Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 347: Tai họa báo trước

Chương 347: Tai họa báo trước




Dịch Giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

“Cẩm lý tiên sinh, trước không cần vội khẳng định, trật tự giả hẳn là có che giấu một ít tin tức, nhưng hẳn cũng không đơn thuần là muốn cho chúng ta đi chịu chết, chuyện này còn cần phải tiến hành điều tra toàn bộ.” Lúc này, Lê Tinh Họa mở miệng nói.

Nàng nhìn thấy được một ít viễn cảnh phát sinh sau đó mấy ngày, đại khái là ở một chỗ thôn xóm nào đó, xuất hiện vô số chuột từ trong những kho lúa trữ hàng ngũ cốc kia chui ra ngoài, trên bầu trời, Băng trùng hoàng bay lít nha lít nhít đầy trời như cát bụi phong bạo…

Những dị tượng này, liên hệ với Sát Tinh Long mà mà huynh muội Hồ Gia nói, Lê Tinh Họa cảm thấy cả hai có mối liên hệ rất lớn.

Về phần thuyết pháp Sát Tinh Long bị thương, Lê Tinh Họa cũng cảm thấy chuyện này là thật, nàng phát hiện một vài cây cỏ nhuốm máu dọc đường, còn có dấu chân sâu cạn bất đồng, đồng thời cũng thấy lông vũ mà lúc này Chúc Minh Lãng đang cầm trong tay tróc ra ở trong rừng, một mảnh rừng lớn bị một đoàn hàn khí màu đen bao phủ.

“Trừ phi là một đầu Sát Tinh Long thành niên.” Cẩm Lý tiên sinh hừ lạnh một tiếng nói.

“Hay là làm rõ ràng mọi chuyện trước đi, dù sao đi nữa vị Thanh Ngưu sơn trật tự giả cũng rất có thành ý, hắn cho Nhuận Vũ thành chúng ta tranh thủ một tháng.” Hồ Bách Linh nhẹ gật đầu.

Bách Lý tiên sinh nói có chút ghê rợn, nhưng nếu không bắt tay vào xử lý chuyên Sát Tinh Long, e rằng Nhuận Vũ thành triệt để diệt vong.

Hồ Bách Linh cùng Hồ Xung Minh đã đáp ứng vị trật tự giả kia truy tìm Sát Tinh Long, hiệp trợ hắn săn bắt Sát Tinh Long, vì thế Thanh Ngưu sơn trật tự giả cũng cho Nhuận Vũ Thành thư thả một tháng.

“Vậy liền làm theo lời Nữ quân, trước chúng ta điều tra kỹ lưỡng mọi chuyện trước, sau đó mới quyết định đi săn hay không.” Đồng Đao quân Triều Thụy Cẩm nói ra.

Triều Thụy Cẩm không phân biệt được Lê Vân Tư và Lê Tinh Họa, trên thực tế Lê Vân Tư đã ngủ say, thời gian tỉnh lại vô cùng ngắn ngủi, Chúc Minh Lãng cũng biết, số lượng Thần Cổ Ngọc Đăng còn chưa đủ.

Cần bốn khối, cho dù có cầm thành chủ ấn tới cũng bất quá mới được ba khối, chỉ khi có đủ bốn khối mới có thể giúp Lê Vân Tư khôi phục trạng thái trước kia.

“Đúng rồi, nếu Hồ gia các vị đã từng quét qua đám Tang Long ở chỗ này, vậy hẳn là biết một vài manh mối cổ xưa về đám Tang Long, chúng ta ở Lê Hoa Câu từng phát hiện một cái thượng cổ di tích, những năng lực quỷ dị của đám Tang Long kia hơn phân nửa là đến từ di chủng di tích, cho nên chúng ta đoán Tang Long nhất tộc đến từ cổ đại. Đáng tiếc, di tích kia là một cái sơn cốc bị phong kín, không cách nào bước vào được, trong Huyết Sắc Đại Địa hẳn phải tồn tại một cái cửa vào di tích khác, không biết Hồ Gia các vị có manh mối gì không?” Chúc Minh Lãng nói với huynh muội Hồ Gia.

Hồ Bách Linh nhìn Hồ Xung Minh một cái, Hồ Xung Minh cẩn thận nghĩ lại, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Chuyện này chúng ta phải đi hỏi Đại gia gia một chút, thành chủ ngài nói đến chuyện này, ngược lại khiến ta nhớ tới rất sớm trước kia Đại gia gia từng cùng chúng ta kể lại một chuyện cũ, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, cũng chỉ coi là cố sự mà nghe."

Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, sự tình liên quan đến sào huyệt cổ đại của Tang Long, e rằng cũng chỉ có người của Hồ Gia là rõ ràng.

Nếu có thể tìm ra một lối vào di tích khác, đối với mấy Long Bảo Bảo của mình sẽ có trợ giúp rất lớn!

“Triều Thống Lĩnh, ngươi mang theo tinh nhuệ đi về hướng Bắc đi, nếu có nhìn thấy thôn trấn gặp băng hoạn, điều tra một chút, sau đó đem cụ thể mọi chuyện cáo tri lại cho ta.” Lê Tinh Họa đối với Đồng Đao quân Triều Thụy Cẩm nói ra.

"Lĩnh mệnh!" Triều Thụy Cẩm cũng không hỏi nhiều, hành lễ một cái.

“Công tử, địa phương xuất hiện nạn châu chấu và chuột quấy phá, ta muốn tự mình đi xem một chuyến. Hai loại tai họa này đáng lẽ ra đều không thể xảy ra vào mùa đông, vậy mà lại phát sinh, chuyện này hơn phân nửa là do Sát Tinh Long ảnh hưởng.” Lê Tinh Họa nói với Chúc Minh Lãng.

