Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 324: Vội vàng rời đi

Chương 324: Vội vàng rời đi




Dịch giả: Băng Băng

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Chúc Minh Lãng để Tiểu Bạch Khởi xuống tìm kiếm dưới khe nứt trong Hắc Hồ.

Hắc Hồ rất lớn, nguồn nước dự trữ ở đây có thể tưới cho tất cả cây cối ở Lê Hoa Câu này, đồng thời đáy hồ cũng lắng đọng lại rất nhiều bảo thạch.

Tiểu Bạch Khởi kiểm tra một vòng, xác thực không nhìn thấy bất kỳ một con Tang Long nào, thậm chí nước bọt, lông tóc, dấu chân của Tang Long cũng không có.

Loại nơi sạch sẽ tựa như bí cảnh thế này, căn bản chưa từng có bất kỳ sinh vật nào đặt chân qua.

Thuận tay cuốn đi toàn bộ bảo thạch dưới đáy hồ, đem chúng cất vào trong Càn Khôn Thâu Thiên Thuật của mình, Tiểu Bạch Khởi về tới trên mặt đất, nói tình hình chi tiết ở trong Địa Quật Hắc Hồ cho Chúc Minh Lãng.

“Nếu lọc sạch nguồn nước, cũng coi như là một công lớn, chúng ta về sơn trại thứ nhất đi.” Chúc Minh Lãng nói.

“Những Tang Long không rõ tung tích ở sơn trại đá kia thì phải làm sao đây?” Hồ Bách Linh hỏi.

“Nếu bọn chúng muốn ẩn núp thì có phá hủy toàn bộ sơn quật hang động của Lê Hoa Câu, thì cũng chưa chắc có thể tìm ra chỗ bọn chúng ẩn thân, chúng ta có thể làm cũng chỉ có những thứ này.” Chúc Minh Lãng nói.

“Cũng đúng.” Hồ Bách Linh nhẹ gật đầu.

Tang Long là một đám sinh vật cực kỳ ngoan cường, từ đầu đến cuối đều chưa từng nghe nói có thể diệt tuyệt hết toàn bộ, chúng tựa như cỏ dại vậy, sau cơn mưa mùa xuân năm sau, lập tức lại lan rộng ra!

Trước mắt có thể trợ giúp Lê Hoa Câu hóa giải nguy cơ nguồn nước đã là rất tốt rồi, về phần những tộc đàn Tang Long ở sơn trại đá kia rốt cuộc đã chạy trốn tới nơi nào, e là cũng không thể biết được.

...

Rời khỏi sườn núi, thừa dịp trời còn chưa tối, một nhóm người trở về sơn trại thứ nhất của Lê Hoa Câu.

Giải quyết vấn đề nguồn nước, có lẽ Lê Hoa Câu cũng có thể khôi phục lại sức sống vốn có, về phần những Tang Long đột nhiên chẳng biết đi đâu kia, có lẽ là đã tìm được hang động mới, bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức.

Chỗ đáng sợ của Tang Long chính là bọn chúng có trí tuệ đủ cao, khi biết đã mất đi cơ hội đi săn, mà tộc đàn của mình lại bị uy hiếp thì sẽ lập tức giấu kín bản thân, yên lặng một đoạn thời gian, chờ đợi cơ hội ngóc đầu trở lại.

Nhưng mà, đã mất đi Giác Ma Thụ Quả, uy hiếp của những Tang Long kia đối với Lê Hoa Câu cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.

Trên đường trở về, Chúc Minh Lãng đều duy trì vẻ yên lặng.

Mà Lê Tinh Họa cũng chìm vào trong suy nghĩ sâu xa.

Thiếu nữ Âm linh sư kia cũng không nói lời nào.

...

Màn đêm gần buông xuống, bọn họ mới trở lại trại thứ nhất của Lê Hoa Câu.

Lão tộc trưởng mặt mũi đầy nếp nhăn nở nụ cười tươi, ông tự mình nghênh đón mấy vị hiệp sĩ anh dũng trở về, đồng thời bày ra rất nhiều mỹ thực rượu ngon.

Chúc Minh Lãng không có khẩu vị gì, nhất là khi nghĩ đến bí mật cất giấu ở Lê Hoa Câu này, càng cảm thấy khắp nơi trong trại này đều tràn đầy quỷ dị.

Hiện tại, hắn chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Ngược lại Hồ Bách Linh lại hồn nhiên không biết gì đối với tất cả những chuyện này, nàng nhận lấy sự chiêu đãi nhiệt tình của người dân trong trại, hơn nữa còn nhắc đến vị bằng hữu của mình với lão tộc trưởng, muốn biết tình huống hiện tại của nàng ấy thế nào.

“Nàng nha, năm kia lâm vào một trận bệnh nặng, đưa ra ngoài trị bệnh, kết quả là không còn trở về nữa, chúng ta cũng không biết nàng đã khỏi bệnh rồi không có ý định trở lại Lê Hoa Câu nữa, hay là bệnh chết ở bên ngoài rồi.” Tộc trưởng đầy nếp nhăn thở dài một tiếng.

Vẻ mặt Hồ Bách Linh tràn đầy kinh ngạc, nàng không biết xảy ra chuyện như vậy, mặc dù đã rất nhiều năm rồi nàng chưa từng bước vào Lê Hoa Câu, không có cách nào liên lạc được với vị bằng hữu hồi nhỏ kia, nhưng khi nàng nghe đến tin tức bất hạnh của nàng ấy, cuối cùng vẫn cảm thấy khổ sở.

“Thiên tai, tai vạ bất ngờ, sinh lão bệnh tử, đều là trạng thái bình thường.” Tộc trưởng Tùng Tầm Sơn mặt đầy nếp nhăn nói.

“Đúng là trạng thái bình thường, nhưng mà chẳng phải Lê Hoa Câu các ngươi có bí quyết trường thọ làm cho các tộc nhân tránh khỏi những thứ này sao?” Chúc Minh Lãng cười nói với lão tộc trưởng mặt mũi tràn đầy nếp nhăn này.

Lão tộc trưởng đang bưng bát rượu, tay đang lơ lửng, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng.

“Các ngươi quy định tộc nhân không được rời khỏi Lê Hoa Câu, thật ra chính là không tranh quyền thế, muốn sống một cuộc sống an tĩnh không phân tranh chiến loạn lục đục với nhau, đây không phải chính là biện pháp các ngươi tránh khỏi nhân họa sao?” Sau đó Chúc Minh Lãng tiếp tục nói ra hết những lời chưa nói xong.

Sau khi tộc trưởng Tùng Tầm Sơn nghe xong, lúc này mới một lần nữa uống một hơi cạn sạch rượu trước mặt, rồi bật cười ha ha.

“Chúng ta còn có chuyện khác phải xử lý, cho nên sẽ không qua đêm ở trong trại, một lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi Lê Hoa Câu, sau này đấu tranh với Tang Long vẫn là phải dựa vào chính các ngươi.” Chúc Minh Lãng nói.

“Mặc dù chúng ta vẫn hi vọng các ngươi có thể giúp chúng ta tiêu diệt càng nhiều Tang Long hơn, nhưng chúng ta cũng biết Tang Long giảo hoạt, một khi bọn chúng trốn đi, giữ các ngươi ở lại chỗ này cũng lãng phí thời gian, một lần nữa cảm tạ Nhuận Vũ thành các ngươi đã giúp đỡ nhiều việc như vậy cho Lê Hoa Câu chúng ta, chúng ta còn chuẩn bị một chút bảo thạch, cũng mong mọi người hãy nhận cho.” Tùng Tầm Sơn nói.

Chúc Minh Lãng không chối từ, mặc dù hắn đã thu được một xe lớn bảo thạch, nhưng bảo thạch thế này có ai ngại nhiều đâu?

...

Màn đêm tối tăm, nhóm người Chúc Minh Lãng rời khỏi Lê Hoa Câu.

Đường núi phức tạp, muốn đi ra khỏi vùng đất đặc thù này cũng cần phải tốn một chút thời gian.

Trong sơn lâm này vẫn không có một tiếng chim hót, chớ nói chi là một vài mãnh thú du đãng, bóng đêm bao phủ khe núi, vô cùng yên tĩnh.

Đại khái đi ra khoảng mười, hai mươi dặm, Nam Vũ Sa cảm giác được bầu không khí kỳ quái cuối cùng cũng mở miệng, nàng hỏi Chúc Minh Lãng: “Rõ ràng vẫn chưa giải quyết triệt để, vì sao chúng ta cứ rời đi như vậy, chẳng lẽ ngươi không lo lắng những Tang Long kia sẽ quay trở lại sao?”

Mà Nam Vũ Sa cũng không hiểu, vì sao tỷ tỷ lại bỏ mặc những Tang Long kia để chúng tiếp tục sống ở trong Lê Hoa Câu, phải biết rằng những Tang Long kia đã tiêu diệt toàn bộ người của một trại, nếu như chuyện kinh người như vậy lại xảy ra ở trại khác, Lê Tinh Họa làm Dự Ngôn sư không sợ ác mộng quấn thân sao?

“Nơi quỷ quái này, dù là một khắc ta cũng không muốn ở lại.” Chúc Minh Lãng hừ lạnh một tiếng, hồi tưởng lại một vài chi tiết khi tiến vào Lê Hoa Câu, hắn nhịn không được có chút rùng mình.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hồ Bách Linh khó hiểu nói.

“Thật ra ta vẫn luôn muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu thế nào, các ngươi không cảm thấy người trong trại đều rất lạ sao, từ đầu đến cuối chỉ nói với chúng ta mấy chuyện như vậy, bọn hắn không hề dẫn chúng ta đi tham quan các trại khác, sau đó chúng ta nói muốn đi, họ ước gì chúng ta mau chóng rời khỏi đó...” Phương Niệm Niệm nhỏ giọng nói.

“Niệm Niệm, ngươi thấy thế nào?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Không nói được, chính là cả trại đều rất cổ quái... Mặc dù mỗi một nhà đều có thắp đèn, nhưng lại thiếu nhân khí. Nói như thế nào đây, chính là không nhìn thấy hài tử chơi đùa, cũng không nhìn thấy có người gào to mua bán, càng không nhìn thấy các phụ nhân tán gẫu lúc đang làm việc nhà, chớ nói chi là gà gáy chó sủa.” Trực giác của Phương Niệm Niệm ngược lại cũng khá nhạy cảm.

Bản thân nàng đã từng sinh sống trong phố phường.

Nàng rất quen thuộc với không khí của phố phường.

Cho dù là một ngôi trại ngăn cách với đời, chỉ cần có người sinh sống thì sẽ không thể rời bỏ khói bếp, không thể rời bỏ tiếng la khóc, không thể rời bỏ ồn ào.

Lần trước khi đến trại thứ nhất, bọn họ gần như chưa kịp ở lâu đã phải vội vàng rời đi.

Lần này trở lại trại thứ nhất, vội vàng ăn một bữa cơm, nhưng lão tộc trưởng kia từ đầu đến cuối cũng chỉ dẫn bọn họ đến vài căn phòng nhất định.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch