Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 406: Tiến thối đúng mực

Chương 406: Tiến thối đúng mực




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Viên Cổ Long bước qua Địa Long, đuổi về phía Hồn Phong Lang Long.

Hai cánh tay kinh khủng của nó huy động, hết thảy những ngọn núi nhỏ ở xung quanh đều bị nó đập bể.

Hồn Phong Lang Long lợi dụng tốc độ của mình để quần nhau với Viên Cổ Long, không ngừng kéo dài khoảng cách với con mãnh thú kinh khủng đang sôi trào giận dữ này.

"Oanh! ! ! ! !"

Viên Cổ Long nhảy lên một cái, hai cánh tay vô cùng tráng kiện đột nhiên đánh mạnh xuống mặt đất.

Trên mặt đất, đất cát cuộn lại với nhau sau khi bị lực lượng xung kích khổng lồ này đập xuống đất, tạo thành một tấm lá chắn kéo dài trên mặt đất, ngăn cản lại con đường chạy trốn của Hồn Phong Lang Long.

Nhờ có sự cản trở này mà giúp cho Viên Cổ Long đuổi kịp Hồn Phong Lang Long, chỉ thấy Viên Cổ Long tựa như một vị Lực Thần thời viễn cổ, vung quyền như nham thạch, trên nắm đấm to lớn mọc đầy lông rậm rạp có một cỗ khí tức sôi trào, tựa như thủy triều cuồng bạo dũng mãnh lao về phía Hồn Phong Lang Long.

Nắm đấm này đánh Hồn Phong Lang Long văng vào tấm bình phong nham thạch, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, máu tươi cũng từ trong miệng nó phun ra ngoài.

Viên Cổ Long căn bản không chịu bỏ qua, nó lại nâng lên một khối nham thạch lớn bên cạnh, mạnh mẽ, táo bạo đến cực điểm đập thẳng về phía Hồn Phong Lang Long, độ lớn của khối nham thạch này bằng một gian phòng, nhưng ở trước mặt Viên Cổ Long với lực cánh tay cường đại, thì nó trông nhẹ nhàng tựa như được làm bằng giấy.

Hồn Phong Lang Long bị nện một phát, răng nanh đều nát hết, thương thế trên người rất nặng, vị trí xương vai rõ ràng có chút lõm xuống.

"Giết nó!"

Khương Chí Nghĩa ra lệnh cho Viên Cổ Long của mình.

Viên Cổ Long càng thêm cuồng bạo, trên người nó không ngừng thả khí tức sôi trào ra ngoài, khiến cho nó triệt triệt để để hóa thành một tòa núi lửa nhỏ, toàn thân cao thấp đều tản ra khí tức nguy hiểm và khí tức chết chóc!

Viên Cổ Long lao về phía Hồn Phong Lang Long, trực tiếp nâng Hồn Phong Lang Long lên rồi kéo nó sang hai bên!

Đây là định xé Hồn Phong Lang Long thành hai nửa, hành vi tàn nhẫn như vậy khiến cho các học viên đang xem cuộc thi đấu đều lộ ra vẻ kinh hãi.

"Bạch! ! !"

Ngay khi Viên Cổ Long muốn mượn lực eo, thì đột nhiên có một lưỡi liềm màu đen nặng nề đâm vào bàn chân của Viên Cổ Long!

Móng vuốt như lưỡi liềm, trực tiếp đâm xuyên qua mu bàn chân của Viên Cổ Long, đồng thời đính chặt nó trên bùn đất cứng rắn.

"Rống rống ~ "

Viên Cổ Long đau đớn gào thét, cúi đầu nhìn lại, phát hiện là một con Liêm Long không chút nào thu hút, thừa dịp nó không chú ý, lại phát động công kích vào bàn chân của nó.

Cùng lúc đó, Hồn Phong Lang Long bị nâng lên quá đỉnh đầu há miệng ra, phun ra một ngụm cát hướng vào mặt Viên Cổ Long!

Ngụm cát này văng vào mắt của Viên Cổ Long, khiến cho nó theo bản năng dùng bàn tay che chắn, xoa mắt, Hồn Phong Lang Long thừa cơ đào thoát khỏi bàn tay như kìm sắt của Viên Cổ Long. . .

Viên Cổ Long tức giận đến cực điểm, nó giơ lên khuỷu tay như thuẫn kiếm, phát cuồng chặt xuống Liêm Long nho nhỏ ở dưới thân.

Tình cảnh Liêm Long vô cùng nguy hiểm, hoặc là nó rút móng vuốt ra, tránh né một kích trí mạng này, hoặc là tiếp tục đóng đinh bàn chân Viên Cổ Long trên mặt đất, rồi nó trực tiếp bị nện thành thịt nát.

"Vung chém!"

Hồng Hào hô lên một tiếng.

Liêm Long giơ lên móng vuốt như lưỡi liềm khác, đột nhiên vung xuống dưới.

"Ngu xuẩn!" Khương Chí Nghĩa cười lạnh.

Liêm Long chỉ là Tử cấp, phần sắc nhọn nhất của móng vuốt chỉ có thể đâm xuyên qua bàn chân không có giáp sắt bảo vệ da thịt của Viên Cổ Long.

Nó vung trảm, đối với những bộ vị khác của Viên Cổ Long cũng không tạo ra bất kỳ tổn thương nào, lúc này không trốn, thì không khác gì muốn chết!

"Bạch! ! !"

Liêm Long vung trảm, lưỡi dao gọn gàng sắc bén chém qua, nhưng mục tiêu của nó cũng không phải là Viên Cổ Long kiên cố như tường thành, mà là móng vuốt của bản thân nó!

Tự cắt một móng, chỉ nhìn thấy một nửa móng vuốt như lưỡi liềm kia vẫn còn lưu lại trên mu bàn chân của Viên Cổ Long, mà Liêm Long thuận thế lộn một vòng ra sau tránh thoát, vô cùng mạo hiểm thoát khỏi một kích đoạt mệnh của Viên Cổ Long!

Huyết dịch đen sì tràn ra ngoài từ trên móng vuốt bị cắt, sau khi gặp ánh nắng, lấy tốc độ cực nhanh ngưng kết lại.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, huyết dịch biến thành một khối màu đen cứng rắn, bao trùm lại toàn bộ bàn chân của Viên Cổ Long, mà móng vuốt như lưỡi liềm bị chém đứt kia, bởi vì máu đen ngưng kết lại mà trở nên cứng rắn như đá.

"Hống hống hống! ! ! ! ! ! !"

Viên Cổ Long vô cùng tức giận, khom lưng xuống muốn rút ra móng vuốt lưỡi liềm không khác gì cái đinh này, nhưng nó lại phát hiện làm thế nào cũng không thể rút ra được.

Máu đen ngưng kết trên chân nó vô cùng cứng rắn, trừ phi Viên Cổ Long dùng lực mạnh mẽ đập xuống để phá vỡ.

Nhưng nếu nó làm như vậy thì không khác gì đập nát bàn chân của mình!

Trong lúc nhất thời, Viên Cổ Long vô cùng cuồng bạo bị đóng đinh trên mặt đất, mặc kệ nó dùng phương thức gì cũng không thể thoát được.

Mượn cơ hội tuyệt diệu này, Hồng Hào lập tức ra lệnh cho ba con long sủng bắt đầu tấn công Viên Cổ Long đang bị hạn chế hành động.

Địa Long dũng cảm đập xuống.

Hồn Phong Lang Long phá giáp.

Liêm Long mất đi một móng vuốt thì không ngừng xuất hiện ở sau lưng Viên Cổ Long, chờ cơ hội tấn công.

Rất nhanh, trên thân Viên Cổ Long cũng đầy vết thương chồng chất. . .

"Ngươi cho rằng chỉ dựa vào loại đùa nghịch khôn vặt này là có thể thắng được ta sao, long sủng của ngươi cũng đừng nghĩ được bình yên vô sự!" Khương Chí Nghĩa có chút thẹn quá thành giận nói.

Viên Cổ Long vẫn đáng sợ như cũ.

Nó có được lớp da cực kỳ dày, vô luận là Toái Nham Chi Thuật của Địa Long, hay là Hồn Phong Tiên Sách của Lang Long, thì cũng không thể tạo thành tổn thương chân chính cho Viên Cổ Long.

Địa Long và Lang Long đều phải tới gần, lợi dụng nham cước, cú đập, móng vuốt cùng răng nanh của chúng, mới có thể chân chính làm Viên Cổ Long bị thương.

Nhưng nếu làm như vậy, bọn chúng cũng sẽ bị Viên Cổ Long đánh cho trọng thương.

"Lão tử căn bản cũng không muốn thắng, có thể làm cho ngươi không dễ chịu, như vậy là đủ rồi!" Hồng Hào lạnh lùng hừ một tiếng nói.

Liều mạng đến lưỡng bại câu thương, đây mới là mục đích thực sự của Hồng Hào.

Hắn cũng không phải là người ngu, làm sao có thể không nhìn ra thực lực của đối phương hơn xa mình.

Dưới loại tình huống này, có thể giày vò một con Viên Cổ Long hung mãnh, thì Hồng Hào đã thấy đủ hài lòng rồi.

Chiến thuật này của Hồng Hào vô cùng thành công, mãi cho đến khi ba con long sủng đều cạn kiệt sức lực, không ngừng chảy máu, hắn mới thu hồi chúng nó về trong linh vực của mình.

Mà Viên Cổ Long, cuối cùng cũng rút ra bàn chân của mình, nhưng toàn thân lại máu thịt be bét, muốn tái chiến chỉ sợ cũng rất khó khăn.

"Ta nhận thua, vị kế tiếp." Hồng Hào rất quả quyết nói với viện giám Tôn Sung.

Sắc mặt Tôn Sung rất khó coi.

Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Khương Chí Nghĩa một cái.

Khương Chí Nghĩa cũng tức giận không thôi, kỳ thật hắn cũng không muốn cứ kết thúc như vậy.

Nhưng Hồng Hào này căn bản không ham chiến, vừa rồi làm ra tư thế Tam Lang liều mạng, nhưng nhìn thấy Viên Cổ Long của mình cũng bị giày vò đến mức không còn sức chiến đấu, thì liền quả quyết rời sân!

"Rất tốt, đối mặt với cường địch, biết tiến thối đúng mực." Viện trưởng Đoàn Thường Thanh rất hài lòng với trận tỷ đấu này.

Có thể dùng ba con long sủng có tu vi thấp để giày vò một con Viên Cổ Long cường đại, với tu vi và thực lực hiện tại của Hồng Hào thì đã vô cùng xuất sắc rồi!

"Đối với bất kỳ đối thủ nào, cũng không thể khinh thường." Hàn Quán mở miệng nói, hiển nhiên nàng ta không hài lòng đối với biểu hiện của Khương Chí Nghĩa.

"Giám sát đại nhân, đệ tử biết sai rồi, ta sẽ xuất ra bản lĩnh chân chính." Khương Chí Nghĩa hành lễ, dáng vẻ bên ngoài có vẻ khiêm tốn lý trí, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch