Bước vào phòng đã thấy Đoàn Thường Thanh, ông đang sửa chữa Long Thú Đồ Giám, mặt mày ủ rủ dường như có rất nhiều chuyện đang lượn lờ ở trong lòng, rất khó giải quyết.
Lúc này Chúc Minh Lãng thấy viện trưởng Đoàn Thường Thanh còn tiều tụy hơn so với lúc trước.
Xem ra ông quả thực rất vất vả, bôn ba rất nhiều vì Thuần Long học viện ở Ly Xuyên.
Xém chút nữa thì quên, Đoàn Thường Thanh cũng giống như mình, đều trong lúc vô tình lưu lạc đến Ly Xuyên đại địa, cũng dựa theo một số truyền thống tốt đẹp của Cực Đình đại lục mà sáng lập ra Thuần Long học viện ở Ly Xuyên.
Lúc đó tất cả mọi chuyện đều quá gấp gáp, nên hắn không có thời gian hỏi ông ấy, rốt cuộc ông ấy đến Ly Xuyên đại địa như thế nào.
Liên quan tới vị khách thiên ngoại, liên quan tới vòng xoáy hư vô có thể xuyên thẳng sang thế giới khác, Chúc Minh Lãng vẫn nên nghĩ kỹ một phen.
“Chúc Minh Lãng!!”
Thấy Chúc Minh Lãng đi tới, đôi mắt của Đoàn Thường Thanh liền sáng lên.
Ông bước nhanh tới giống như tiếp đãi một vị lão cố nhân.
Dù sao thì cả hai người đều cùng sống ở Ly Xuyên và Cực Đình, nên Đoàn Thường Thanh cũng khó có thể nói những phiền não của mình cho người khác nghe, nhưng Chúc Minh Lãng lại có thể hiểu được.
Trước mắt, Đoàn Thường Thanh đang đau đầu một chuyện, làm thế nào để giải thích cho đám người cao viện Mạn thành kia, Ly Xuyên cũng không phải là một vùng đất chưa khai hoang, người ở đó cũng không uống máu ăn thịt người, nơi đó có nền văn minh tự do, có Thần Phàm giả, mặc dù số lượng cũng không nhiều, có Mục long sư, mặc dù tu vi trung bình không cao...
Nhưng đây cũng là do Ly Xuyên đại địa khá nhỏ, so sánh với Cực Đình đại lục thì càng giống như một đại địa bị tụt hậu, nhưng về trình độ văn mình và thực lực ở Ly Xuyên thì cũng không quá kém.
Thuần Long cao viện ở Mạn thành vẫn luôn khinh thường bọn họ, không hy vọng một học viện do một mình Đoàn Thường Thanh sáng lập lại được xếp vào Thuần Long học viện chân chính.
“Aizzz cuối cùng vẫn hy vọng các học viên của Ly Xuyên có thể có được sự tôn trọng, quan trọng nhất là có thể học hỏi được càng nhiều lý niệm về thuần long tốt hơn...” Đoàn Thường Thanh bất đắc dĩ nói.
“Viện trưởng, tâm tình của ngài ta có thể hiểu được, ngài đừng quá lo lắng, ta sẽ nghĩ cách để cao viện ở Mạn thành tiếp nhận Ly Xuyên.” Chúc Minh Lãng nói.
Chúc Minh Lãng cũng đã từng ở lại Thuần Long học viện ở Ly Xuyên, nên hắn cũng biết rõ học viện có rất nhiều quan niệm đều đáng giá được truyền thừa lại, cho dù là đối với lê dân bách tính hay là người chủ động trảm yêu trừ ma, Chúc Minh Lãng đều có thể cảm nhận được tâm huyết của viện trưởng Đoàn Thường Thanh đối với Thuần Long học viện ở Ly Xuyên.
“Ngươi tới là tốt rồi, nếu không thì ta cũng không thể chắc chắn được các học viên tới từ bên Ly Xuyên có thể chịu được khảo nghiệm khi bọn họ cố ý làm khó dễ chúng ta hay không.” Đoàn Thường Thanh gật đầu.
...
Đoàn Thường Thanh giữ Chúc Minh Lãng ở lại một phòng nhỏ, Chúc Minh Lãng cũng không cự tuyệt.
Đến đêm, Tiểu Thanh Trác đã tỉnh ngủ, Chúc Minh Lãng đã sớm chuẩn bị xong nguyên liệu thức ăn cho nó.
“Bây giờ ngươi có thể dùng linh tư cường hóa rồi, một mặt có thể loại bỏ một số thuộc tính tạp chất còn lưu lại trong cơ thể, mặt khác có thể dẫn dắt nó để đạt được năng lực cường đại hơn, trong giai đoạn ấu niên kỳ và trưởng thành kỳ rất dễ thức tỉnh một số thuật pháp thần diệu!” Cẩm Lý tiên sinh nói.
“Ấu niên kỳ đã bắt đầu cường hóa??” Chúc Minh Lãng hơi ngạc nhiên hỏi lại.
Lúc trước Chúc Minh Lãng luôn mệt mỏi vì phải chuẩn bị nguyên liệu thức ăn cho ấu long, nên vốn không nghĩ nhiều đến mấy thứ như cường hóa này, cho nên kỹ năng của mỗi con rồng có thể thức tỉnh kỳ thật cũng không nhiều...
“Rồng giống như người vậy, giai đoạn từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành có năng lực học tập rất mạnh, nhất định phải nắm chắc thật tốt. Ngươi tìm một cái sân huấn luyện trước đi, chúng ta nhìn xem năng lực của Thương Loan Thanh Long trong giai đoạn ấu niên là gì, sau đó dựa theo tình huống mà lựa chọn một số thứ để cường hóa. Đương nhiên, ngươi cũng phải chuẩn bị đủ tiền, vì phương pháp bồi dưỡng của ta khá là phí tiền.” Cẩm Lý tiên sinh nói.
Đã là ban đêm, nhưng trong sân huấn luyện của Thuần Long cao viện ở Mạn thành này vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều Mục long sư đang cố gắng thuần long.
Có người đang luyện tập chiến đấu với người cát, cũng có hai con rồng đang so tài thực chiến với nhau, Chúc Minh Lãng tìm một mảnh cát trên sân rồi gọi Thương Loan Thanh Long ra.
Lông vũ của Thương Loan Thanh Long đã mọc ra, thân thể lớn tầm một con chim ưng thành niên, nhưng lại có bốn cái lông đuôi mềm mại nhỏ nhắn màu vàng, khiến cho nó nhìn thoáng qua đã thấy rõ sự thần tuấn bất phàm.
Trên bãi cát ở sân huấn luyện còn có rất nhiều học viên Mục long sư, bọn họ nhìn thấy Chúc Minh Lãng gọi ra ấu long này thì ánh mắt đều dừng lại một chút, dường như đều bị Thanh Long đặc biệt này hấp dẫn.
“Vị đồng học này, rồng này của ngươi là rồng gì thế, ta chưa từng thấy qua nó bao giờ.” Một nữ tử Mục long sư có dáng người đầy đặn lên tiếng hỏi, nhìn ra được nàng rất thích ngoại hình ưu mỹ mà không mất uy phong này của Thương Loan Thanh Long.
“Thanh Thánh Long, tiểu học đệ này, ngươi có biết trước tên rồng có một chữ thánh thì có nghĩa là gì không, tức là nó có được huyết thống của Thánh Long, đến thành thục kỳ thì ít nhất cũng là cấp bậc Long Quân, rồng này của ngươi nhìn qua cũng khá đặc sắc nhưng mà để xưng là Thánh Long thì có chút hơi quá rồi.” Một nam học viện đứng bên cạnh nữ tử kia đột nhiên nói chen vào.
Vị nam tử mặt nhọn này hiển nhiên là đang cùng tập luyện với nữ tử kia.
Lúc Chúc Minh Lãng nói Tiểu Thanh Trác là Thánh Long thì nam tử mặt nhọn này liền bĩu môi, một bộ dáng biểu thị Chúc Minh Lãng đang khoác lác.
Người khác không tin, Chúc Minh Lãng cũng không thể nhấn đầu hắn xuống, bắt ép người không biết nhìn hàng tin tưởng được.
“Học đệ này, ngươi ở phân viện nào?” Nữ tử kia lại rất có hứng thú với Chúc Minh Lãng, hỏi tiếp.
“Ly Xuyên.”
“Ly Xuyên?? Chưa từng nghe qua có phân viện Ly Xuyên a.” Nữ tử đầy đặn kinh ngạc nói.
“Ly Xuyên không phải là tạp viện ở Ly Xuyên đại địa sao, chuyện này ta từng nghe qua, hình như trên Cực Đình đại lục có một Ly Xuyên đại địa vừa mới nhập vào, cũng có một học viện dường như muốn có được chứng nhận ở tổng viện chúng ta, hóa ra ngươi đến từ tư viện tạp thổ kia, ha ha ha, xem ra rồng này của ngươi cũng chỉ là tạp long, ngụy long thôi.” Nam tử mặt nhọn tiếp tục châm chọc nói.
Những lời này cũng chẳng phải những câu mà Chúc Minh Lãng thích nghe, hắn liếc qua con rồng mà nam tử mặt nhọn kia đang giữ, là một con Thứu Long, cũng chỉ là cấp bậc Long Tử.
“Vừa hay ta cũng muốn để rồng của mình biểu diễn ra một chút năng lực của nó, nếu không thì để con Thứu Long của ngươi đến đây so tài luyện tập một chút đi?” Chúc Minh Lãng nói.
“Cười chết mất, rồng của ngươi mới chỉ là ấu long thôi, ta còn lo Thứu Long hung mãnh của ta chỉ dùng một móng vuốt đã giết chết nó rồi, đến lúc đó lại nói Thuần Long cao viện chúng ta ngang ngược ức hiếp người, như vậy chẳng phải đã phá hỏng thanh danh của cao viện chúng ta sao?” Nam tử mặt nhọn vô cùng khinh thường và chế giễu nói.
“Không sao, nếu là Thánh Long mà ngay cả một con Thứu Long chỉ biết ăn thịt chuột thối cũng không đối phó được thì chết yểu cũng tốt.” Chúc Minh Lãng bình tĩnh ung dung nói.
“Đây là do ngươi nói đấy, ta không có ép ngươi đâu!” Nam tử mặt nhọn lập tức có tinh thần, mới vừa rồi còn ra vẻ cự tuyệt, lúc này chẳng khác gì mong muốn được so đấu một trận.
“Đương nhiên.” Chúc Minh Lãng gật đầu nói.
Tiểu Thanh Trác đứng trên bờ vai của Chúc Minh Lãng, đôi mắt xanh không hề thay đổi của nó nhìn chằm chằm vào Thứu Long có thể trạng lớn gấp đôi nó.
Trên thực tế thì vừa mới bắt đầu, Thương Loan Thanh Long cũng chẳng coi loại rồng cấp thấp này ra gì, nhưng nếu đối phương khiêu khích thì nó cũng chẳng ngại mà cho một chút sắc mặt!