“Chắc chỉ không đến một ngày nữa, Hạt Kỳ quân Đồ quốc sẽ đến Nhuận Vũ thành của chúng ta, từ giờ đến lúc đó, chúng ta phải làm sao đây?” Diêu quân sư bắt đầu lo nghĩ nói.
Đại quân tiến tới, cho dù nơi này của bọn họ có nhiều Mục Long sư và Thần Phàm giả thì cũng khó có thể chống lại quân đội Đồ quốc!
Dã tâm của Đồ quốc rất lớn, vừa mới tuyên chiến với Diêu quốc, đồng thời xâm nhập vào lãnh thổ của Diêu quốc vậy mà còn có thể lập tức chia binh điều động một đại quân tiến tới gây sức ép cho Nhuận Vũ thành.
“Chắc hẳn bọn chúng đã sớm muốn động thủ với Diêu quốc nên mới đóng quân ở đây từ trước, Hạt Kỳ quân vốn dĩ cũng đã sớm sắp xếp tiến công Diêu quốc, hiện tại quốc chiến nổ ra, có lẽ chúng muốn đoạt lại nơi này để làm ván cầu khuếch trương thế lực của bọn chúng.” Hồ Xung Minh trầm giọng nói.
Cuối cùng vẫn không có cách nào khiến cho Nhuận Vũ thành tránh bị chiến tranh tàn phá lần nữa, lần này chỉ sợ đội ngũ Hạt Kỳ quân sẽ còn lớn hơn đợt trước, bọn họ ở đây sợ là khó có thể chống đỡ thêm được nữa.
“Cũng không phải không có một tia hi vọng nào, nếu chúng ta tìm được Sát Tinh Long trong di tích Thượng Cổ, cũng kịp thời thông báo cho Trật tự giả của Thanh Ngưu Sơn thì chắc chắn vị Trật tự giả này sẽ không cho phép đại quân Đồ quốc bước vào Nhuận Vũ thành.” Hồ Bách Linh nói.
“Một ngày hẳn là cũng đủ rồi, chúng ta đi tìm Sát Tinh Long còn mọi người ở lại thành, nếu như không phát hiện ra nó thì đành bỏ Nhuận Vũ thành vậy, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.” Chúc Minh Lãng nói với huynh muội Hồ gia.
Đối với Nhuận Vũ thành thì kẻ cố chấp nhất tự nhiên vẫn là Hồ gia quân, bọn họ càng hi vọng có thể trùng kiến gia viên của mình.
Phía Chúc Minh Lãng xem như còn tốt, không có cái gì mà không thể dứt bỏ, nếu như đại cục đã định thì để lại cho Đồ quốc cũng chả sao cả, thực sự không được thì tạm thời tránh mũi nhọn tìm thời cơ phù hợp rồi công chiếm lại thành lần nữa cũng được mà.
“Ừ, chúng ta hiểu rồi, chúng ta sẽ không đi làm chuyện hi sinh vô nghĩa đâu, nhưng nếu các ngươi thật sự muốn vào di tích thì nhất định phải cẩn thận đấy.” Hồ Xung Minh nói.
....
Căn cứ theo manh mối mà Hồ Xung Minh mang về Lê Tinh Họa bắt đầu tìm kiếm lối vào di tích Thượng cổ được giấu trong Nhuận Vũ thành.
Nhưng Dự Ngôn sư không phải là vạn năng, nếu muốn biết được một chuyện gì đó sắp xảy ra thì trong ý thức của Dự Ngôn sư phải giống như một bức họa bị phá ra rồi ghép lại, tìm được càng nhiều manh mối ghép chúng lại với nhau thì tin tức sẽ càng chính xác hơn.
Tin tức mà Hồ Xung Minh cung cấp lần này là mấu chốt đặc biệt quan trọng giúp cho phạm vi tìm kiếm của Dự Ngôn sư thu hẹp lại, cũng có thể thông qua một chút dấu hiện nhỏ để tìm ra vết nứt Thượng Cổ.
“Chắc chắn là ở đây sao?” Chúc Minh Lãng dò hỏi.
Đứng trong rừng cây dương ở Nhuận Vũ thành, mùa đông ấm áp này cũng không phá hỏng cảnh rừng núi trong thành, nó vẫn xanh biếc dạt dào như lúc đầu.
Rừng cây dương ngay bên cạnh thành, có rất nhiều khu vực hoang phế ở xung quanh, liếc nhìn một vòng cũng có thể thấy rất nhiều nhà gỗ nhỏ phân bố lẻ tẻ giữa cánh rừng, chỉ tiếc chúng đã mọc đầy rêu xanh.
Trước kia, nơi này hẳn là có rất nhiều nhà làm mộc, làm nông ở đây, trên đường tới đây còn có một tiểu trấn buôn bán hoa quả cũng đã rách nát không chịu nổi, không còn có ai ở lại như vậy.
“Tinh Họa, chỗ kia có một tấm bia đá lớn.” Nam Linh Sa chỉ bên rừng nói.
“Đi xem thử đi.”
Ba ngươi đi đến chỗ tấm bia đá lớn đang bị dây leo che đậy gần như hoàn toàn kia, xung quanh bia đá đều là cỏ dại, dài đến mức còn cao hơn đầu người, mà trên bia đá còn bám đầy dây leo giống như một quả cầu bị rễ cây bao vây lại, đứng sừng sững trong rừng cây rậm rạp.
“Hu hu u u~~~~~~~~~~”
Đột nhiên một cỗ ý lạnh ập tới, giống như từ sâu trong rừng thổi tới, xen lẫn với nó là mấy phần hắc ám mục nát.
Chúc Minh Lãng đi về phía trước đẩy đám dây leo hỗn tạp ra, rất nhanh hắn đã xác định được khí tức đặc thù này, không khí lạnh buốt ấy truyền ra từ chỗ bia đá đã bỏ đi này!
Vết nứt không gian!
Tấm bia đá này chính là vị trí vết nứt!!
Hóa ra một lối vào khác của di tích Thượng Cổ thật sự ở trong Nhuận Vũ thành, Chúc Minh Lãng mừng rỡ quay đầu nói: “Là ở đây.”
Tay Lê Tinh Họa nhẹ nhàng đặt trên tấm bia đá kia, trên thực tế bàn tay nàng không hề tiếp xúc với bia đá mà giữa bàn tay nàng với tấm bia lại có một tầng gợn sóng kỳ dị, giống như hồ nước cực kì yên tĩnh đang phản chiếu một khung cảnh hoàn mỹ nhưng gió thổi qua làm gợn sóng lăn tăn nổi lên để phân biệt hình ảnh chân thực và phản chiếu.
Sau bia đá có một thế giới khác.
Người bình thường không thấy được cũng không sờ được, thậm chí không thể trực tiếp tiến lên phía trước, cũng không có cách nào trực tiếp mở cửa vết nứt này.
“Vào xem thôi.” Khuôn mặt Lê Tinh Họa hiện ra vài phần tươi đẹp cùng vui vẻ, đối với những chuyện thần bí cổ xưa, nàng luôn có khao khát muốn được tìm hiểu.
“Ta đi trước...”
Chúc Minh Lãng còn chưa nói xong, Nam Linh Sa đã tiến vào trong vết nứt Thượng Cổ này.
Chúc Minh Lãng cười khổ, vì sao Nam Linh Sa lại có thể luôn duy trì thái độ bễ nghễ với tất cả mọi thứ như vậy, dường như trên thế gian này, ngay cả Thần Ma nàng đều không để vào mắt.
Nam Linh Sa đi vào đầu tiên, Chúc Minh Lãng cùng Lê Tinh Họa cũng theo sau nàng tiến vào trong di tích Thượng Cổ.
Di tích Thượng Cổ có bộ dáng ra sao thì chính bọn họ cũng không biết.
Có lẽ đây chính là ma huyệt của một con Tang Long đáng sợ, dù sao thì Tang Long cũng chạy từ trong này mà ra, rồi sinh sôi trên Đại Địa này, tạo thành một tộc đàn Tang Long.
“Hơi tối một chút.” Lê Tinh Họa thấp giọng nói.
Dường như nàng hơi sợ tối, nhưng khao khát muốn tìm ra những sự vật bí ẩn, cùng với hứng thú đi tìm hiểu viễn cổ và pháp tắc tương lai, nàng vẫn kiên trì bước từng bước một.
Nhưng vết nứt này còn sâu thẳm, dài đằng đẵng, tối đen hơn sơn cốc bí cảnh kia nhiều, đi được một hồi thì ngay đến bóng dáng của Nam Linh Sa cũng không thấy đâu, thời gian dần trôi qua thì đến tiếng bước chân của Nam Linh Sa cũng biến mất.
“Linh Sa?” Lê Tinh Họa lên tiếng gọi.
Không có tiếng trả lời.
Rõ ràng mới nãy nàng còn đi ở đằng trước sao giờ đã lập tức biến mất!
Chúc Minh Lãng vội vàng bước nhanh hơn, muốn gọi Nam Linh Sa ở đằng trước.
“Có thể còn có đường rẽ trong này, Linh Sa đã đi vào đường rẽ khác.” Lê Tinh Họa nói.
“Ta đi thêm vài bước thì chúng ta cũng sẽ lạc nhau?” Chúc Minh Lãng nói.
Lê Tinh Họa gật nhẹ đầu.
...
Đi trong khe nứt hắc ám như này cũng rất dễ đánh mất khái niệm thời gian, Chúc Minh Lãng cũng khó xác định được hắn ở đây mấy canh giờ hay là mấy ngày mấy đêm.
Cho đến khi phía trước rổt cuộc cũng có vài tia sáng xuất hiện thì Chúc Minh Lãng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Có thể Linh Sa đã vào trong di tích.” Lê tinh Họa nói.
“Ừ, không ngờ trong vết nứt nho nhỏ này lại ẩn giấu huyền cơ.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
Ánh sáng ngày càng nhiều dường như xuyên qua một sơn cốc nhỏ hẹp, cuối cùng cũng nhìn thấy đất bằng trống trải.
Hiện ra trước mắt của Chúc Minh Lãng rõ ràng là một cánh rừng rất lớn, cây cối nơi này thẳng tắp chọc lên trời, tán cây che khuất bầu trời khiến cho Chúc Minh Lãng và Lê Tinh Họa đi lại trong rừng cây to lớn này có cảm giác như thân thể của mình bị thu nhỏ lại.
Cũng giống như trước đây bọn họ nhìn thấy di tích ở trong sơn cốc kia,tất cả mọi thứ ở đây đều vô cùng lớn, bao gồm cả những hoa cỏ chim thú kia....