Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 381: Bệnh mê luyến

Chương 381: Bệnh mê luyến




Dịch giả: BK

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Thánh Linh một vạn ba ngàn năm, tựa như là gà mái chiêu đãi khách nhân trong tay nông phụ, bị Chúc Tuyết Ngân lưu loát làm thịt.

Chúc Minh Lãng ở một bên, dự định tán thưởng vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm của Chúc Tuyết Ngân, liền biết mình có tán thưởng thế nào, thì cũng không có ý nghĩa gì, đây chỉ là nàng tiện tay mà thôi.

"Hóa ra Tuyết Ngân tiền bối không có đi xa, nhờ có ngài kịp thời đuổi tới, nếu không hai chúng ta phải gặp rắc rối rồi." Thấy được Chúc Tuyết Ngân đột nhiên xuất hiện, Bồ Thế Minh cũng lập tức chạy ra.

"Ngươi muốn lấy tính mạng hắn sao?" Chúc Tuyết Ngân xoay người lại, chất vấn Bồ Thế Minh.

"Sao ta có thể tâm địa ác độc như vậy, ta chỉ là muốn thăm dò một chút thực lực của Chúc hiền chất, ngài cũng nhìn thấy, ta cũng không đi xa, nếu như hắn có nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ xuất thủ trước tiên." Bồ Thế Minh vội vàng đưa ra giải thích, đồng thời cúi đầu với Chúc Minh Lãng, biểu thị chính mình thành khẩn xin lỗi.

"Bá! ! !"

Đột nhiên, Chúc Tuyết Ngân rút kiếm ra, ngay lúc kiếm từ trong vỏ xuất ra, kiếm khí từ Tuyệt Ảnh Kiếm liền trực tiếp chém thẳng lên đầu Bồ Thế Minh.

Bồ Thế Minh đứng ở nơi đó, trên mặt mới có phát giác, đợi đến lúc hắn phản ứng lại, thì cảm giác tử vong ngạt thở kia đã như sóng lớn mãnh liệt gào thét đập tới!

Từng lọn tóc bay xuống từ trên đầu của Bồ Thế Minh, cùng lúc đó, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh hợp thành hạt châu, từ hai bên gò má của Bồ Thế Minh trượt xuống!

Bồ Thế Minh vừa rồi còn nở nụ cười tạ lỗi, giờ phút này sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, cả người ngây ngẩn như tượng băng, không dám động đậy, trong đôi mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, còn có mấy phần khó tin!!

Chúc Tuyết Ngân lại rút kiếm với mình...

Hơn nữa chỉ kém một chút là có thể chém đứt đầu của mình!

Cộng sự nhiều năm, lại vì một chuyện nhỏ nhoi như thế mà xuất kiếm với mình? ? ?

Kiếm đã vào vỏ, toàn bộ quá trình tựa như chỉ trong nháy mắt.

Bạt Kiếm Thuật, Vô Ảnh Kiếm.

Kiếm pháp này, mặc dù Chúc Minh Lãng cũng biết, nhưng tốc độ Chúc Tuyết Ngân xuất kiếm và hồi kiếm quá kinh người, ngay cả Chúc Minh Lãng cũng không thấy rõ động tác của nàng, hắn cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể đón lấy một kiếm này.

"Nếu có lần sau nữa, sẽ không chém hụt." Chúc Tuyết Ngân lạnh lùng nói.

"Không. . . Sẽ không, sẽ không." Bồ Thế Minh đáp lại vô cùng cứng ngắc, tựa như hắn chỉ nói chậm một chút, là đầu của hắn sẽ thật sự rơi xuống đất!

Chúc Minh Lãng vốn không có cảm tình gì đối với ngụy quân tử Bồ Thế Minh này, lần này hắn chủ động tìm mình đồng hành, kỳ thật trong lòng hắn cũng có chuẩn bị qua.

Rốt cuộc là thăm dò, hay là mưu hại mình, thì chỉ cần nhìn vào thực lực của Thạch Tiên Quỷ này. . .

Thạch Tiên Quỷ một vạn ba ngàn năm tu vi, rõ ràng là đỉnh vị Quân cấp.

Mà trong nhận biết của Bồ Thế Minh, có lẽ mình chỉ là Mục long sư có tu vi đạt đến hạ vị, trung vị, sau cuộc thi đấu giữa các thế lực, thì hầu hết mọi người ở Hoàng đô đều cho rằng như vậy.

Huyết Sắc đại địa, Nhuận Vũ thành dù sao cũng quá xa xôi, tin tức ngăn chặn, cho dù chuyện liên quan tới Thiên Sát Long được truyền ra, thì cũng không thể truyền đến tai tất cả mọi người nhanh như vậy được.

Quan trọng nhất là không phải tất cả mọi người đều sẽ tin chuyện này, trừ phi Chúc Minh Lãng thể hiện ra thực lực của Thiên Sát Long trong trường hợp nổi bật nào đó.

Trừ những thế lực đã tiếp xúc qua trong Nhuận Vũ thành, thì người biết mình có được Long Vương cũng không nhiều.

Thăm dò cùng hãm hại, cách nhau một đường, Bồ Thế Minh rốt cuộc đang giở trò gì, Chúc Minh Lãng cũng đã rõ ràng.

"Để cô cô lo lắng, ta nghĩ Bồ Thế Minh cũng chỉ là muốn nhìn xem thực lực của ta thôi, dù sao hiện tại ta cũng là một Mục long sư, dù sao ta cũng được xem là thiên tài đã từng giẫm đạp tất cả mọi người trong Hoàng đô ở dưới chân, Bồ Thế Minh cảm thấy hiếu kỳ với tu vi Mục long sư hiện tại của ta cũng là chuyện quá bình thường, cô cô không cần so đo với hắn." Chúc Minh Lãng cười cười, nói với Chúc Tuyết Ngân.

"Đừng ở đây lằng nhằng." Chúc Tuyết Ngân nói.

"Vâng, Tuyết Ngân cô cô cũng phải cẩn thận, không phải tất cả mọi người đều có tâm địa thiện lương, đôn hậu chất phác như Chúc Minh Lãng ta, ở chung với người khác, cần phải cẩn thận một chút." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, cũng dặn dò một câu.

Chúc Tuyết Ngân cũng không biểu thị gì.

Ngược lại là Bồ Thế Minh, trong đôi mắt kia đã tràn ngập vẻ tức giận.

Hắn thừa nhận, mình quả thật mê luyến Chúc Tuyết Ngân, cũng hiểu rõ thái độ của Chúc Tuyết Ngân khi đối với tất cả mọi người đều là dáng vẻ thờ ơ, duy chỉ có Chúc Minh Lãng này…

Hắn nào có thăm dò thực lực của Chúc Minh Lãng.

Rõ ràng là đang thăm dò Chúc Tuyết Ngân, thăm dò mức quan tâm của nàng đối với Chúc Minh Lãng.

Nếu nàng thật sự không để ý, vì sao rõ ràng nàng đã rời đi, nhưng vẫn thấy không yên lòng mà quay lại.

Quả nhiên có vấn đề!

Khó có thể tiếp nhận, càng không thể dễ dàng tha thứ.

Cộng sự mấy năm, Bồ Thế Minh chưa bao giờ nhìn thấy Chúc Tuyết Ngân có tâm tình gì đặc biệt, nhưng hết lần này tới lần khác lúc mình thăm dò Chúc Minh Lãng, sự phẫn nộ của nàng không hề giữ lại mà trút lên hết trên một kiếm lúc nãy!

Thậm chí Bồ Thế Minh tin tưởng, nếu bản thân hắn không có thân phận hiển hách kia, nếu không phải Chúc Tuyết Ngân bận tâm đến Tử Tông Lâm và phản ứng của Hoàng đô, thì một kiếm vừa rồi của nàng đã chém vào đầu của hắn rồi!

Đây là vô tình cỡ nào a! !

Bỏ ra nhiều năm như vậy, Chúc Tuyết Ngân thờ ơ cũng được đi, ở trong mắt nàng mình vẫn chỉ là một người râu ria không lọt vào mắt.

Nhưng chuyện này lại làm cho Bồ Thế Minh ghen tị và xấu hổ, nỗi ghen tức này hóa thành ngọn lửa không có cách nào áp chế được, gần như đã thiêu đốt đến gương mặt!

Hết lần này tới lần khác dưới loại tình huống này, hắn còn phải nghe Chúc Minh Lãng và Chúc Tuyết Ngân nói những lời quan tâm lẫn nhau, tựa như mấy lời ngon tiếng ngọt của các cặp tình nhân chẳng biết xấu hổ.

Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng, ngươi là cái thá gì! !

Một phế vật chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân, chỉ biết khoe khoang tình xưa, cầu xin phù hộ!

...

Bồ Thế Minh dùng hết tất cả khả năng, trấn áp sự nóng nảy trong lòng xuống, quay người rời đi.

Chúc Minh Lãng nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng.

Vừa rồi hắn nói lời kia với Chúc Tuyết Ngân, cũng không phải vì muốn giải vây cho Bồ Thế Minh.

Chẳng qua là vì hắn muốn che giấu Bồ Thế Minh, để hắn cảm thấy mình là người rất đơn thuần.

Cắt mất vài cọng tóc là coi như xong?

Chúc Minh Lãng cũng không phải là đại thánh nhân bị người ta lừa gạt chơi đùa lại không có bất kỳ đáp lễ nào.

"Hắn bị mê muội rồi." Chúc Minh Lãng nói.

"Quảng Sơn Tử Tông Lâm bị diệt, bên trong có một ít là thân nhân của hắn, đại khái là bởi vì quá bi thương, đầu óc Bồ Thế Minh cũng không bình thường." Chúc Tuyết Ngân nói.

"Tuyết Ngân cô cô, người thật đúng là không hiểu gì về đạo lí đối nhân xử thế, mặc dù hắn rất cố gắng biểu hiện ra vẻ khiêm tốn hữu lễ, rộng lượng thoải mái không so đo, nhưng hai lần gặp nhau, ta đều có thể cảm giác được hắn rất chán ghét và bài xích ta, thật giống như chỉ cần có nam nhân nói chuyện với Tuyết Ngân cô cô, là hắn đều sẵn sàng lâm trận đón quân địch. Hắn bởi vì mê luyến mà ghen ghét, làm cảm xúc vặn vẹo và sự dối trá đều hiện lên hết trên mặt, dựa vào danh môn vọng tộc lễ giáo cũng không che giấu được." Chúc Minh Lãng rất gọn gàng dứt khoát nói.

"A, nguyên nhân này a." Chúc Tuyết Ngân sa vào trong suy tư, nhíu lại lông mày, một lát sau mới nói. "Vốn cho rằng Chúc Môn và Bồ thị đang tranh ngầm với nhau vị trí đứng đầu tộc môn."

". . ." Trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng không biết nên nói cái gì.

Trời ạ.

Lúc Bồ Thế Minh nhìn Chúc Tuyết Ngân, đôi mắt đều hiện lên ánh sáng xanh.

Chúc Tuyết Ngân cộng sự với hắn nhiều năm như vậy, vậy mà lại không phát hiện? ? ?

Không hổ là Chúc Tuyết Ngân a.

Đây cũng quá không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, tình yêu nam nữ rồi?

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch