Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 343: Rạng băng

Chương 343: Rạng băng




DG: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Không công mà về, Liên Phi Lăng lập tức gặp phải sự vây khốn của ba con rồng.

Kiếm Linh Long chặn đường lui của hắn, Băng Thần Bạch Long và Thần Mộc Thanh Thánh Long áp đánh hai bên trái phải, chỉ có điều thân thủ của Liên Phi Lăng cũng mạnh mẽ, hắn có lúc thì uyển chuyển như hạc, có khi lại nhanh nhẹn như yến, chịu thế tấn công của ba con rồng cũng không rơi vào thế hạ phong.

Cuối cùng, bắt được cơ hội, Liên Phi Lăng kéo dãn khoảng cách với ba con rồng kia, hắn vươn đôi tay ra dũng mãnh như hùng ưng, bộ Khổng Tước bào mỹ lệ trên người hắn không ngừng lóe ra dị quang.

Dị quang và thải khí ngưng kết đan chéo vào nhau, cuối cùng trở thành một bộ Khổng Tước vô cùng lộng lẫy, Khổng Tước đồ này nặng nề đè ép cả một vùng đất dưới chân, như một ngọn núi to lớn, hung hăng đập thẳng xuống.

Trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng cũng không biết Liên Phi Lăng này rốt cuộc có được năng lực thần phàm gì, tuy có hơi cổ quái một tí, nhưng uy lực của loại công kích này cũng chưa chắc có thể làm lay động được ba con rồng của mình, dù sao xét về tu vi thì bọn chúng cũng có tu vi rất cao.

Băng Thần Bạch Long tránh thoát khỏi Khổng Tước đồ rồi bay vút lên không trung, chui vào các tầng mây.

Vùng hoạt động của Thần Mộc Thanh Thánh Long trên mặt đất đã bành trướng ra xung quanh, có thể thấy được hàng loạt dây mây từ dưới đất chui lên như ở trong khu di tích thượng cổ, chúng nó sinh trưởng vây quanh Thần Mộc Thanh Thánh Long, chịu sự khống chế của Thần Mộc Thanh Thánh Long, bọn chúng đang không ngừng chèn ép vùng hoạt động của Liên Phi Lăng.

Liên Phi Lăng không dám đặt chân xuống đấy nữa, đám dây leo chằng chịt đó căn bản không thể cắt đứt được, hơn nữa bọn chúng lại càng ngày càng tươi tốt, chúng tựa như một mảnh rừng quỷ quái đang không ngừng thôn tính hết mọi thứ ở xung quanh.

"Hưu!"

Kiếm khí tung hoành, Kiếm Linh Long bắt đầu khai triển chiêu thức không hề có kết cấu, đơn giản mà nói, kẻ thù ở nơi nào thì nó sẽ hướng kiếm khí mạnh mẽ về hướng đó, tốc độ càng nhanh càng tốt!

Có được một cộc gỗ luyện kiếm hoàn mỹ như Thượng Cổ Độc Dăng Long, tốc độ xuất kiếm của Kiếm Linh Long càng lúc càng nhanh hơn, cho nên kiếm pháp hỗn loạn này trông giống như những lưỡi hái xé gió bạt mạng khiến cho Liên Phi Lăng không dám thờ ơ một chút nào.

Lúc này, vị nữ học viên Lương Tư Phàm cũng nhìn ra được, mặc dù viện trưởng Liên Phi Lăng không lập tức thua nhưng một mình hắn đối phó với cả ba con rồng của Chúc Minh Lãng cũng có chút chật vật, hơn nữa đối phương còn chưa nhìn ra được năng lực của hắn...

Nếu như bị nhìn thấu vậy thì viện trưởng sẽ không thể kiên trì lâu được.

Đã nói là nên điều thêm một vài cao thủ qua đây rồi, vậy mà viện vụ trưởng lại không nghe?

Cứ tiếp tục như vậy, danh dự của Thần Phàm học viện sẽ mất sạch!



Trên đỉnh đầu của Liên Phi Lăng, luồng khí lạnh dâng lên cuồn cuộn.

Khổng Tước bào trên người hắn đã bị phá nát mấy chỗ, nhưng hắn vẫn nhịn đau chống đỡ.

Hắn tiếp tục bay lên trên, hắn muốn lợi dụng các tầng mây để che đậy hành tung của mình, tranh thủ chút cơ hội nghỉ ngơi.

Luồng khí lạnh ở trên này lạnh thấu xương, Liên Phi Lăng cảm thấy có chút nghi hoặc, mặc dù đang là mùa đông, nhưng những đám mây này cũng không thể giống như sương băng như vậy được, hắn có cảm giác như bản thân không phải đang ở trong tầng mây mà là đang rơi vào trong hầm băng.

"Băng!!!"

Đột nhiên, đầu của Liên Phi Lăng đụng phải vật gì đó vô cùng cứng, mắt hắn như nổ đom đóm, đầu sưng đỏ lên!

"Cái gì vậy!" Liên Phi Lăng chửi ầm lên, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện tầng mây phía trên đầu hắn không biết từ lúc nào đã biến thành một tầng băng, hắn bay lượn trong tầng băng cứ nghĩ rằng đầu mình đụng vào núi băng.

Một trận gió cuộn tới từ phía đông, toàn bộ màn sương băng bị thổi tan, lộ ra toàn cảnh của tầng mây, khi Liên Phi Lăng trông thấy toàn bộ mây đã bị đông kết thành băng, mà tất cả những đám mây băng đó lại nối tiếp nhau tạo nên một dòng sông băng hùng vĩ, sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Ánh sáng chói chang của mặt trời, chiếu lên toàn bộ dòng sông băng này, làm cho sông băng trông tựa như một rạng mây băng, cảnh tượng đó đồ sộ hùng vĩ đến mức khiến người ta nghĩ đến mà sợ!

Cả rạng băng mây ép xuống dưới, trong lúc đang rơi xuống, Liên Phi Lăng nhìn thấy trong ánh sáng mờ ảo trong tầng mây băng, một con Bạch Long đang đứng trên đỉnh của dòng sông băng trên không này, nó đang thi triển Thương Long Huyền Thuật khiến cho cả tầng mây băng đổ sụp xuống.

Cho dù Liên Phi Lăng có thân thể linh hoạt cũng không thể né tránh được đòn Thương Long huyền Thuật này.

Theo sự sụp đổ của sông băng, Liên Phi Lăng cũng bị đập rớt xuống đất.

Trên mặt đất lại là một mảnh rừng kì dị được hợp thành từ nhiều dây mây xanh thẳm, Liên Phi Lăng vốn đã bị sự sụp đổ của sông băng ép đến mức không thể cử động được, lại còn bị những sợi dây mây kì quái này trói buộc, trong lúc nhất thời tất cả năng lực của hắn đều khó có thể triển khai ra được, hắn chỉ có thể bị kẹp ở giữa hai loại long pháp đáng sợ này mà đau khổ giãy giụa!



Khi sông băng sụp đổ đã tạo ra một loại sức mạnh vô cùng khủng bố, không biết Liên Phi Lăng đã có bao nhiêu khớp xương bị đánh gãy.

Toàn bộ lớp da, bắp thịt, kinh mạch của hắn trở nên cứng nhắc, sự lạnh lẽo thấu xương khiến cho cơ thể hắn mất dần sức sống.

Liên Phi Lăng hoàn toàn không chịu nổi nữa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, một bộ dáng như đang đợi bị hành hình.

Không bao lâu sau Liên Phi Lăng liền nhìn thấy Chúc Minh Lãng cao ngạo đi tới, một đôi mắt đen nhánh như đang quan sát một con chuột rơi vào bẫy.

Trong ánh mắt đó mang theo tia chế giễu và khinh thường!

Liên Phi Lăng cảm thấy bị sỉ nhục gấp bội, bản thân là viện vụ trưởng của Thần Phàm học viện, đáng lý nên là một cường giả đỉnh cao của vùng Huyết Sắc đại địa này, ngoại trừ một vài trật tự giả có sức mạnh vượt trội ra, hắn căn bản không coi ai ra gì.

Không ngờ, bản thân mình lại có thể dễ dàng bại trong tay Chúc Minh Lãng như vậy, hắn chẳng qua chỉ là một học viên, một người có bối phận đệ tử mà thôi.

Liên Phi Lăng đương nhiên biết Chúc Minh Lãng là một nhân vật phong vân ở Hoàng đô, trong đám đệ tử đồng lứa của các đại thế lực, hắn được xem như là một cường giả, nhưng Liên Phi Lăng từ đầu đến cuối không hề để Chúc Minh Lãng vào mắt.

Cho tới giờ phút này hắn vẫn không cam lòng.

Tại sao mình lại có thể thua trong tay một tên có bối phận đệ tử như vậy!!

"Lương cô nương, xem ra ngươi phải quay lại Thần Phàm học viện một chuyến nữa, tìm một người có thể đánh được ta. Viện vụ trưởng này của các người cũng không thể để cho rồng nhà ta chơi tận hứng." Chúc Minh Lãng nói.

"Nhưng viện vụ trưởng của chúng ta đã rất mạnh rất mạnh rồi, nếu còn muốn tìm mạnh hơn nữa thì chỉ có thể tìm người có đẳng cấp cao hơn viện vụ trưởng, nhưng đại viện trưởng của chúng ta lại không quan tâm đến chuyện phàm tục, nhị viện trưởng chính là một trật tự giả, bây giờ ngài ấy không có ở trong học viện, tam viện trưởng..." Lương Tư Phàm kỹ lưỡng cân nhắc những người có thực lực mạnh hơn viện vụ trưởng Liên Phi Lăng trong học viện.

"Đủ rồi, lẽ nào ngươi không cảm thấy mất mặt sao?" Liên Phi Lăng tức giận mắng.

"Viện vụ trưởng, người thua cũng không phải ta..." Vẻ mặt Lương Tư Phàm thành thật nói.

"Chúng ta là Thần Phàm học viện, tôn nghiêm của Thần Phàm học viện không thể bị xâm phạm!" Liên Phi Lăng nói.

"Từ những hành vi mà viện vụ trưởng và các vị sư trưởng làm, thì tôn nghiêm của Thần Phàm học viện của chúng ta đã sớm không còn rồi." Lương Tư Phàm nói.

Những lời này khiến Liên Phi Lăng tức giận đến mức suýt nữa đã ói ra máu.

Con xú nha đầu này, sao lại đứng về phía người ngoài chứ, cảm giác như muốn đầu quân vào bên kia luôn rồi!

"Chúc thành chủ, người có thể đánh được ngươi trong học viện của ta có thể không tới được, không bằng như vậy đi, ta gọi phụ thân ta qua đây?" Lương Tư Phàm quay đầu lại nói với Chúc Minh Lãng.

"Phụ thân ngươi có thể đánh thắng ta sao?"Chúc Minh Lãng hỏi.

"Phụ thân ta là người hiểu lý lẽ."

"Ah, ah, cũng được." Chúc Minh Lãng gật đầu.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch