Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 366: Thuần Long chi thuật

Chương 366: Thuần Long chi thuật




Dịch giả: Băng Băng

Edit: Quăn Quăn

Duyệt: Long Hoàng

"Khoảng cách đã đủ!”

Chúc Minh Lãng đạp mạnh trên lưng Băng Thần Bạch Long, thân thể như mũi tên bắn về đỉnh chóp của bầu trời.

Ngay khi băng sương lành lạnh nương theo hai bên trái phải bay về phía Sát Tinh Long đang độ kiếp, Băng Thần Bạch Long tự thêm cho mình một tầng băng vũ bảo vệ, những lông vũ mang theo lực lượng cực hàn đến từ cánh phụ của Băng Thần Bạch Long...

Chúc Minh Lãng nhìn lướt qua Băng Thần Bạch Long đang rơi xuống, nhưng trong lòng hắn không có quá nhiều tạp niệm.

Ở độ cao như vậy, nếu không cam nguyện quên mình, tất cả vì đồng bạn thì rất khó có thể chạm đến.

Mỗi sinh linh đều có cực hạn của mình.

"Kiếm Linh Long, phải trông chờ vào chúng ta rồi . “

Chúc Minh Lãng đã cách con Sát Tinh Long đang độ kiếp kia rất gần rất gần.

Hắn không thể không bội phục nghị lực của Sát Tinh Long, bởi vì với độ cao hiện tại của nó hỏa diễm cơ hồ có thể đốt cháy toàn thân nó đến một khối xương cũng không thừa.

Nếu không thành công, Sát Tinh Long sẽ bị chôn vùi.

Cho dù là vậy, Sát Tinh Long đang độ kiếp cũng không lui lại nửa bước, nó đang bơi ngược lên, đối với nó mà nói đây chính là dục hỏa trùng sinh!

Chúc Minh Lãng giơ kiếm lên.

Giờ phút này, chỉ cần một kiếm chém về phía cái đuôi của con Sát Tinh Long đang độ kiếp kia, chém xuống viên Thần Cổ Ngọc Đăng kia thì con Sát Tinh Long đang độ kiếp này tất nhiên sẽ hóa thành tro tàn.

Có thể nhìn ra được, Sát Tinh Long chấp nhân độ kiếp ngay dưới tình huống bản thân phải chịu trọng thương như vậy, khả năng độ kiếp thất bại là rất lớn.

"Oanh! ! ! ! ! !”

Một luồng lớn Vẫn Hỏa kinh khủng rơi xuống, cảnh tượng doạ người, Chúc Minh Lãng vốn đang định chém đứt cái đuôi của Sát Tinh Long đang độ kiếp, nhưng khi nhìn thấy một màn này hắn lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nếu hắn không dốc hết toàn lực ngăn cản, hắn cũng sẽ hóa thành bột xương trong chốc lát!

"Bạt Kiếm Thuật, Nguyệt Miện Kiếm!”

Chúc Minh Lãng thi triển ra kiếm pháp phòng ngự mạnh nhất của mình, hắn thu kiếm vào hông trái của mình, tay trái nắm chặt lấy vỏ kiếm.

Tụ lực, trầm khí, sở dĩ hắn thu kiếm là bởi vì hắn nhất định phải tập trung tất cả lực lượng toàn thân vào một điểm, đồng thời nhất định phải lấy góc độ hoàn mỹ nhất, phát lực hoàn mỹ nhất, khiến cho kiếm hồng ngưng tụ trên lưỡi kiếm đánh thẳng về một phương, phải làm vậy thì khi kiếm quang hình thành mới giống như một vầng trăng tròn mênh mông, tạo nên Thiên Nguyệt Thuẫn! !

Quan trọng nhất là, Nguyệt Miện Kiếm này sẽ chỉ tồn tại trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, xuất kiếm quá sớm thì không cách nào ngăn cản thiên hỏa khủng bố đột nhiên trút xuống, xuất kiếm quá chậm, thân thể đã hóa thành tro tàn...

Ngọn lửa Mẫn Diệt đã đập vào mặt, dư quang khóe mắt Chúc Minh Lãng nhìn thấy Sát Tinh Long đang độ kiếp chẳng khác gì đang tắm rửa trong liệt diễm này, giống như trong thiên địa chỉ còn lại một bộ xương khô đáng thương.

"Bạch! ! ! ! ! ! !”

Rút kiếm!

Tay trái hắn nắm vỏ, tay phải rút kiếm, tập trung lực lượng toàn thân ở cánh tay mình, lại từ cánh tay truyền đến khuỷu tay, cuối cùng tới cổ tay, nhất định phải liền mạch mới thành công, không thể dừng lại và chần chờ, nhất định phải làm cho kiếm quang như nước chém ra, hình thành nguyệt miện hoàn mỹ nhất! ! !

Thân kiếm màu đỏ, vạch ra kiếm huy cũng là màu đỏ đậm!

Thiên không diễm lệ, ướt át như máu, trong màn trời lại đột nhiên hiện ra một vầng xích nguyệt, mỹ lệ mà rung động giữa không trung, kinh người nhất là phía dưới xích nguyệt đó lại có một người, một kiếm kia bổ ra bầu trời hỗn độn, khiến cho xích nguyệt hiện thế!!! (Xích nguyệt: Trăng máu)

Kiếm hồng tạo nên xích nguyệt hoa lệ mà cứng cỏi, một đợt thiên kiếp hung mãnh nhất kia lại không cách nào đánh tan được nó, có thể nhìn thấy thiên hỏa cuồn cuộn kia như dòng nước xiết gặp phải tảng đá, chỉ có thể tránh né chảy sang hai bên.

Toàn thân Chúc Minh Lãng run lên nhè nhẹ...

Cho dù là tay cầm kiếm cũng đang run run.

Mỗi một chiêu thức của Bạt Kiếm Thuật đều là đang đánh cược mệnh, bởi vì ngay sau khi thu kiếm, cũng có thể xuất thủ trong phút chốc, hoặc là thành, hoặc là chết, phát huy uy lực của kiếm đến cực hạn trong cực hạn, đồng thời cũng có thể chết bất đắc kỳ tử ngay lúc đó!

Giờ phút này, Chúc Minh Lãng cảm nhận được gian khổ và khó xử khi làm kiếm sư, càng ngày hắn càng cảm thấy vẫn là làm Mục Long sư an toàn và đáng tin hơn một chút.

Một đợt thiên hỏa mãnh liệt bị Chúc Minh Lãng ngăn cản.

Đáng tiếc tu vi của hắn không đủ, mà hắn cũng không cách nào tiếp tục nghịch thiên bay lên, nếu có thể sờ đến bờ bên kia của thiên không, nói không chừng hắn sẽ là người đủ tư cách phi thăng.

Dùng kiếp của người khác đến độ hồn cách của mình, cũng không phải chưa từng có tiền lệ.

"Ngao ~~~~~~~~~~~~~ “

Sát Tinh Long đang độ kiếp phát ra một tiếng gáy dài, thiên hỏa mạnh mẽ đưa nó từ vị trí càng cao hơn vọt xuống dưới, mà toàn thân nó đã không có một miếng da thịt hoàn chỉnh, đôi cánh kia của nó, cũng sắp bị đốt cháy hầu như không còn.

Một kiếm này của Chúc Minh Lãng, ngăn cản đại lượng thiên hỏa, ngược lại làm cho Sát Tinh Long đang độ kiếp miễn cưỡng bảo trụ một mạng.

Chỉ là, dưới loại tình huống này Sát Tinh Long đang độ kiếp còn đang vỗ cánh, vẫn còn mang theo ý đồ nghịch thiên bay lên, lấy tình huống hiện tại của nó, còn tiếp tục bay lên cũng không phải là phi thăng sang bờ bên kia, mà là Quỷ Môn quan!

Chúc Minh Lãng thở dài một hơi.

Đã không cần tự mình động thủ.

Sát Tinh Long không lựa chọn bay xuống, không lựa chọn sống tạm...

Chúc Minh Lãng chỉ cần chờ nó bay lên, hóa thành tro tàn sau đó thuận tay tiếp lấy Thần Cổ Ngọc Đăng rớt xuống là tốt rồi.

Thần Cổ Ngọc Đăng không hổ là thần vật, dưới thiên kiếp mạnh mẽ như vậy, cho dù là trong tay mình nắm giữ viên ngọc này hay là Sát Tinh Long với phần đuôi khảm nạm viên ngọc đó thì cũng không bị thiên hỏa thiêu hủy.

Này, viên trên tay mình đây cũng chính là ấn thành chủ, giống như là một đôi với viên ngọc dính trên đuôi của Sát Tinh Long, hoặc là nói chúng cùng là một viên đã phân thành hai nửa.

Nếu như Sát Tinh Long này có được viên trên tay mình, lại lần nữa kích phát thủ hộ ánh sáng của viên ngọc nóng sáng kia, hẳn là có hi vọng phi thăng thành công...

"Sát Tinh Long!" Đột nhiên, Chúc Minh Lãng nghĩ tới điều gì, gào to một câu.

Thật ra Sát Tinh Long kia căn bản không có thù hận với Chúc Minh Lãng, nó muốn giết hai trật tự giả và Đồ Văn Hạ chính là vì con Thư Tinh Long chúa tể kia.

"Ngươi và ta ký kết linh ước ta sẽ giúp ngươi độ kiếp." Chúc Minh Lãng nói với con rồng đang độ kiếp cơ hồ sắp bị đốt thành bộ xương khô.

"Ngao ~~~~~~~~" Sát Tinh Long đang độ kiếp nổi giận gầm lên một tiếng, giống như lời nói của Chúc Minh Lãng là sỉ nhục lớn lao đối với nó.

"Nếu ngươi thật không sợ chết thì vừa rồi đã không cần phải trốn dưới kiếm khí của ta. Đương nhiên ngươi có thể anh dũng không sợ chết, hóa thành long hồn bất khuất, sau đó triệt để biến mất khỏi thế giới tàn khốc này, dù sao thế gian này chưa bao giờ thiếu phàm long vọng tưởng ngấp nghé Thiên Đạo Thần Cảnh giống như ngươi. Tương lai ta và các đồng bạn của ta đạp vào cảnh giới càng cao hơn bây giờ, cùng Thần Long mỹ lệ du lịch núi cao sông lớn, đoán chừng sẽ còn coi chuyện hôm nay của ngươi là trò cười, một con Sát Tinh Long cấp bậc Thiên Triệu lại không khác gì một con thiêu thân nhỏ bé hèn mọn nhào vào trong hỏa diễm, nó tự cho mình là Phượng Hoàng có thể niết bàn trùng sinh, thật ra chính là một con rồng vô tri ngu muội. " Chúc Minh Lãng nói với Sát Tinh Long đang độ kiếp.

Thuần phục thuật, Chúc Minh Lãng xác thực không biết, nhưng khoa môi múa mép thì là nghề của hắn rồi.

"Ngao! ! ! ! ! !" Tiếng rống của Sát Tinh Long lớn hơn, mặc dù chưa hóa thành lệ quỷ, nhưng nó đã không muốn buông tha cho tên nhân loại đáng giận này.

"Thần Cổ Ngọc Đăng này ta có thể cho ngươi mượn, là phi thăng thành Long Vương hay là kẻ hèn mọn tìm chết đều do ngươi lựa chọn. " Chúc Minh Lãng nói ra.

Sát Tinh Long chăm chú nhìn thẳng về phía Chúc Minh Lãng.

Đối với nhân loại, Sát Tinh Long rất chán ghét.

Đặc biệt là vì mẫu Long của nó, chúa tể Thư Tinh Long kia, rõ ràng đã chết rồi, vậy mà hài cốt vẫn bị nhân loại đào lên luyện hóa thành cốt Long, linh hồn không thể yên giấc.

"Ngươi sợ bị nô dịch?”

"Ngươi là Sát Tinh Long, là một con rồng phản nghịch, nếu ngươi có tự tin đối với tương lai của mình, lúc đó nếu ta kéo chân sau của ngươi, ngươi không cần tự mình tìm cách thoát khỏi gông xiềng linh ước, ta cũng sẽ không có ý giữ ngươi lại. “

Tiếp đó, Chúc Minh Lãng lại bón canh gà cho con rồng này.

(Canh gà: ý nói về việc bồi dưỡng niềm tin, nghị lực để thực hiện ước mơ, khát vọng.)

Có vết xe đổ của Thư Tinh Long, trong mắt Sát Tinh Long như có một chút suy nghĩ.

Huyết thống của Sát Tinh Long vốn khó mà nô dịch, khó mà thuần phục, chỉ cần thực lực đủ mạnh mẽ, cơ hội phù hợp, tuyệt đối có thể trực tiếp xé rách linh ước, khôi phục tự do!

"Ngao ~~~~~~~~~~~" Sát Tinh Long có chút do dự.

"Tranh thủ thời gian ký linh ước. Còn có ước pháp tam chương, đặc biệt thích cái gì, muốn phúc lợi gì thì sau này lại nói, nếu đợt thiên hỏa tiếp theo lại đánh xuống, ngươi và ta đều sẽ thành tro tàn!" Chúc Minh Lãng nói ra.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch