Trên tay Chúc Minh Lãng còn có một Linh Ước Giới Chỉ, vừa đúng lúc có thể giúp Sát Tinh Long mở ra một linh ước mới.
Sát Tinh Long đã nhích tới gần, dưới loại tình huống này, Chúc Minh Lãng cũng không cần lo lắng Sát Tinh Long giở trò lừa bịp, khi đã đứng trước bờ vực sinh tử, cho dù bây giờ nó có bất chợt há miệng một ngụm cắn chết mình cho hả giận thì đối với nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trên thực tế, Chúc Minh Lãng cũng không biết Sát Tinh Long đúng là có suy nghĩ một ngụm cắn chết hắn, tên nhân loại đáng hận này thật.
Những lời hắn nói vừa rồi có thể coi là tiếng người sao?
Nhưng sức hấp dẫn của độ kiếp phi thăng đối với Sát Tinh Long mà nói là quá lớn, không một sinh mệnh nào lại cam nguyện trở thành một con cá bình thường trong một dòng sông cả, nếu có thể nghịch thiên bay lên thì nó sẽ không tiếc bất cứ giá nào truy tìm vân giới Thiên Đạo, trở thành Chúa Tể chí cao ngao du tứ phương, đánh đâu thắng đó, không sợ bất kỳ kẻ săn mồi nào, không sợ tai hoạ trong thiên địa hạ xuống!
Dấu ấn linh ước hạ lạc trên trán Sát Tinh Long.
Chúc Minh Lãng nhìn thấy toàn thân Sát Tinh Long đã bị vẫn hỏa đốt cháy đến không còn nhìn rõ hình rồng, hắn thấy được rất nhiều chỗ trên cơ thể nó cơ hồ trần trụi lộ hết xương ra ngoài, trong lòng cũng cảm thán không thôi.
Long môn, thiên kiếp, con đường tu hành sẽ còn có bao nhiêu kiếp nạn không biết rõ mà Thiên Đạo giáng xuống đang đợi mỗi một người tu hành khát vọng có được sức mạnh, còn phải chịu bao nhiêu ma luyện và đau khổ nữa chứ, Chúc Minh Lãng hắn quả thật cũng chỉ là một trong vô số phàm linh muốn nghịch thiên mà bay lên, chỉ là phương thức của hắn không quá giống với tuyệt đại đa số người tu hành cô độc mà thanh cao tự ngạo kia...
Con đường tu hành không vướng bận không thích hợp với mình.
Linh ước được ký kết, giữa hai linh hồn có một mối liên kết đặc thù được hình thành. Rất nhanh, Chúc Minh Lãng đã cảm nhận được một loại cảm xúc đặc thù mang theo vài phần không cam lòng, thống khổ, phẫn nộ và oán niệm.
Đây là cảm xúc thuộc về Sát Tinh Long, Chúc Minh Lãng cũng bị cảm động lây.
Đưa tay ra, Chúc Minh Lãng sờ lên cái trán của Sát Tinh Long, tận lực dùng sự ôn hòa và thân mật của mình để xoa dịu nội tâm táo bạo của Sát Tinh Long.
Trên thực tế Chúc Minh Lãng cũng rất rõ ràng, nguồn gốc sự táo bạo này của nó không phải là từ tàn nhẫn, hung ác, thù hận mà là do nó không có cảm giác an toàn.
Từ khi Thư Tinh Long kia chết, nó đã cô độc sống tạm bợ trong thế giới tàn khốc này, không có một ngày an bình, càng không tìm được một chỗ trú ngụ chân chính cho mình.
Mặc dù nó ra đời đã rất nhiều năm, nhưng đối với một Sát Tinh Long có được tuổi thọ hàng ngàn năm, dựa theo tuổi thọ của nhân loại để tính toán, nó chẳng qua mới là đứa trẻ bảy, tám tuổi.
Điều này khiến Chúc Minh Lãng có chút cảm giác ngoài ý muốn.
Sát Tinh Long này thật ra vẫn nên tính là ấu long mà thôi.
"Sau này chúng ta đều sẽ sống chết cùng nhau, thiên kiếp này của ngươi, ta độ cùng ngươi.”
Chúc Minh Lãng xoay người lêo lên lưng Sát Tinh Long, cũng đưa một viên Thần Cổ Đăng Ngọc còn lại cho nó.
Hai viên Thần Cổ Ngọc Đăng cùng phát ra ánh sáng, thủ hộ Sát Tinh Long đồng thời chữa trị xương cốt cho nó.
Ngọc Đăng bình thường vốn đã ẩn chứa năng lượng sinh mệnh khổng lồ, mà Thần Cổ Ngọc Đăng thì ngay cả linh hồn bị thương cũng có thể chữa trị.
Da thịt của Sát Tinh Long vừa bị đốt cháy lại một lần nữa tái sinh, sinh mệnh lực của bản thân nó đã cứng cỏi không gì sánh được, cần cũng chính là một cỗ trợ lực như thế này!
Hai cánh bị phá toái lại một lần nữa mọc ra, Sát Tinh Long ngửa đầu thét dài một tiếng, giống như phát ra một loại khiêu chiến đối với vẫn hỏa thiên kiếp này!
Vỗ cánh bay lên, nghịch thiên bay lên, lưu hỏa đầy trời, xích hồng tráng lệ, nhưng đối với tuyệt đại đa số sinh linh thì đây không thể nghi ngờ đây là một Luyện Ngục Liệt Hỏa kinh khủng.
Ở trong Luyện Ngục tiếp nhận Phần Lô chi hỏa, ở trong Kiếp cảnh tái tạo hồn cách, chí không sợ mà hướng thẳng lên trời, đến bờ bên kia Kiếp Hỏa!
Chúc Minh Lãng nắm chặt kiếm, lúc này hắn có thể cảm nhận được ý chí không chịu khuất phục, không chấp nhận số mệnh của Sát Tinh Long, điều này cũng làm cho đấu diễm hừng hực trong lồng ngực hắn bắt đầu thiêu đốt! !
Hắn không tin không vượt qua được kiếp nạn thiên hỏa này! !
Chúc Minh Lãng giơ cao thanh kiếm lên, múa kiếm như Du Long, hắn đứng ở trên lưng Sát Tinh Long bỗng nhiên bổ về phía không trung đang rực cháy, chẻ đôi dòng liệt diễm chảy dài cuồn cuộn này.
Sát Tinh Long thấy được khe hở do kiếm chém ra này lập tức bắn ra tốc độ cực hạn, xuyên qua thiên hỏa vô cùng vô tận, dựa vào sự thủ hộ của Thần Cổ Ngọc Đăng, tập trung tinh thần nhất cổ tác khí bay sang bờ bên kia!
Bờ bên kia của Liệt Không, đây chính là một mảnh tịnh thổ áp đảo phía trên của Vẫn Hỏa Thiên Kiếp, mà bên dưới, chính là trừng phạt của Ma Thần, là thiên hỏa bạo liệt, chỉ cách nhau trong gang tấc nhưng bờ đối diện này lại trong vắt đến cực điểm, tường hòa như một mảnh thần thổ.
Thân thể Chúc Minh Lãng không thể nào tiếp thu được liệt diễm thiêu đốt, sau khi hắn vung ra một kiếm cuối cùng trợ giúp Sát Tinh Long thì tự mình trở về mặt đất.
Nhưng Sát Tinh Long vẫn vọt lên, thân thể của nó cơ hồ hóa thành xương khô, hết lần này tới lần khác xuyên qua "cách biệt trong gang tấc" này, thịt của nó nhanh chóng mọc ra, cơ nhục màu đá hoa cương đen cũng một lần nữa bao trùm trên người của nó, mà so với trước đó lại càng thêm dày đặc, cứng rắn, bóng loáng!
Lân vũ màu ám kim đang từ từ mọc ra trên làn da như đá hoa cương đen, hoa văn long lân tinh tế tỉ mỉ trên lân vũ giống như mang theo truyền thừa cổ xưa, ẩn chứa lực lượng thần bí, lộng lẫy mỹ lệ, tựa như một mặt trời sáng chói chiếu sáng màn đêm tối tăm trong khoảnh khắc Sát Tinh Long vừa mọc ra lân vũ này.
Đôi cánh là bộ vị mà Sát Tinh Long tự hào nhất, nó vỗ nhẹ một cái, ánh sáng nở rộ, giống bức họa ở bờ bên kia tinh khung như đúc, kết hợp hoàn mỹ với một thân lân vũ kia!
Rồng chính là vậy, tựa như vô số vì sao đẹp đẽ sắp xếp lại cùng nhau, do màn đêm sạch sẽ sáng sủa, do tinh quang cùng nhau tạo thành một Chúa Tể của Ám Dạ Tinh Hà, nắm trong tay lực lượng thần bí và cường đại! !
Thiên Sát Ám Tinh Long!
Thiên triệu, hoàn toàn ứng nghiệm.
Nhưng đến tột cùng là điềm ác hay là điềm lành, cuối cùng vẫn là do Chúc Minh Lãng quyết định, bởi vì Thiên Triệu chi Long nay đã có chủ.
...
Long Vương vừa hiện, màn đêm giống như khai thiên tích địa, mênh mông vô cùng, phồn vinh mỹ lệ.
Mà thiên hỏa ngay sau khi Sát Tinh Long độ kiếp thành công đã nhanh chóng biến mất.
Trên mặt đất, mọi người vạn phần kinh hãi.
Trong rừng rậm, vạn thú hoảng sợ chạy trốn.
Ngay cả một số thế lực xa xôi trú đóng trên Huyết Sắc Đại Địa, một vài lão quái vật tu hành đều giống như cảm ứng được Thiên Sát Long này đang tái sinh, họ đứng ở trên đỉnh núi cao thần sắc nặng nề ngắm nhìn khung cảnh chói lọi trong đêm tối này!
Đám người Nhuận Vũ thành thì mỗi người đều mặt xám như tro.
Cho dù là binh sĩ Đồ quốc hay là Thần Phàm giả của Thần Phàm học viện.
Bọn họ đều rất rõ ràng, một khi Sát Tinh Long độ kiếp phi thăng thành công, không kẻ nào có thể sống sót rời khỏi đây.
Hiện tại, Sát Tinh Long đã độ kiếp thành công, đã hóa thân thành Long Vương, tử kỳ của mọi người sắp tới! !
...
Chúc Minh Lãng rơi xuống từ trên không trung, do không có gì giảm xóc lại từ trên cao như vậy rơi xuống nên chấn động đến mức toàn thân đều tê dại, còn may Kiếm Linh Long là một thanh phi kiếm nên có thể giảm xóc cho Chúc Minh Lãng một phen.
Rơi xuống một mảnh đất hoang vu, một vùng phế tích trong thành, Chúc Minh Lãng vịn cái chân cà thọt của mình vội vàng thăm dò nhìn tình huống của Tiểu Bạch Khởi.
Còn may Tiểu Bạch Khởi chỉ có lông vũ bị đốt rụi, biến thành một con Bạch Long trụi lủi, thương thế không quá nghiêm trọng, chỉ có điều mỹ quan bị hao tổn.
Lỗ tai Tiểu Bạch Khởi gục xuống, không có lông vũ mỹ lệ sáng rõ, so với giết nó còn ảnh hưởng đến tự tôn hơn, cho nên trước khi nó lại biến thành bộ dáng xinh xắn lanh lợi như trước thì nó đã lập tức trốn ở trong đám gạch ngói vụn, không dám ra ngoài gặp người.
Chúc Minh Lãng ôm nó đi ra từ trong phế tích, nhìn khắp người Tiểu Bạch Long là bụi than đen sì cũng không chế giễu nó, chỉ lấy tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.