“Tốt, ta đi cùng muội…”

“Ta cùng Linh Sa đi là được, công tử người cùng Chi Nhu đi Diêu Quốc một chuyến, nơi đó tồn tại chuyện gì đó càng cổ quái hơn, ta chỉ thấy một vài viễn cảnh cực kỳ mơ hồ.” Lê Tinh Họa nói ra.

Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

Sát Tinh Long, là dự thị chi long thế gian hiếm thấy (*dự thị: báo hiệu, dấu hiệu)

Số trời, thiên mệnh, thiên ý, những thứ này vẫn luôn tồn tại, rất sớm trước kia từng có một vị tổ tiên từng cho rằng, một vài loại rồng đặc thù giáng lâm xuất thế chính là một loại điềm báo dấu hiệu, là Thượng Thiên cảnh cáo thế nhân, sắp có tai nạn cùng chấn động xảy ra.

Lê Tinh Họa là Dự Ngôn sư, cho nên nàng có thể nhìn thấy những thứ này rõ ràng hơn.

Nhưng manh mối mà Dự Ngôn Sư đều rất vụn vặt, cần phải suy diễn quan sát, thông qua một vài sự vật nhỏ bé hoặc là một vài biến hóa cổ quái mà tiến hành thôi diễn dự đoán.

Lê Tinh Họa rất sớm đã phát hiện ra những chuyện cổ quái khắp nơi, nhưng vẫn luôn không có cách tìm ra nguyên nhân, mãi đến khi huynh muội Hồ Gia đạt được tin tức về Sát Tinh Long chỗ Thanh Ngưu Sơn trật tự giả, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, đem những viễn cảnh thấy được trong giấc mơ liên kết với nhau.

“Thương Lang Kỵ chúng ta cũng sẽ theo các vị hiệu lực, chúng ta cũng không cam tâm cứ như vậy mà chịu tử hình, chỉ còn lại một ngày hoặc là một tháng sống tạm.” Thương Lang kỵ Vu Cao Kiệt ôm quyền, biểu thị nguyện ý muốn cùng nhau điều tra tìm Sát Tinh Long.

"Vu thủ lĩnh, ngài có thể đem quân vừa tìm vừa tra xét dấu chân Lam Long, loại rồng này sẽ nhân lúc bốn phía nổi lên tai họa mà thừa cơ làm loạn, nước miếng của bọn chúng mang theo độc tính nhất định, sẽ ảnh hưởng đến một chút hoa màu, khiến cho nhiều nông hộ an phận thủ thường đều sẽ trở nên xao động, lòng sinh tham lam." Lê Tinh Họa nghĩ nghĩ, cảm thấy Lam Long ẩn hiện, hơn phân nửa cũng cùng Sát Tinh Long có quan hệ.

“Tốt, chuyện này Thương Lang kỵ chúng ta nhất định xử lý thỏa đáng." Vu Cao Kiệt nói ra.



Diêu quốc là một đất nước thuộc cùng một gia tộc, người quốc gia này có một nửa người đều là họ Diêu, Diêu quân sư cũng là đến từ quốc gia này.

Chúc Minh Lãng quả thực có chút hoang mang, cô em vợ Dự Ngôn Sư vì sao lại muốn để Âm Linh Sư thiếu nữ Chi Nhu đi cùng mình, chẳng lẽ lần này mình xuất hành điều tra sẽ phải cần nhờ đến năng lực của cô nàng Âm Linh Sư này sao?

Bay về phía Diêu Quốc, đường xá cũng không tính là đặc biệt xa xôi, dù sao Diêu Quốc cũng chính là một trong tứ đại chiến quốc trên Huyết Sắc đại địa này, quân đội bọn hắn cũng từng đóng quân trong Nhuận Vũ Thành, chỉ là sau này bị Đồ quốc Hạt Kỳ Quân đánh đuổi.

Dùng đại khái khoảng một ngày một đêm liền phi hành đến Diêu Quốc.

Chúc Minh Lãng dựa theo Lê Tinh Họa nói, trực tiếp đi đến Diêu quốc quốc đô, cũng thuận lợi tìm được phủ tướng quốc.

Diêu quốc còn lâu mới được màu mỡ cường thịnh như Miểu Quốc, quốc đô này quy mô cũng chỉ tương đương với Tổ Long thành, bọn hắn chú trọng vào quân đội quá mức, thế cho nên dân sinh vô cùng tệ hại, dân chúng trình độ sinh hoạt kém xa Ly Xuyên đại địa.

Ven đường Chúc Minh Lãng đều lưu ý một chút, cảm giác như quốc gia này khí số đã tận, đơn giản là dựa vào chiến tranh cùng quân đội để duy trì quốc gia, duy trì vương quyền với cảnh tượng hoang tàn khắp nơi.

"Đại ca ca, phủ tướng quốc này, âm khí thật nặng." Con ngươi màu tím nhạt của Âm Linh sư Chi Nhu nhìn chằm chằm phủ đệ đại môn, thấp giọng nói với Chúc Minh Lãng.

"Chúng ta làm bộ là cao nhân hàng ma trừ tà đi vào hỏi cho ra nhẽ, ngươi cùng ta diễn một chút có lẽ có thể moi ra một vài tin tức dọa người." Chúc Minh Lãng nói ra.

“Bếp sau trong phủ bọn họ, một tháng chết ba vị đầu bếp.” Âm Linh Sư Chi Nhu nói ra.

"Chúng ta còn đang đứng tại cửa chính, làm sao muội biết?" Chúc Minh Lãng không hiểu hỏi.

“Âm linh bọn họ còn đang vất vưởng trước cửa kìa!” Âm Linh sư chỉ chỉ bậc cửa, bậc cửa hai bên còn có võ trang đầy đủ thị vệ!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch