"Đi hướng bên này, Linh Sa chắc hẳn cũng ở bên này." Trong đôi mắt của Lê Tinh Họa lóe lên tia sáng kì dị, xinh đẹp tựa như một viên đá quý.
Nàng chỉ về phía khu rừng rậm nơi đó có chút u ám, Chúc Minh Lãng gọi Thần Mộc Thanh Thánh Long ra, chở bọn họ đi theo hướng Lê Tinh Họa chỉ.
Thân cây cao lớn, tán cây dày đặc, Thần Mộc Thanh Thánh Long phi hành trong khu rừng to lớn đó, thỉnh thoảng đôi mắt màu xanh của nó lại liếc nhìn về phía mấy tán cây trên cao, tựa như có vật gì đang ở trong đó dòm ngó bọn họ.
Phi hành được khoảng mười dặm đường, Chúc Minh Lãng nhìn thấy một con sông mờ ảo, bỗng dưng một tán cây trút mạnh xuống cấm vào mặt đất cứng rắn.
Và ở nơi đó, có một con Tang Long.
Con Tang Long này vô cùng đặc biệt, nửa bên sọ của nó bị lộ ra bên ngoài, có thể từ phần xương đầu bên này nhìn thấy bộ não bên trong của nó, mà toàn thân con Tang Long này được bao phủ bởi một ngọn lửa mạnh mẽ màu đen, phần móng vuốt, đuôi cổ và cả phần lân vảy đều có màu xanh.
Sông mờ ảo kia ào ào đổ xuống đẩy con Hắc Hỏa Tang Long này làm nó va đập vào một thân cây to lớn bằng nửa quả núi, sau cú va chạm thân cây đó không hề nhúc nhích, nhưng con Hắc Hỏa Tang Long đó lại suýt chút nữa đã tan xương nát thịt!
Không bao lâu sau, một vị nữ tử có dáng người thướt tha nhẹ nhàng bay xuống từ trên tán cây, tà áo bay bay, làn da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, tựa như một vị tiên tử giáng trần không ai dám khinh nhờn.
"Linh Sa." Lê Tinh Họa nở nụ cười.
"Linh Sa cô nương, chúng ta còn lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm... Xem ra, lo lắng thừa rồi." Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua con Hắc Hỏa Tang Long bị đánh đến mức đang nằm thở thoi thóp ở đằng kia, nói.
Sinh vật trong di tích thượng cổ này phải cẩn thận với vị nữ họa sư này mới đúng.
"Ta tìm được thứ này." Nam Linh Sa vươn bàn tay trắng noãn của nàng ra, trên tay nàng là một mảnh vảy rồng nhỏ.
Chúc Minh Lãng tỉ mỉ xem xét một phen, hình như nhìn rất giống với vảy của Sát Tinh long!
Chúc Minh Lãng cố ý dùng tay chạm vào thử, phát hiện lòng bàn tay Nam Linh Sa rất mềm... Ách, phát hiện có một cảm giác lạnh lẽo từ mảnh vảy này đang nhanh chóng truyền đến khắp người mình, khiến cho toàn thân run rẩy vì lạnh!
"Là vảy của Sát Tinh Long, Sát Tinh Long thực sự trốn ở trong di tích này!" Chúc Minh Lãng vui vẻ nói.
"Con rồng này rất mạnh." Nam Linh Sa nói.
Nam Linh Sa phất tay ném lên một cây bút, cây bút tựa như một thanh kiếm sắc nhọn xuyên thẳng qua phần đầu của con Hắc Hỏa Tang Long đang thở thoi thóp kia, con Tang Long chết ngay tại chỗ, hơn nữa trong đầu nó có một thứ như tủy não dạng lỏng tràn ra ngoài.
"Đây là Tinh Quang tủy, hấp thu tinh thần lực, hóa thành một ma lực đặc biệt của một số sinh vật... Mau gom mấy thứ này lại nhiều một chút." Cẩm Lý tiên sinh đột ngột xuất hiện, nghiêm túc nghiên cứu tủy não của con Hắc Hỏa Tang Long này.
"Gom mấy cái này lại làm gì?" Chúc Minh Lãng nói.
"Đương nhiên là có tác dụng cường hóa cho Bạch Khởi rồi, thứ đồ tốt như thế này không tìm được ở bên ngoài đâu." Cẩm Lý tiên sinh không vui nói.
"Trên cây ở sườn núi này, là một sào huyệt nhỏ của bọn Hắc Hỏa Tang Long, hơn nữa đám Hắc Hỏa Tang Long đó đang thu thập những mảnh vảy này..." Nam Linh Sa đưa tay chỉ lên một tán cây nói.
"Để ta đi xử lý bọn chúng." Chúc Minh Lãng chà chà tay nói.
Đồ tốt như vậy, tất nhiên không thể bỏ qua.
"Đây là con cuối cùng." Nam Linh Sa chỉ vào con Hắc Hỏa Tang Long vừa mới tắt thở, thản nhiên nói.
Chúc Minh Lãng nhảy lên tán cây, xuyên qua những nhánh cây chằng chịt này, hắn nhìn thấy một ổ rồng được làm bằng một loại thân cây màu đen...
Chỉ có điều, xung quanh ổ rồng này, có rất nhiều thi thể của Hắc Hỏa Tang Long đang nằm ngổn ngang, tình trạng tử vong vô cùng thê thảm.
Những con Hắc Hỏa Tang Long này, sao lại đi chọc Nam Linh Sa?
Chúc Minh Lãng dựa theo sự phân phó của Cẩm Lý tiên sinh, đi thu thập hết mấy loại Tinh Quang tủy này, mặc dù có cảm giác như ngồi không cũng được hưởng, nhưng Chúc Minh Lãng không hề để tâm chút nào, vui vẻ làm tiểu đệ đi theo sau đại lão nhặt bảo bối.
Lúc xử lý mấy thứ này, Chúc Minh Lãng lại phát hiện ra thêm mấy mảnh vảy của Sát Tinh Long.
Nhắc tới cũng kỳ quái, những con Hắc Hỏa Tang Long này sao lại có mảnh vảy của Sát Tinh Long, lẽ nào rồng cũng có văn hóa tín ngưỡng sùng bái, mang theo vảy của một con cường long ở bên người là có thể mang lại may mắn?
Hắn đưa những cái vảy mới tìm được cho Lê Tinh Họa, Lê Tinh Họa đều thử nắm mỗi một cái vảy ở trong tay một lần, rồi nhắm mắt lại, thi triển thần thức của Dự Ngôn sư.
Nhờ những mảnh vảy này, Lê Tinh Họa có thể nhìn thấy những hình ảnh mờ nhạt lúc những mảnh vảy này bị tróc ra.
Cho nên thời gian những mảy vảy bị tróc ra càng gần thì càng có giá trị tham khảo!
Nàng nhìn thấy một vết chân, nặng nề đạp lên thảm ám tinh thảo mọc ở trên vách núi, cùng lúc đó có một mảnh vảy bị tróc ra bám vào trên đám ám tinh thảo này.
Sau đó nàng nhìn thấy một đỉnh núi, ngay sau đó là một thác nước, cuối cùng là một vầng trăng khuyết trên bầu trời âm u, vầng trăng khuyết này...
Lê Tinh Họa đột nhiên mở bừng đôi mắt.
Ánh sáng rực rỡ như một dải sao trời trong mắt nàng đang dần dần tản đi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bầu trời tối đen ở trên cao.
Trăng khuyết!
Bây giờ chính là ngày trăng khuyết!
Lê Tinh Họa buông lỏng tay, đưa mảnh vảy lại cho Chúc Minh Lãng nói: "Đây là mảnh vảy mới bị tróc ra, ta biết nó đang ẩn thân ở đâu."
Chúc Minh Lãng không khỏi âm thầm ca ngợi cô em vợ Dự Ngôn sư.
Còn có thể dùng cách này để tìm được một con rồng thượng cổ, có cảm giác như kinh nghiệm phong phú và khả năng truy tung trác tuyệt của mấy tên săn rồng cũng chẳng đáng là gì trước mặt Lê Tinh Họa!
…
Băng qua rừng rậm, một vách núi khổng lồ hiện lên trước mắt họ.
Nhưng vách đá khổng lồ này dường như hoàn toàn tách biệt với vùng đại địa bên dưới, nó được một đám cây mây rậm rạp nâng lên lơ lửng trên không trung, tựa như một tòa thành đứng sừng sững ở xung quanh những vách đá kia, dưới bầu trời tối đen này khiến cho người khác cảm giác được một loại áp lực vô cùng lớn đang đè nặng lên vai, dường như mỗi vách núi khổng lồ lơ lửng trên không kia đều như một con ma vật cổ xưa mạnh mẽ!
"Là ám tinh thảo." Lê Tinh Họa chỉ vào một vách núi trong số đó, nơi đó có một thảm cỏ đặc thù đang phát ra tia sáng âm u.
"Chúng ta đang cách rất gần con Sát Tinh Long đó, Linh Sa cô nương, lát nữa đừng vội vàng ra tay, chúng ta vẫn chưa biết rõ được thực lực của con Sát Tinh Long này." Chúc Minh Long nói.
"Được." Nam Linh Sa lên tiếng, có chút hững hờ.
Đối với rồng...
Nàng quả nhiên không có chút hứng thú nào.
Nếu như là Nam Vũ Sa, có lẽ sẽ không có bộ dáng như thế này.
Nhảy qua vài vách núi lớn lơ lửng trên không, Chúc Minh Lãng nhìn thấy một thác nước khổng lồ chảy xuống từ vách đá!
Vẫn là một tầng dây mây chằng chịt treo vách đá lơ lửng trên không, nhưng điều khác biệt là trên vách đá đó lại có rất nhiều dòng nước xuôi dòng chảy xuống, ở phía dưới thác nước tạo thành một đầm nước mỹ lệ.
"Sát Tinh Long..." Chúc Minh Lãng nhìn thấy một thân ảnh, cũng không khôi ngô khổng lồ như trong tưởng tượng của hắn, mà nó lại là một con Thương Long có thân hình thon dài tinh tế!
Thân hình nó vòng lại cuộn trên đỉnh núi, toát ra vẻ lười biếng mà cao quý, một đôi cánh đang chậm rãi đập nhẹ nhàng, ánh sáng rực rỡ trên đôi cánh của nó còn chói lòa hơn cả những vì sao chân chính trên bầu trời đêm!!