường gọi mình là Tử Thần!” Tộc trưởng Tùng Tầm Sơn mặt mũi đầy nếp nhăn đi ra từ trong rừng phía sau, đồng thời dùng một tay giữ chặt thiếu nữ Âm linh sư Sư Mai Nhu kia.
“Trong giáo đình có nói, Tang Long chính là những sinh vật phụng dưỡng Tử Thần...” Đột nhiên Hồ Bách Linh nhớ lại câu nói này, cả người như bị sét đánh. Nàng càng nghĩ càng phẫn nộ, vươn tay chỉ về phía tộc trưởng nói: “Khó trách Tang Long lại không tuyệt tích, cũng bởi vì có những Âm linh sư các ngươi cho chúng sống tạm ở trong Lê Hoa Câu này!”
“Các ngươi thật đúng là ngoài dự liệu, đưa các ngươi đến trại Tang Long mà vẫn có thể sống sót rời đi. Nhưng mà, nếu các ngươi đã biết bí mật của Lê Hoa Câu chúng ta, vậy càng không thể để các ngươi còn sống mà rời khỏi đây.” Tộc trưởng Tùng Tầm Sơn nói.
Trên thực tế, Tùng Tầm Sơn vẫn không thể xác định được, những người này đã biết được bí mật của Lê Hoa Câu hay chưa.
Nhưng khi bọn hắn rời khỏi đây như không có chuyện gì xảy ra, Tùng Tầm Sơn càng nghĩ càng không đúng, ông cảm thấy vì lý do an toàn vẫn nên xử lý sạch bọn hắn, dù sao bọn hắn đã từng tiếp xúc với Sư Mai Nhu, mà Sư Mai Nhu còn nói cho những người này về chuyện bọn họ có thể nhìn thấy âm linh!
“Ta... Ta không có nói gì.” Sư Mai Nhu nói.
“Nhưng bọn hắn vẫn đoán được, không phải sao?” Tộc trưởng Tùng Tầm Sơn nói.
“Còn tưởng rằng tộc trưởng đưa tặng chúng ta nhiều bảo thạch như vậy, chính là muốn bịt miệng, thật ra các ngươi là ai chúng ta cũng không thèm để ý, Âm linh sư cũng được, Tang Long Tử Thần cũng được, chúng ta chỉ để ý chính là nơi này có phải là có rất nhiều người chết hay không. Trên thực tế khi biết các ngươi là trại Âm linh sư, ta đã thở dài một hơi, điều này đại biểu Lê Hoa Câu cũng không có hàng ngàn hàng vạn người chết thảm dưới móng vuốt của Tang Long, con người của ta cũng có lòng dạ bồ tát.” Chúc Minh Lãng mở miệng nói.
Không thấy bị tàn sát thê thảm.
Người Lê Hoa Câu cũng không sống dưới sự sợ hãi của Tang Long.
Đây chính là nguyên nhân Chúc Minh Lãng rời đi.
Trại Âm linh sư, bọn hắn thích lấy người chết làm trại dân, rõ ràng người sống chân chính ở Lê Hoa Câu chỉ có mấy người, nhưng lại thể hiện ra cảnh tượng bảy trại phát triển phồn vinh...
Bọn hắn ưa thích loại phương thức Âm linh sư này.
Vậy thì mặc kệ bọn hắn.
Chỉ cần bọn hắn không dùng người sống làm thành khôi lỗi của bọn chúng.
Chỉ cần Tang Long thị sủng của bọn chúng không chạy xuống núi, lạm sát kẻ vô tội.
Về phần bọn hắn dùng phương thức nào để sống, dùng cách gì để kéo dài, vậy đó cũng là chuyện của bọn hắn, Chúc Minh Lãng không xen vào.
Đây chính là nguyên nhân sau khi biết được chân tướng, Chúc Minh Lãng liền vội vã muốn rời đi.
“Với ta mà nói, không có người chết thảm vậy là đủ rồi, Âm linh sư các ngươi thích, vậy thì từ từ chơi đi, ta lại càng ưa thích thành trì có hơi thở người sống chân chính hơn.” Chúc Minh Lãng nói.
“Các ngươi sẽ không giữ mồm giữ miệng đối với chuyện nơi này!” Đôi mắt của Tùng La nhìn chòng chọc vào Chúc Minh Lãng.
“Thật ra mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, chuyện này cứ qua như vậy, sau này mọi người vẫn sẽ là hàng xóm tốt, chỉ cần các ngươi không mưu tài hại mệnh, ta cũng sẽ không có thành kiến gì với các ngươi, nhưng nếu các ngươi muốn giết người diệt khẩu, loại hành vi này ở trong mắt của ta rất ngu xuẩn, ta là nhận được ủy nhiệm cứu viện mới tới đây, hiện tại các ngươi đều đã bình yên vô sự, ta liền có thể rời đi. Nhưng các ngươi làm như vậy là tương đương với chuyện ép ta trở thành người tiêu diệt Âm linh trại Lê Hoa Câu của các ngươi, dù sao ta cũng đã nhận bảo thạch, trong lòng ta sẽ có áy náy.” Chúc Minh Lãng nói.