Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 344: Xấu hổ mất mặt

Chương 344: Xấu hổ mất mặt




Dịch giả: Devil

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

“Nếu ta cả đi lẫn về thì có thể sẽ cần chút thời gian, có thể giải đông trước cho sư trưởng và các đồng môn của ta được không?” Lương Tư Phàm dò hỏi.

“Có thể, nhưng ta sẽ tiếp tục giam giữ người.” Chúc Minh Lãng nói.

“Vậy là được rồi...”

Lương Tư Phàm vội vàng rời đi, Chúc Minh Lãng tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Để cho Tiểu Bạch Khởi giải đông những học viên bị đóng băng kia, các học viên và dược bộc từng người một bị đông cứng đến toàn thân tím tái, không thể nói rõ ràng được.

Chúc Minh Lãng mặc kệ bọn họ đi lại xung quanh chỉ cần không rời khỏi dược khâu này là được.

Đương nhiên, những học viên kia cũng thấy được Chúc Minh Lãng đáng sợ như thế nào, nên không dám lỗ mãng trước mặt ma đầu này, sau khi làm ấm cơ thể thì tất cả đều thành thật ngồi xổm xuống.

“Tên ác độc kia, chờ người của Trừng Giới Viện bọn ta đến thì nhất định sẽ mang ngươi đi thiên đao vạn quả!” Phạm Lô trừng mắt chỉ vào Chúc Minh Lãng, vênh váo đắc ý không giảm tý nào.

“Khụ khụ... Phạm sư trưởng, người của Trừng Giới Viện ở bên kia, hình như vừa mới giải đông xong.” Lúc này một nam tử học viện thấp giọng nói.

Sau khi Phạm Lô cùng đám học viên bị đông thì cũng không biết chuyện gì xảy ra, mà đối với bọn họ thời gian cũng bị đông lại, Phạm Lỗ còn tưởng rằng người của Trừng Giới Viện chưa tới....

Quay đầu nhìn lại, vị kia không phải là Lương Quyền của Trừng Giới Viện sao!

Hắn cùng những phù sư kia đều bị dính độc thủ rồi?

Phạm Lô kinh hãi, chưa từng nghĩ đến Chúc Minh Lãng lại cường hãn như vậy, ngay cả các phù sư của Trừng Giới Viện cũng không xử lý được hắn.

“Ngươi đừng có càn rỡ, viện vụ trưởng ta đã biết chuyện này, hắn sẽ không hạ thử lưu tình với ngươi đâu!” Phạm Lô hít một hơi thật sâu, nói tiếp.

“Ồ, vậy người đầy mình thương tích kia không phải là viện vụ trưởng sao?” Lại một tên học viên trong lúc trợ giúp người khác tan băng thì phát hiện một nam tử quần áo rách nát nằm liệt ở trên mặt đất.

Kỳ thật Liên Phi Lăng cũng nghe thấy lời của Phạm Lô, chỉ là hắn khuất nhục không dám lên tiếng, cảm giác như mấy vết thương trên người lại xé mở ra thêm.

Phạm Lô vội vàng chạy tới nhìn thoáng qua người đầy vết thương trong cái hố.

Rất nhanh hắn bịt miệng lại, trong mắt hiện đầy vẻ sợ hãi!

Thật sự là viện vụ trưởng!!

Bình thường viện vụ trưởng luôn mặc quần áo cao quý, đầu đội vũ quan, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn tuấn dật như trước khiến cho người khác cảm giác thoát tục, siêu nhiên như người tu thành tiên chân chính, cho tới nay Phạm Lô luôn coi viện vụ trưởng Liên Phi Lăng là tấm gương...

Sao hắn có thể nghĩ đến, viện vụ trưởng cũng sẽ có lúc chật vật như thế này!!

Đây quả thực đã lật đổ hình tượng hoàn mỹ của viện vụ trưởng trong suy nghĩ của Phạm Lô.

“Ngài... ngài cũng thua tên ma đầu này??” Phạm Lô không thể tin nói.

Viện vụ trưởng Liên Phi Lăng nhắm mắt lại dù cho thương thế đã không còn nghiêm trọng đến mức không thể mở miệng, nhưng hắn không muốn nói.

Rất nhanh các học viên khác đã hồi phục lại đều tiến đến vây quanh.

Không bao lâu thì những phù sư của Trừng Giới Viện kia cũng đi tới, trên gương mặt như có một tia may mắn hiện lên.

Hóa ra viện vụ trưởng cũng chẳng phải là đối thủ của người này, vậy Trừng Giới Viện bọn họ toàn quân bị đánh lùi cũng chẳng mất mặt lắm.

...

Một đám người ngồi vây quanh một ngọn lửa ở giữa, người không biết còn tưởng rằng người của Thần Phàm học viện đang ăn đồ nướng dã ngoại ở đây...

Nhưng lúc này sắc mặt mọi người vẫn khó coi như cũ, người nói chuyện không nhiều, một là vì lần này mặt mũi của bọn họ đều đã mất hết rồi, mặt khác là vì bên cạnh bọn họ còn có mấy con rồng đang nhìn bọn họ.

Những dược bộc vô tội kia lúc này còn đang tìm quần áo khắp nơi để sưởi ấm, cùng một chút đồ ăn nóng, rõ ràng thân thể họ còn đang lạnh đến run rẩy nhưng vẫn phải hầu hạ đám người thảm bại không còn chút tôn nghiêm này

Cuối cùng có người đến phá vỡ bầu không khí sỉ nhục làm cho người ta bị giày vò như này, đám người Thần Phàm học viện sưng mặt sưng mũi nghênh đón vị nam nhân trung niên được Lương Tư Phàm mời tới.

Nam tử trung niên có vóc dáng béo ú, có một cái bụng thật lớn, khuôn mặt hòa ái nhưng cặp mắt kia lại để lộ ra mấy phần uy nghiêm, khiến cho người ta khi nhìn vẻ bề ngoài rất dễ dàng coi nhẹ hắn. Nhưng hắn lại có thể đại diện cho Thần Phàm học viện, cấp bậc còn cao hơn viện vụ trưởng, hiển nhiên cũng không đơn giản như vẻ ngoài.

“Nhị đệ, thật mất mặt, mất mặt a!” Nam tử trung niên béo phì đi tới, liếc mắt thấy Lương Quyền của Trừng Giới Viện liền không ngừng lắc đầu.

Lương Quyền tức đến mức mặt đen lại.

Nhiều người thua như vậy, bao gồm cả Liên Phi Lăng, dựa vào cái gì mà Lương Trọng chỉ nói một mình hắn!

“Chúc thành chủ, người này là phụ thân ta, là Khách khanh ở Thần Phàm học viện đã xin về hưu sớm...” Lương Tư Phàm nói.

“Chức vị gì cũng không đáng nhắc tới, người trẻ tuổi ngươi rất lợi hại, quả thực mấy năm nay Thần Phàm học viện chúng ta đã không ổn, nhưng vẫn còn có một chút nội tình, vậy mà một mình ngươi lại đánh hết người của Trừng Giới Viện bọn ta, còn đánh gục cả viện vụ trưởng!” Lương Trọng cười ha hả đồng thời còn giơ ngón tay cái lên với Chúc Minh Lãng.

Đám người Thần Phàm học viện càng đen mặt hơn.

Quả nhiên phụ thân thế nào thì con thế đấy.

Khách khanh tới đây để lấy lại danh dự cho bọn họ sao, sao có cảm giác như hắn thấy bọn họ mất mặt nên mới cố ý tràn đầy phấn khởi đến đây xem náo nhiệt vậy!

“Khách khanh đại nhân, người này vừa ngang ngược lại không nói lý, không để quyền uy của Thần Phàm học viện vào mắt, hơn nữa lại ra tay độc ác với bọn ta...” Phạm Lô giận dữ mắng mỏ.

Đương nhiên Lương Trọng cũng không ngu.

Huống chi, trên đường tới Lương Tư Phàm đã nói hết mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Theo Lương Trọng vị Chúc thành chủ này làm chuyện này cũng đã nương tay, cũng coi như đã để lại mặt mũi cho Thần Phàm học viện, nếu để đám ngu ngốc này gặp phải ma giáo chân chính, phỏng chừng lúc này đã thành phân bón cho mảnh dược điền này rồi, sao có thể cho ngươi có cơ hội lên án!

“Chúc Môn?” Lương Trọng mở miệng dò hỏi.

“Đúng vậy, Chúc Minh Lãng.”

“Vậy ngươi biết Chúc Thiên Quan không?” Lương Trọng hỏi tiếp.

“Là gia phụ.” Chúc Minh Lãng nói.

“Ồ?” Lương trọng sửng sốt một chút rồi đánh giá Chúc Minh Lãng, trên mặt không khỏi có vài phần suy nghĩ nói: “Chúc Thiên Quan có nhi tử sao? Sao chưa từng nghe hắn nói với ta?”

Phạm Lô và những học viên kia tất nhiên hiểu rõ lai lịch của Chúc Minh Lãng, dù sao thì người như Khách khanh đại nhân có lẽ không để ý tới mấy thế lực đấu ngầm này, nhưng bọn họ lại vô cùng để ý.

Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái.

Hóa ra là quen với Chúc Thiên Quan.

Chỉ cần mình không ở Hoàng Đô thì trong mắt Chúc Thiên Quan chính là không có mình, điều này cũng khá phù hợp với phong cách làm việc mặc kệ sự đời của phụ thân.

Nếu có giao tình thì tất nhiên Chúc Minh Lãng sẽ khách sao vài phần, hơn nữa đối phương rõ ràng không đến tìm mình gây phiền phức.

“Có lẽ Lương bá cũng hiểu rõ tình huống, làm chủ thành của Nhuận Vũ thành, ta có thể hiểu Thần Phàm học viện không nguyện ý muốn che chở, tương tự ta cũng sẽ hành xử tương đồng với quyền lực thành chủ, nhiều lần cảnh cáo vô hiệu còn muốn ỷ vào mình là Thần Phàm học viện mà cưỡng chiếm linh mạch, ta đương nhiên sẽ không khách sáo.” Chúc Minh Lãng nói.

“Tự cao tự đại, các ngươi, haizz.. Chúc Môn bây giờ đứng đầu lục đại tộc môn, không hề thua kém Thần Phàm học viện chúng ta, còn ở đây dám lấy danh tiếng của Thần Phàm học viện ra để làm mất mặt!”

“Ngươi xem hậu bối người ta lợi hại thế nào, có lúc nào treo thế lực của mình ở bên miệng không? Đánh thắng thì không nói, đây lại thua đến mức thương tích đầy mình, còn muốn người đã về hưu như ta đi ra cầu tình cho các ngươi. Loại chuyện này truyền đến Hoàng đô thì các ngươi để cho Lương Trọng ta sau này phải gặp mặt các môn chủ, quốc chủ, viện trưởng, điện chủ kia kiểu gì đây, không lẽ ta gặp môn chủ Chúc Môn còn phải đi đường vòng?”

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch