Triệu Thụy Cẩm của Đồng Dao quân, Diêu quân sư của Hộ gia, Cao Vu Kiệt của Thương Lang kỵ, tất cả bọn họ đều đang dùng ánh mắt nhìn Chúc Minh Lãng như quái vật.
Liên Phi Lăng là viện vụ trưởng của học viện Thần Phàm, địa vị cực cao.
Mà Lương Trọng càng là nhân vật quyền uy nhưng hiện tại hai người kia lại bị Chúc Minh Lãng mang về bồi tội, thực sự rất khó tin nổi.
Có thể dân chúng không biết hai người đó đại biểu cho cái gì nhưng bọn họ đều biết rõ ràng.
Như này khác nào việc học viện Thần Phàm cúi đầu với vị Chúc thành chủ!
Mặc dù quyết định cuối cùng không thay đổi nhưng từ trước tới giờ Thần Phàm học viện đâu đã từng cúi đầu trước thế lực nào khác a!
“Thật đáng tiếc, nếu không phải Trật tự giả cứ khư khư cố chấp thì thành Nhậun Vũ của chúng ta thật sự có hy vọng hồi phục lại nhờ Chúc thành chủ.” Triều Thụy Cẩm của Đồng Dao quân thở dài.
Hai ngày hai đêm, càn quét hơn mười mấy thế lực ép mấy người thi bạo kia phải nhận hình phạt thì không nói, nhưng khiến cho học viện Thần Phầm phải trả giá đắt, thì với sự quyết đoán như vậy lo gì mà thành này không phục hưng được chứ?
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, đáng tiếc.” Diêu quân sư cũng than thở.
Hồ gia quân bọn họ giống như ôm một bắp đùi vậy, sẽ không lo lắng thế đạo này nữa...
Trời cũng không muốn cho thành Nhuận Vũ khôi phục.
...
Ngày cuối cùng, trong thành Nhuận Vũ một mảnh tiêu điều.
Ngay cả một số tu sĩ cũng bắt đầu lần lượt rút lui, bọn họ không muốn bị coi là ác đồ, bị một số kẻ gọi là danh môn chính phái tới vây quét.
Đương nhiên, phần lớn mọi người đều không rời đi vì không phải bọn họ có bao nhiêu tình cảm với thành Nhuận Vũ mà bọn họ không còn con đường khác để chọn, ra khỏi thành Nhuận Vũ cũng có nghĩa là chịu sự tra tấn khi lang bạt khắp nơi, cũng có thể sẽ chết trong sự khuất nhục ở trong chiến loạn...
Đến giữa trưa, huynh muội Hồ gia cũng về.
Bọn họ đi một chuyến Thanh Ngưu Sơn với một chút hy vọng xa vời, nhưng bọn họ vẫn cố hết sức để tìm những gì liên quan đến vị trật tự giả kia.
Có thể thấy được mấy ngày nay hai huynh muội này đều chưa từng chợp mắt, mỏi mệt đến tiều tụy.
Uống một ngụm nước, Hồ Bách Linh nói trước ca ca mình: “Thành chủ, vẫn còn cơ hội!!”
Con mắt mọi người không khỏi sáng lên, trên thực tế khi nhìn thấy bọn họ, mọi người vẫn thấy từng tia hi vọng trong mắt hai huynh muội.
Cho dù có vẻ mỏi mệt, tiều tụy, nhiều ngày không ngủ thì cũng không thể che giấu vẻ vui sướng.
“Thành chủ, ngài nhìn.” Hồ Xung Minh đưa một mảnh Vũ Lân đen như mực cho Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng cầm lấy, ngay khi chạm vào Vũ Lân này, Chúc Minh Lãng liền cảm nhận được một luồng hơi lạnh buốt, cảm giác lạnh khuyếch tán đến mỗi chỗ trên cơ thể mình, cảm thấy như mình bị một thứ hắc ám rét lạnh bọc lại, hô hấp dường như có chút khó khăn.
“Đây là?” Chúc Minh Lãng hơi kinh ngạc.
Chỉ có mỗi một mảnh Vũ Lân cũng có thể gây áp bách cho người ta như vậy thì có thể thấy chủ nhân của Vũ Lân này cường đại khủng bố nhường nào!
“Sát Tinh Long!! Chính là một loại dị chủng của Tang Long, độc lai độc vãng, cũng có nghĩa là xuất hiện ở đâu thì chỗ đó sẽ xảy ra tai họa đáng sợ, là con rồng tà sát, tai ác nhất trong truyền thuyết, nghe nói huyết sắc đại địa trăm ngàn năm qua luôn chiến loạn không ngừng, các quốc quân của quốc gia luôn tàn bạo tham lam, đều có liên quan đến con Sát Tinh long này!” Hồ Xung Minh kích động nói.
Sát Tinh Long??
Chưa từng nghe thấy.
Chúc Minh Lãng vỗ vỗ sau lưng mình muốn cho Cẩm Lý tiên sinh học rộng tài cao đi ra giảng giải một chút, nhưng mà không biết Cẩm Lý tiên sinh lại đang du đãng nơi đâu rồi.
“Trật tự giả của Thanh Ngưu Sơn mấy năm nay vẫn luôn truy tìm Sát Tinh Long, nửa tháng trước cuối cùng hắn cũng phát hiện Sát Tinh Long, đuổi tới chém giết, làm bị thương con Sát Tinh Long này nhưng đáng tiếc vẫn không thể giết chết nó. Bây giờ Ngân Vĩ Tử Long, Trật tự giả của Thanh Ngưu sơn này còn đang bị trọng thương, đang tu dưỡng bên trong Thanh Ngưu Sơn, vị Trật tự giả này không hy vọng lại bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này...” Hồ Bách Linh vội bổ sung.
Hai huynh muội đều lộ ra sự kích động, vì Sát Tinh Long là một loài trong truyền thuyết vậy mà lại tồn tại thực sự, hơn nữa bọn họ cảm thấy chấn kinh, đây có thể là hi vọng của thành Nhuận vũ.
“Trật tự giả nói, nếu chúng ta giúp đỡ hắn đi giết con Sát Tinh Long thì hắn sẽ ra sức bảo vệ thành Nhuận Vũ!” Hồ Xung Minh nói.
Đám người sau khi nghe xong thì tinh khí thần cũng không giống nhau!
Không nghĩ tới ngày cuối cùng rồi mà huynh muội Hồ gia còn mang tin tức tốt đến!
Nếu có một Trật tự giả khác duy trì thì thành Nhuận Vũ không chỉ có thể ra khỏi hàng ngũ bị bài trừ trong Tội Ác Chi Thành mà còn có thể lung lay rất nhiều thế lực xung quanh, cho dù không có sự bảo hộ của học viện Thần Phàm thì những thế lực này liên hợp lại cũng có một tác dụng uy hiếp nhất định!
“Nghĩ lung tung gì thế!!”
Đột nhiên một âm thanh như ông cụ non xông tới.
Cẩm Lý tiên sinh từ đại dương thụ bơi xuống, dường như vừa rồi ngủ gật trên đó.
“Cẩm Lý tiên sinh có biết Sát Tinh Long không?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Đương nhiên biết, Sát Tinh Long là con rồng Tai Ách, nơi nó đi qua sẽ xảy ra ôn dịch, nơi nó ở lại sẽ luôn có chiến loạn, là con rồng mang tai họa đến cho thế gian, nhưng cho dù trong truyền thuyết như nào thì Sát Tinh Long tuyệt đối cường đại, đáng sợ hơn các ngươi nghĩ, chỉ bằng đám phàm phu tục tử như các ngươi mà muốn săn nó, nằm mơ đi!” Cẩm Lý tiên sinh nói.
“Nhưng nó đang bị thương mà, Trật tự giả của Thanh Ngưu Sơn đã nói vậy, hơn nữa thương thế cũng rất nặng, chắc hẳn lực chiến của nó đã giảm đi nhiều!” Hồ Xung Minh nói.
“Ta hỏi ngươi, nếu là một con Long Vương bị thương thì ngươi dám giết nó không?” Cẩm Lý tiên sinh nói.
“Long... Long Vương??” Hồ Xung Minh không khỏi bắt đầu nói cà lăm.
Long Vương!!
Cho hắn trăm nghìn lá gan hắn cũng không dám đi gây sự với Long Vương!
“Cẩm Lý tiên sinh, Sát Tinh Long này là thuộc cấp Long Vương??” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Chỉ cần sống ngàn năm thì nhất định là Long Vương, cho dù thành này nát thì việc đi đánh với một con Sát Tinh Long trong truyền thuyết có thể là Long Vương như vậy thà các ngươi giết Trật tự giả Diêm Quảng còn hơn, ta thấy độ khó này dễ hơn trăm lần so với việc đi giết Sát Tinh Long.” Cẩm Lý tiên sinh nói.
Cẩm Lý tiên sinh đã nói thì không khác nào dội một gáo nước lạnh vào mọi người.
Ánh mắt của mọi người không khỏi chuyển sang hai huynh muội Hồ gia, hai huynh muội này cũng chỉ biết nhìn nhau.
“Vị Trật tự giả của Thanh Ngưu Sơn không nói thực lực Sát Tinh Long ra sao sao?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Không nói rõ, hắn chỉ nói Sát Tinh Long đang bị thương.” Hồ Bách Linh nói.
“Hừ, chỉ là một Trật tự giả nhỏ nhoi của một đại địa làm sao có thể khiến Sát Tinh Long bị trọng thương chứ, hơn nửa là có nguyên nhân khác. Theo ta thấy, Trật tự giả của Thanh Ngưu Sơn này không thể xác định Sát Tinh Long có bị thương hay không mới để các ngươi đi tìm đường chết, như vậy hắn mới biết được tình huống thật!” Cẩm Lý tiên sinh nói.
“Không đến mức chứ.” Hồ Bách Linh nói.
“Cái gì mà không đến mức, hắn không nói cho các ngươi biết Sát Tinh Long là loại cấp Long Vương chính là muốn hại các ngươi!” Cẩm Lý tiên sinh thở phi phò nói.
“Quả thực, nếu Sát Tinh Long là Long Vương, không, cho dù chỉ là tiếp cận tu vi Long Vương thôi thì chúng ta cũng không thể ứng đối.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.