Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 355: Ngọc đăng chiếu rọi

Chương 355: Ngọc đăng chiếu rọi




Dịch giả: Devil

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Khác với những con Tang Long từng thấy lúc trước, Sát Tinh Long nhìn qua dường như cũng không có vẻ dữ tợn cho lắm, càng không có vẻ xấu xí đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, nó lạnh băng như một vị Quân Vương trong đêm tối, nằm im lặng trên đỉnh núi, vừa lười biếng lại tôn quý chải vuốt bộ lông của mình.

Trên người nó lộ ra vẻ uy nghiêm tà khí, giống như tất cả sinh vật liên quan tới hắc ám trên thế gian này đều thần phục nó.

Cánh nó rất rực rỡ, giãn ra khai thế giống như một màn đêm lộng lẫy, đến kim cương đẹp đẽ quý giá mỹ lệ nhất thế gian cũng không bằng một mảnh vảy nho nhỏ trên cánh nó!!

Chúc Minh Lãng nhìn con Sát Tinh Long đến thở cũng không dám thở mạnh.

Mặc dù con rồng này không phải Long Vương nhưng cách cảnh giới Long Vương cũng không xa!

Một loài sinh vật như vậy đã đứng ở đỉnh cao nhất đại lục, bọn họ là phàm phu tục tử sao có thể chống lại??

“Nó bị thương sao?” Chúc Minh Lãng đè thấp giọng hỏi.

Lê Tinh Họa và Nam Linh Sa đồng thời lắc đầu.

Không hề nhìn ra con Sát Tinh Long này đang bị thương, thậm chí chỉ cần bọn họ lộ ra chút địch ý thì có thể sẽ bị con Sát Tinh Long này hạ gục trong nháy mắt!

Trật tự giả của Thanh Ngưu Sơn quả nhiên là đang hại bọn họ.

“Tinh Họa, trên người của tỷ sao lại có ánh sáng?” Nam Linh Sa để ý thấy phần giữa cổ và ngực của Lê Tinh Họa có một tia sáng mỏng manh đang chậm rãi sáng lên rồi lại dần dần tối xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Chính Lê Tinh Họa cũng không để ý tới, lúc này nàng cúi đầu xuống mới thấy ánh sáng này đang xuyên thấu qua xiêm áo.

Chúc Minh Lãng nhìn lại cảm thấy ánh sáng này dường như mang theo tiết tấu, hình như đã thấy qua ở đâu đó....

Cái đuôi của Sát Tinh Long!

Phía cuối đuôi của con Sát Tinh Long kia bây giờ cũng đang phát ra ánh sáng như vậy, chậm rãi sáng lên rồi lại ảm đạm đi, từ lúc bọn họ đến đây, Sát Tinh Long bắt đầu nhìn chăm chú, ánh sáng ở phần cuối đuôi của nó luôn duy trì trạng thái chớp tắt.

Lê Tinh Họa đặt bàn tay lên ngực, lấy ra một ngân sức bằng ngọc được xâu vào một sợi dây.

Đây là Thần Cổ Ngọc Đăng, là một đôi với chiếc của công chúa Lạc Thủy ở trong tháp cổ tại Miễu Sơn Kiếm Tông, nó chỉ to bằng một ngón út, hơn nữa còn rất mỏng.

Bình thường, Lê Tinh Họa luôn mang theo, đây là thần vật có thể chậm rãi tẩm bổ linh hồn, không có Thần Cổ Đăng Ngọc này thì có lẽ Lê Vân Tư không thể nào tỉnh lại được.

“Là do Ngọc Đăng chiếu rọi, mặc dù đã bị đánh nát thành vô số mảnh nhỏ, nhưng một khi đến gần thì Ngọc Đăng sẽ chiếu sáng, trên đuôi của Sát Tinh Long có Thần Cổ Ngọc Đăng!” Lê Tinh Họa kinh ngạc nói, trong mắt lộ ra vài phần vui sướng.

Hóa ra trong di tích thượng cổ cũng có một mảnh Thần Cổ Ngọc Đăng, hơn nữa còn ở trên đuôi của Sát Tinh Long!

Chúc Minh Lãng cũng lộ ra nụ cười.

Ấn thành chủ cùng với khối ngọc trên đuôi của Sát Tinh Long này, bọn họ liền có bốn mảnh Thần Cổ Đăng Ngọc hoàn chỉnh!

Gom đủ bốn mảnh, vậy là có thể đánh thức Lê Vân Tư rồi...

Nhưng mà, vui vẻ chưa được bao lâu thì Chúc Minh Lãng cũng nghĩ lại hiện tại.

Sát Tinh Long...

Một con rồng rất có khả năng là loài sinh vật có cấp bậc Long Vương.

Muốn lấy mảnh Thần Cổ Ngọc Đăng từ đuôi nó xuống thì cũng chẳng phải là việc dễ dàng!!

Vậy phải làm sao đây!

Thần Cổ Ngọc Đăng ở ngay trước mặt lại không cách nào lấy được.

Chúc Minh Lãng xoa huyệt thái dương của mình.

Nếu không đấu cứng được thì chỉ có thể dùng trí mà thắng.

Nhưng Sát Tinh Long là biến chủng của Tang Long, như vậy trí tuệ có lẽ cũng không thấp, không có kế hoạch hoàn mỹ thì chẳng khác nào đi chịu chết.

“Ngao~~~~~”

Sát Tinh Long đang chải chuốt ám tinh thảo như đang vuốt lông, lúc nó vùi đầu xuống thì vừa vặn nhìn thấy cái đuôi đang quấn quanh núi đá của mình, ở phần cuối đuôi đang sáng lên.

Giờ phút này, đôi mắt Sát Tinh Long trở nên nghiêm nghị mãnh liệt, nó nhìn quét qua vách núi giống như đang tìm thứ gì đó.

Tim Chúc Minh Lãng nhảy lên một chút.

Con Sát Tinh Long này cũng nhận ra Ngọc Đăng đang chiếu sáng!!

Nó biết có người mang Ngọc Đăng ở quanh đây!

“Gào!!!!”

Đôi cánh dài của Sát Tinh Long mở rộng ra, lúc hoàn toàn giãn ra thì đôi cánh ấy càng kinh diễm hơn, tựa như bầu trời cao thăm thẳm trong đêm, mà từng chi dài của nó cũng chìa ra vách núi....

Trong nháy mắt nó bay vọt lên trên không trung, một thân rồng dài như con rắn hắc ám, ngực nó rắn chắc lại dày rộng, vòng eo lại trở nên thon dài tuyệt đẹp, mà ở phần đuôi lại tinh tế mềm mại!

Nó không có móng vuốt, chân trước chân sau đều không có, ngoại hình có vài phần tương tự giống Ly Long của Nam Vũ Sa, chẳng qua vảy của nó hiện ra màu ám dạ, đôi cánh lại càng lộng lẫy mộng ảo, thẳng tắp bày ra dáng vẻ uy phong của rồng giống như từng thủy tinh mỹ lệ trong tháp nhỏ.

Sát Tinh Long bay lượn trên không trung hiển nhiên là đang tìm người có Đăng Ngọc chiếu sáng.

Chúc Minh Lãng, Lê Tinh Họa và Nam Vũ Sa càng không dám thở mạnh, chờ đến khi Sát Tinh Long quay sang hướng khác thì ba người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Chúng ta rời khỏi đây đã.” Chúc Minh Lãng nói.

Không dám ở lại đây, ba người vội vàng rời xa con Sát Tinh Long này.

Nếu như con Sát Tinh Long cũng hiểu được phạm vi mà Đăng Ngọc chiếu sáng thì bọn họ sẽ lâm vào nguy hiểm.

....

Cân nhắc đến vấn đề Ngọc Đăng chiếu sáng này, bọn họ cũng không thể tiếp tục ở lại di tích thượng cổ được.

Ra khỏi di tích, Chúc Minh Lãng mới phát hiện chỗ chân trời vừa mới có ánh sáng...

Đã là ngày hôm sau?

Rõ ràng tiến vào di tích lần trước, thời gian bên ngoài gần như không hề thay đổi.

Mà lúc này, không biết là do ở trong khe đó đã hao phí quá nhiều thời gian hay là lúc này thời gian đang trôi quá nhanh!

“Không xong rồi, Hạt Kỳ quân của Đồ quốc sắp tiến tới rồi.” Chúc Minh Lãng nói.

“Chỉ có thể từ bỏ thôi.” Lê Tinh Họa quyết đoán nói.

“Ừm, bàn bạc kỹ hơn vậy.” Chúc Minh Lãng gật đầu.

Nhuận Vũ thành này so với tưởng tượng của bọn họ thì còn phức tạp hơn nhiều, lúc này đại quân Đồ quốc muốn cưỡng chế chiếm lĩnh thì phải tiếp đãi bọn họ thật tốt trước đã.

....

Tới Hội Nghị Các, Chúc Minh Lãng lập tức cảm thấy có vài phần không đúng.

“Hình như có người ngoài, ta đi nhìn xem một chút.” Chúc Minh Lãng nói với hai tỷ muội phía sau.

“Ừm.” Lê Tinh Họa gật đầu rồi kéo Nam Linh Sa tạm thời trốn trước.

Lúc Chúc Minh Lãng đi vào trong các thấy huynh muội Hồ gia, Hạo Dã, Phương Niệm Niệm, Chi Nhu, Triều Thụy Cẩm, Diêu quân sư, Vu Cao Kiệt đang ngồi trước bàn dài, nhìn qua rất trang trọng nghiêm túc.

Không khí có chút áp lực cổ quái, ánh mắt Chúc Minh Lãng nhanh chóng quét qua, thấy trong các có thêm một người, người này mặc một bộ áo vải bình thường đang ngồi ở vị trí thuộc về thành chủ, một đôi chân gác trên bàn, bên miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, lộ ra vẻ bất cần đời nhưng lại mang tới cảm giác áp bách cường đại.

Không khí trong các áp lực như vậy đại khái là bởi vì người này rồi!

“Các hạ là?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Thường Hồng của Thanh Ngưu Sơn, là trật tự giả của vùng đất Huyết Sắc đại địa này.” Nam tử cười nói lộ ra một hàm răng không chỉnh tề.

“Kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu.” Chúc Minh Lãng nói.

“Gặp Sát Tinh Long rồi sao?” Trật tử giả Thường Hồng hỏi.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch