Cũng không còn việc gì phải giao phó nữa, Chúc Tuyết Ngân xoay người rời đi.
Chúc Minh Lãng kỳ thực cũng muốn nói thật với Chúc Tuyết Ngân, thật ra hắn đã có thể thấy được tu vi chân chính của nàng rồi, dù sao cũng có một con Long Vương.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp nói thì thân ảnh cao ngạo kia đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Huyết dịch đầy đất, tựa như có một giếng máu dưới lòng đất không ngừng trào ra.
Chúc Minh Lãng thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, gọi Thiên Sát Long ra.
Máu của thánh linh một vạn ba ngàn năm tu vi, vừa hợp tiêu chuẩn để Thiên Sát Long uống, vất vả mấy ngày trời rốt cuộc cũng được no bụng rồi.
Cách Thiên Sát Long uống máu cũng vô cùng đặc biệt, cũng không giống mấy con trâu con bò uống nước bên sông, mà nó sẽ mở đôi cánh đầy tinh văn ra, ngay sau đó số máu đỏ tươi trên mặt đất tựa như bị một loại sức mạnh nào đó chưng thành dạng khí.
Những khí màu máu đó bị cánh của Thiên Sát Long thu hết vào trong, sau đó lớp vảy ngũ sắc, từng thớ cơ bắp cứng như đá trên người nó đều phát ra ánh sáng lộng lẫy chói mắt...
Không bao lâu sau, Thiên Sát Long đã uống no.
Cánh của nó có khả năng lưu trữ máu, cho nên sau mỗi lần săn mồi no đủ, nó có thể duy trì trong hơn nửa tháng, thậm chí nếu cố nhịn thì cũng có thể kiên trì được đến một tháng.
Vạn năm thánh linh...
Một sinh vật như vậy không phải ở đâu cũng có.
Dòng máu vạn năm có thể cung cấp một lượng năng lượng cực lớn, hơn nữa Thiên Sát Long có thể tự mình hấp thu linh khí và thu nạp ánh sáng, nên vẫn có thể duy trì trong trạng thái tốt.
"Ăn uống no đủ rồi thì cũng giúp ta làm một việc đi?" Chúc Minh Lãng nhìn Thiên Sát Long nói.
Thiên Sát Long dùng đuôi và phần eo để chống đỡ cơ thể, đôi mắt kiêu ngạo hút hồn người nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng, hiện lên vài phần không tình nguyện.
Tất cả sự chiến đấu không vì mục đích kiếm ăn, nó đều không muốn làm!
"Có người muốn hại ta, ngươi cũng không thể nào ngồi yên không lo được, nếu ta chết, linh ước bị phá vỡ, không nói đến việc trạng thái Long Vương chưa ổn định này của ngươi có thể bị đánh về nguyên hình, mà thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến khả năng tu hành của ngươi." Chúc Minh Lãng nói.
Thiên Sát Long vẫn đang do dự.
"Vậy cứ quyết định vậy đi, giải quyết xong tên kia, ngươi liền có thể quay về ngủ một giấc ngon lành." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngao?" Thiên Sát Long vẫn chưa có bằng lòng, tên này không lẽ nào có vấn đề với việc phán đoán long ngữ?
…
Nằm ở trong tay người ta, ăn thịt nhà người ta.
Nên cuối cùng Thiên Sát Long vẫn nhận lời, cũng may nhờ Chúc Tuyết Ngân xuất thủ giải quyết con Tiên Quỷ mười ba ngàn năm kia, nên Thiên Sát Long không cần phải tốn một chút sức lực nào cũng có thể được ăn no.
Người mà Chúc Minh Lãng muốn đối phó đương nhiên chính là Bồ Thế Minh.
Chuyện này cũng không thể bỏ qua đơn giản như vậy được, theo như sự hiểu biết của Chúc Minh Lãng về mấy tên tiểu nhân và tà ác này, thì bọn họ không biết cái gì gọi là hối cải.
Chỉ cần Bồ Thế Minh cho rằng Chúc Minh Lãng là một quả hồng mềm, thì hắn nhất định sẽ lại tái phạm lần nữa.
Cho nên Chúc Minh Lãng cảm thấy nên đi theo Bồ Thế Minh, sau đó sẽ tìm cơ hội thích hợp...
…
Bồ Thế Minh cũng không có ý che giấu khí tức của hắn, lúc hắn rời đi Chúc Minh Lãng đã lưu lại một tâm nhãn chỗ hắn.
Bồ Thế Minh tâm tình bực dọc quả nhiên không tự mình đi đến một nơi yên tĩnh để tự kiểm điểm lại, mà là đi đến một trấn trúc nhỏ.
Hình như hắn muốn liên lạc với ai đó, một lát sau, Bồ Thế Minh đi đến một mảnh rừng trúc ở ngoài trấn.
Vẻ mặt của hắn vô cùng phiền muộn, có lẽ là vì hắn không nghĩ đến Chúc Minh Lãng đang bám theo hắn, hắn thậm chí không dùng linh thức để dò xét xung quanh mà lại lẩm bẩm một mình trong khu rừng trúc trống không đó, phát tiết hết nỗi căm hận trong lòng hắn.
Một kiếm kia của Chúc Tuyết Ngân đã triệt để đánh nát lòng tự ái của hắn.
Những năm qua, hai người được bàn tán nhiều nhất ở Hoàng đô chính là Bồ Thế Minh và Chúc Tuyết Ngân, người ngoài nhìn vào thì thấy hai người cùng tiến cùng lùi, chính là một đôi do trời đất tạo nên, ngay cả nhiều trưởng bối trong Bồ tộc cũng có ý muốn tác hợp cho hai người.
Bồ Thế Minh nhận thấy Chúc Tuyết Ngân cũng có vẻ ngầm thừa nhận.
Mặc dù bình thường nàng không giỏi bộc lộ tình cảm, nhưng Bồ Thế Minh chỉ cảm thấy đó là do tính cách của nàng mà thôi.
Cho tới hôm nay, Bồ Thế Minh mới ý thức được, bản thân có bao nhiêu nực cười, có bao nhiêu đáng buồn!
"Không biết liêm sỉ! Không biết liêm sỉ!" Bồ Thế Minh không ngừng lặp đi lặp lại câu này.
Rõ ràng là cô cô và đệ tử, vậy mà lại nảy sinh loại tình cảm không nên có!
Hai người kia, không biết liêm sỉ!!
Chúc Minh Lãng đứng cách rừng trúc không xa, nghe được sự lên án mạnh mẽ này của Bồ Thế Minh, không khỏi sờ sờ mũi mình.
Đến cùng là không biết liêm sỉ cái gì??
Mình và Chúc Tuyết Ngân đã làm gì rồi?
Nàng quan tâm mình không phải là một việc rất bình thường sao?
Dù nói thế nào hai người cũng cùng nhau lớn lên, sớm chiều chung đụng, trên thực tế Chúc Minh Lãng còn cảm thấy mình với Chúc Tuyết Ngân vẫn còn chút ngăn cách, theo lý bọn họ nên thân mật hơn mới đúng.
Đột nhiên Chúc Minh Lãng hiểu ra.
Tại sao Bồ Thế Minh lại hỏi mình và Chúc Tuyết Ngân có quan hệ máu mủ gì.
Có thể những biểu hiện Chúc Tuyết Ngân thể hiện cho đến bây giờ, bất quá cũng chỉ là sự quan tâm xuất phát từ tình thân mà thôi, nhưng sao lại bị Bồ Thế Minh xuyên tạc thành kiểu "Không biết liêm sỉ"?
Bỏ đi, người có bệnh, bọn họ nhìn thấy cái gì cũng tự mình xuyên tạc lung tung theo phương hướng quá quắt tà ác.
Chúc Minh Lãng lại quan sát một hồi, xác nhận xung quanh hắn chỉ có một người, cũng chuẩn bị ra tay.
Cùng lúc đó, bên ngoài rừng trúc vang lên tiếng bước chân, Chúc Minh Lãng lập tức thu lại đồ ấn của Thiên Sát Long, để nó đợi thêm một lát.
"Thế Minh, ngươi gọi chúng ta là có chuyện trọng đại gì vậy?" Một gã đường chủ của Tử Tông Lâm đi tới, toàn thân hắn mặc đồ đen kịt.
"Giúp ta xử lý một người." Bồ Thế Minh trực tiếp nói.
"Ngay bây giờ sao?" Tên đường chủ đen kịt kia nói.
Sau lưng tên đường chủ này còn có vài tên cũng mặc đồ đen, chắc là những người chấp chưởng trong Tử Tông Lâm, tu vi cũng không thấp.
"Đúng, ngay bây giờ." Bồ Thế Minh nói.
"Thực lực rất mạnh sao?" Đường chủ đen kịt nói.
"Một tên phế vật, nhưng ta muốn các ngươi giải quyết sạch sẽ chuyện này, không lưu lại vết tích gì, tốt nhất là... tốt nhất là đổ cho Tiên Quỷ gây nên!" Ánh mắt của Bồ Thế Minh đột nhiên sáng lên, nghĩ tới biện pháp che đậy tội ác tốt nhất.
"Được, chúng ta sẽ làm theo lời ngươi nói." Vị đường chủ đen kịt gật đầu, đương nhiên cũng không hỏi nhiều, dường như chức trách của hắn chỉ để giết người vậy.
"Giữ lại một mạng cho hắn, nhưng ta muốn hắn từ nay về sau triệt để trở thành một tên phế vật, ngươi hiểu ý ta không?" Bồ Thế Minh lạnh lùng nói.
"Đã hiểu, loại chuyện như thế này bọn ta cũng không phải mới xử lý lần đầu tiên." Đường chủ đen kịt nói.
"Tốt, người này là Chúc Minh Lãng, con trai của Chúc Thiên Quan." Bồ Thế Minh nói ra mục tiêu.
"Lại là người này??" Đường chủ đen kịt kinh ngạc nói.
"Sao, có gì không ổn sao?" Bố Thế Minh nói.
"Trước đây An vương cũng muốn xử lý người này nên tìm đến chúng ta, Hàn công suy xét đến việc Chúc Thiên Quan có thể tra xét đến chúng ta, cho nên để Thị đao môn lo liệu việc này. Thị đao môn chưa thành công, An vương cũng bị bại lộ một vài chuyện..." Đường chủ đen kịt nói.
"Bọn tầm thường như Thị đao môn ấy, làm sao có thể so sánh với đường chủ chấp chưởng trong bóng tối như các ngươi được." Bồ Thế Minh nói.