Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 393: Gặp lại đoàn lam

Chương 393: Gặp lại đoàn lam




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

. . .

Bước vào thành, Chúc Minh Lãng thấy có rất nhiều vệ binh, bọn họ bày trận địa tựa như sắp đón quân địch, tất cả đều nhìn về mặt biển, tựa như trong nước biển nhàn nhạt này có cất giấu một thứ đáng sợ nào đó.

Mà tòa thành trên bờ cát màu trắng này, nhìn qua tựa như yên tĩnh hơn một chút, ở hai bên con đường lớn dài màu trắng này vô cùng phồn hoa, phảng phất như chỉ cần ngươi nghĩ tới đồ vật, chỉ cần ngươi có đầy đủ vàng bạc, là có thể ở chỗ này mua được bất cứ thứ gì mà mình muốn.

Thị trường, quán hàng, cửa hàng, danh nhai, cạnh hội, tư sở, các loại phương thức giao dịch đều có, con đường giao thương ở Nhuận Vũ thành muốn liên thông với Nghê Hải, chính là vì trực tiếp liên thông với đường phố màu trắng này.

"Ấu linh thượng đẳng nhất, hóa rồng trong tầm tay, ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ!"

"Băng hoa ngàn năm, chỉ bán hai ngàn kim!"

"Trứng rồng, trứng rồng, một quả trứng rồng chỉ cần một ngàn năm trăm kim, một ngàn năm trăm kim là có thể giúp ngươi trở thành Mục long sư chân chính, được người người kính ngưỡng!"

"San hô quả thụ ở Nghê Hải, có thể cường hóa tất cả Lan Long, giá cả có thể thương lượng, chỉ cần ngươi thành tâm muốn mua."

Trong thị trường tự do này, những tiểu thương kia đều đang ra sức gào to.

Ý nghĩa lớn nhất của thị trường tự do chính là ở chỗ, hàng nhiều, người hỗn tạp, giá cả lưu động, có bảo vật lưu lạc không được coi trọng, cũng có đồ rác rưởi, tất cả đều dựa vào ánh mắt của từng người, thua thiệt và kiếm lời đều là do ngươi lựa chọn.

Chúc Minh Lãng là một người không biết nhìn hàng, nhưng Cẩm Lý tiên sinh lại biết hàng, cho nên lúc hắn đến đây, Chúc Minh Lãng cũng thuận tiện đi dạo một chút.

Nơi này quả nhiên cần gì có đó, Chúc Minh Lãng đang cần Ngô Đồng Linh Lộ, rất nhanh liền tìm được, hơn nữa còn mua được với giá cả tiện nghi. . .

Một bình chín trăm kim.

Đổi lại lúc trước, Chúc Minh Lãng thật đúng là không mua nổi với giá cả đắt đỏ thế này, dù sao vẫn là giai đoạn Ấu Long mà đã uống Linh Lộ có giá đắt như vậy, sau này trưởng thành tùy tiện là tốn hết mấy trăm ngàn kim.

Nhưng bây giờ, Chúc Minh Lãng không thiếu chút tiền lẻ này.

Như trẻ con bú sữa vậy, Tiểu Thanh Trác ăn uống no đủ là trực tiếp nằm nhoài trên vai Chúc Minh Lãng ngủ, cũng không thể luôn ở trong linh vực, thỉnh thoảng cần ra ngoài hít thở không khí.

Phía cuối con đường màu trắng này, chính là tối cao viện của Thuần Long học viện.

Thuần Long học viện tài đại khí thô, chọn địa điểm cũng là nơi có phong cảnh thoải mái nhất.

Thuần Long học viện này được xây dựng ở trên biển, do một đám san hô cứng cáp liên kết lại, lúc ở bên bờ nhìn sang, là có thể nhìn thấy vô số lâu vũ, điện đường tráng lệ đang đứng sừng sững vô cùng nguy nga lộng lẫy ở trong hải vực, tựa như một tiểu tiên trấn ở bên ngoài Mạn thành.

Thức long chi thuật.

Thuần phục chi thuật.

Hai cái này đều cần học tập, mà có thể hào phóng dạy bảo những kỹ xảo này cho Mục long sư, thì cũng chỉ có Thuần Long học viện.

Chúc Minh Lãng tự nhiên muốn đi, cũng không biết học tịch lúc trước của mình ở Ly Xuyên đại địa có tác dụng ở chỗ này hay không.

"Xin hỏi, sư trưởng Đoàn Thường Thanh có ở bên trong hay không?" Chúc Minh Lãng đến cầu san hô, nói với thủ vệ trông coi cầu.

"Danh tính."

"Chúc Minh Lãng."

"Chờ một lát."

Gọi một con hải âu đưa tin, rất nhanh gã thủ vệ này đã để cho Chúc Minh Lãng vào Thuần Long cao viện.

Lúc ở Hoàng đô, Chúc Minh Lãng đã nhận được phong thư mà viện trưởng Đoàn Thường Thanh gửi tới, nói rằng ông ấy đã về tới Thuần Long cao viện, hơn nữa ông dự định bồi dưỡng ở Thuần Long cao viện một đoạn thời gian.

Thuần Long học viện ở Ly Xuyên, chẳng khác gì là học viện tư nhân của Đoàn Thường Thanh, muốn Thuần Long học viện ở Ly Xuyên được tiếp nhận, thì cần phải đi qua rất nhiều thủ tục, những chuyện này Đoàn Thường Thanh đã nói rõ với Chúc Minh Lãng.

Cho nên, Chúc Minh Lãng suy đoán, Đoàn Thường Thanh chắc là vẫn còn ở đây, vì sự dung nhập của Thuần Long học viện ở Ly Xuyên mà bôn ba.

. . .

Không đợi quá lâu, một nữ tử từ đi tới từ bên kia cầu, dáng nàng thướt tha, khí chất ôn nhu, mặc một bộ trường sam đoan trang mà cổ điển, càng làm nổi bật nét mị lực đặc biệt của nàng.

Cả thành Nghê Hải không thiếu nhất chính là mỹ nhân, bất luận là người bản địa, hay là người nghe danh mà đến, những vị nữ tử này vẫn luôn là một cảnh đẹp cực kỳ chói sáng, khiến cho rất nhiều nữ tử trang điểm lộng lẫy đều ảm đạm phai mờ.

"Chúc Minh Lãng, thật sự là ngươi?" Đoàn Lam lộ ra một nụ cười kín đáo, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại không kìm nén được vẻ vui sướng.

"Đoàn Lam lão sư." Chúc Minh Lãng cũng thở ra một tiếng.

Không nghĩ tới ở nơi này còn có thể gặp được người quen.

Chỉ trong một khoảng khắc như vậy, Chúc Minh Lãng cho là mình đã trở về Ly Xuyên, đang đứng ở trên cầu Bạch Nham của Thuần Long học viện ở Ly Xuyên.

Tha hương cùng cố nhân, liền đặc biệt thân thiết, huống chi bọn họ còn từng chung hoạn nạn.

"Ngươi từ Hoàng đô đi thẳng đến đây sao, đường xá rất xa xôi, hơn nữa tin tức ở nơi đây và Hoàng đô có chút không liên thông với nhau, ta và phụ thân đều không nghe được bất cứ tin gì của ngươi, mọi thứ có thuận lợi không?" Đoàn Lam khó có khi nói nhiều như vậy, cùng trò chuyện với Chúc Minh Lãng.

"Vẫn thuận lợi, mặc dù chủ yếu vẫn là công lao của Vân Tư, bất kể như thế nào thì Tổ Long thành hiện tại đã được thái bình." Chúc Minh Lãng nói.

"Đúng vậy, nữ quân đã làm rất nhiều cho Ly Xuyên chúng ta, cũng không biết thương thế hiện tại của nàng như thế nào. . . Đúng rồi, ngươi tới đây rất đúng lúc." Đoàn Lam nói.

"Có chuyện gì sao?" Chúc Minh Lãng nhướng mày.

“Thuần Long học viện ở Ly Xuyên cuối cùng vẫn bị bài xích ra ngoài, mặc dù lãnh thổ đã được Cực Đình đại lục thừa nhận, nhưng Thuần Long cao viện ở Nghê Hải lại không nguyện ý tiếp nhận, ta và phụ thân bôn ba qua lại, miễn cưỡng giành được một cơ hội, nhưng người của cao viện bên này, muốn kiểm tra thực lực của học viên tại học viện chúng ta..." Đoàn Lam vừa dẫn Chúc Minh Lãng đi vào trong vừa nói.

"Muốn khảo nghiệm chúng ta?" Chúc Minh Lãng nói.

"Đúng vậy, còn là một đợt khảo nghiệm tương đối nghiêm khắc, phải đến khi nào bọn họ hoàn toàn hài lòng mới thôi, vào ba ngày trước, một số học viên chúng ta đã lặn lội đường xa đến nơi này, bây giờ ngươi vẫn còn được xem là học viên của chúng ta, vừa vặn ngươi biễu diễn ra một ít thực lực cho đám gia hỏa ngạo mạn này biết mặt." Đoàn Lam nói.

"Chuyện này, ta sợ sẽ hù dọa bọn họ... Bất quá, cũng không phải là không thể." Chúc Minh Lãng do dự một hồi, mới gật đầu đáp ứng.

Sợ hù dọa bọn họ, lời này cũng không giả.

Làm gì có học viên nào mang theo Long Vương, có lẽ ngay cả một vài nhân vật cấp cao của Thuần Long cao viện cũng phải giật nảy mình.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lấy hiệu quả linh vực của mình bây giờ, có lẽ không tới mấy ngày là Tiểu Thanh Trác sẽ từ ấu niên kỳ phát triển đến trưởng thành kỳ.

Nếu như lần khảo nghiệm này không lập tức tiến hành, thì Chúc Minh Lãng cũng có thể ra mặt.

Thuần Long học viện ở Ly Xuyên, dù sao cũng là nơi giúp đỡ cho mình rất nhiều, Chúc Minh Lãng vẫn còn có cảm tình với nơi này, nhất là sư trưởng ưu tú như Đoàn Lam lão sư.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, có ngươi ở đây, bọn họ muốn làm khó dễ, chúng ta cũng không cần lo lắng nữa." Đoàn Lam nở nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt lộ ra vẻ vui sướng chân thật.

. . .

Xuyên qua con đường mòn khúc khuỷu quanh co xinh đẹp, đi ngang qua rất nhiều học điện, thư đường, cũng nhìn thấy một ít bảo khố lầu các, Thuần Long học viện có lịch sử lâu đời, luôn truyền thừa những lễ giáo, lý niệm được thế nhân kính ngưỡng, Chúc Minh Lãng cũng thích bầu không khí ở Thuần Long học viện. . .

Đến chỗ ở của Đoàn Thường Thanh, đây là một căn phòng nhỏ tương đối mộc mạc, không có sân viện, nhưng mặt tiền căn phòng hướng về phía cầu và dạ thành, có thể nhìn thấy ánh đèn lờ mờ phản chiếu vào mặt nước.

"Hiện tại, phụ thân ta đảm nhiệm viện giáo ở chỗ này, nhưng ông ấy rời khỏi nơi này quá nhiều năm, tiếng nói không đủ cao, hơn nữa người đảm nhiệm viện giám còn là kình địch trước kia, ông cũng hi vọng quay về Ly Xuyên, chỉ là Thuần Long học viện ở Ly Xuyên không được danh chính ngôn thuận, có thể sẽ bị coi là dị thế lực, đối với học viên mà nói rất không công bằng, cũng không thể nhận được nhiều tài nguyên." Đoàn Lam nhỏ giọng nói với Chúc Minh Lãng.

"Yên tâm, có ta ở đây sẽ ổn thôi."

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch