Rõ ràng mình mạnh hơn Hồng Hào không chỉ một cấp, vậy mà Viên Cổ Long của mình lại còn bị thương, đến nỗi khó có thể đấu tiếp được.
Lúc hắn vừa định gọi ra Thi Chiểu Long để hung hăng dạy dỗ tên này, thì đối phương lại trực tiếp bỏ chạy!
Điều này khiến cho Khương Chí Nghĩa có loại cảm giác có lực mà chẳng làm được gì!
Đáng giận nhất chính là Thi Chiểu Long của mình còn bị bại lộ.
Dù sao thì Thi Chiểu Long là một con đỉnh vị Tướng cấp, chỉ còn cách Chủ cấp một bước nữa thôi!
“Mục long sư của Ly Xuyên hình như cũng không quá yếu, lại còn có thể đánh bại một con thượng vị Tướng cấp Viên Cổ Long.” Lúc này trên khán đài đã bắt đầu có người nghị luận.
“Lấy ba con rồng có cấp bậc thấp để khiên chiến với con rồng có tu vi cao, chiến thuật cũng rất khá, lợi dụng đặc tính của ba con rồng mà thay phiên kiềm chế, quần nhau, áp chế, tiêu hao năng lực của Viên Cổ Long, mà con Viên Cổ Long kia vốn chiếm lấy ưu thế, kết quả lại phải thu về dưỡng thương, Khương Chí Nghĩa này cũng qua khinh địch rồi.”
“Cũng không biết bên Ly Xuyên còn có người lợi hại hơn không, vốn ta còn cho rằng sẽ rất nhàm chán nhưng hiện tại lại bắt đầu mong chờ rồi.”
Trận đấu đầu tiên này khiến cho rất nhiều học viên tâm cao khí ngạo của cao viện đều phải nhìn Mục long sư của Ly Xuyên với cặp mắt khác xưa, dù sao thì trong bọn họ cũng không phải ai cũng có tự tin có thể đánh ngang với con Viên Cổ Long kia.
“Học viện bên Ly Xuyên, xin mời vị học viên kế tiếp xuất chiến.” Viện Giám Tôn Sung cưỡng chế lại kích động muốn chửi người.
Rõ ràng có thể trực tiếp triệu hoán ra Viên Cổ Long và Thi Chiểu Long, như vậy là có thể trực tiếp đánh cái tên vô danh tiểu tốt này đến thương tích đầy mình, thế nhưng tên kia lại cứ nhất định cho rằng mình có thể lấy một địch ba!
Muốn thể hiện thì Tôn Sung cũng có thể hiểu được, nhưng cuối cùng lại để bản thân mình chật vật như vậy khiến cho Tôn Sung rất bất mãn.
Dù sao trận này cũng là một trận quyết đấu mở đầu.
Hơn nữa đánh giá của học viên cùng với các lão sư khác đều có ảnh hưởng nhất định đến việc, có cho phép học viện bên Ly Xuyên nhập tịch vào viện chính quy hay không.
Biểu hiện của người khác lại thu được nhiều sự tán thành của đám người xem kia, cũng có nghĩa là đang tát một cái thật vang vào mặt Tôn Sung hắn, dù sao thì Tôn Sung cũng cố ý tuyên dương cổ vũ để tạo ra loại cảnh tượng này!
“Đừng có tiếp tục làm bừa nữa!” Tôn Sung hung hăng trợn mắt nhìn Khương Chí Nghĩa.
“Lão sư yên tâm....” Khương Chí Nghĩa gật đầu.
...
Bên Đoàn Thường Thanh quyết định để Lý Thiếu Dĩnh ra sân.
Lý Thiếu Dĩnh có một con Hắc Giao, mà tu vi của con Hắc Giao này là đỉnh vị Tướng cấp.
Chỉ là nếu đối kháng với con Thi Chiểu Long thì sẽ là một trận ác chiến.
Lý Thiếu Dĩnh về mặt chiến đấu thì không khéo đưa đẩy và tỉnh táo như Hồng Hào.
Hắn luôn muốn dựa vào thực lực của Hắc Giao mà đánh bại Thi Chiểu Long kia, quá để ý đến việc được mất giữa lúc hai con rồng giao phong, vì muốn chiếm một chút thượng phong mà chẳng để mắt đến việc tìm nhược điểm của đối phương, càng không hiểu được bày kế truy kích.
“Lý Thiếu Dĩnh, để cho Hắc Long của mình tự phán đoán đi.” Đoàn Thường Thanh đột nhiên nói.
Lý Thiếu Dĩnh sửng sốt một lúc, cuối cùng hắn gật đầu rồi mặc kệ nó tự mình phát huy.
Hắc Giao có tính bền dẻo rất cao lại có tính kiêu ngạo và hoang dã, nó bắt đầu bị đánh bại nhưng cũng không quên tìm cơ hội phản kích.
Cuối cùng, kết quả trận này lại là lưỡng bại câu thương.
“Ta... ta quá khẩn trương, không nên chỉ huy bậy bạ như vậy.” Dường như Lý Thiếu Dĩnh nhận ra được sai lầm của mình, hơi hổ thẹn nhìn Hắc Giao bị thương chồng chất.
Hắc Giao chỉ từ từ cuộn cơ thể lại rồi tự liếm láp vết thương cho mình.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thành thạo của nó, dường như nó đã quen rồi.
Lý Thiếu Dĩnh vội vàng lấy thuốc đã chuẩn bị ra, trợ giúp cho Hắc Giao...
Khương Chí Nghĩa rất không cam tâm.
Hắn cứ như vậy mà bước xuống.
Hắn cảm thấy, chỉ cần một mình hắn cũng đủ đánh bại hết học viên của Ly Xuyên, cũng chẳng cần đến những người khác xuất thủ, nào biết được mình chỉ đánh bại được hai người, hơn nữa còn là thắng rất khó coi.
...
Xuất chiến sau đó là Trần Bách và Lư Văn Diệp.
Tu vi của hai người cũng không được xem là rất cao, nên bị một người bên đối phương đánh bại.
Lư Văn Diệp liều mạng mạo hiểm làm trọng thương Cự Long của đối phương, khiến cho đối phương miễn cưỡng phải đi xuống.
Bên Ly Xuyên cũng đã có bốn học viên bị thua rồi.
Mà bên cao viện ở Mạn thành này mới chỉ có hai người xuất chiến.
Cục diện này đã rất bất lợi cho họ rồi.
“Các vị, thật sự xin lỗi.” Sắc mặt của Lư Văn Diệp có chút tái nhợt.
Rồng chết rồi, rất có thể đời này của nàng khó có thể tăng lên, mà một màn vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.
Cũng may, Lư Văn Diệp cũng thường xuyên đi ra ngoài lịch luyện nên dựa vào kinh nghiệm và bản năng để cho rồng của mình tránh thoát một kiếp.
Nhưng nàng vẫn bại trận.
Không thể chống được đến vòng sau.
Nàng vốn muốn giải quyết tên đối thủ khó đối phó này, chí ít chống được đến vòng sau, vì để các đồng bạn của mình có thể biết thêm thực lực của đối thủ, nhưng giờ với tình trạng của nàng thì chẳng thể đấu tiếp được nữa.
“Không sao đâu, tận lực là được rồi.” Đoàn Thường Thanh an ủi.
Lư Văn Diệp miễn cưỡng gật đầu, nàng đi xuống thì thấy Chúc Minh Lãng.
Tất nhiên Lư Văn Diệp nhận ra Chúc Minh Lãng, lúc ấy hắn ‘Thay mặt cho lão sư’ ở Hồng Liên thành, hơn nữa cũng chính mắt nàng nhìn thấy một màn đáng sợ Quỷ Diện Tà Chu săn con Cự Long kia.
“Chỗ ta còn một ít dược liệu chất lượng cũng khá tốt, ngươi cầm lấy dùng đi, một năm không gặp mà ngươi đã tiến bộ lên rất nhiều rồi.” Chúc Minh Lãng cũng nhớ ra nàng, là một nữ học viên tự lập tự cường lại chịu được khổ.
Tướng mạo của nàng thì Chúc Minh Lãng không nhớ kỹ lắm, ngay từ đầu thì không nhận ra nhưng phẩm chất của nàng lại khắc sâu trong ấn tượng.
“Cảm ơn, chút nữa phải nhờ ngài rồi.” Lư Văn Diệp nói.
“Nhờ hắn sao?” Phí Tung đứng ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, trong giọng nói mang thêm vài phần khinh miệt.
Hắn vốn không biết Chúc Minh Lãng này là người nào.
Ngược lại hắn ở đây cũng làm người khác chờ mong rất nhiều vào hắn.
Nhưng theo Phí Tung nhìn thấy, thì tu vi của người này cũng không quá cao, nhớ đến vài ngày trước hắn có thử qua, hình như là Tử cấp.
“Phí Tung ngươi lên đi, đối thủ cũng khá mạnh nên ngươi cẩn thận một chút.” Đoàn Thường Thanh nói.
“Lư Văn Diệp nhìn thật kỹ nhé, coi ta thủ thắng thế nào, cũng không cần phải trông cậy vào một kẻ có lai lịch không rõ.” Phí Tung ngạo mạn nói.
....
Quả nhiên thực lực của Phí Tung cũng rất khá.
Hắn gọi ra hai con rồng của mình, đều là đỉnh vị Tướng cấp, hơn nữa sức chiến đấu hình như còn mạnh hơn mấy phần với các con long thú có cùng tu vi.
Hắn đánh bại một học viên bên cao viện ở Mạn thành.
Rất nhanh nữ học viên Lục Phương có ngoại hình làm người khác đặc biệt chú ý này cũng ra sân.
Thực lực của nàng cũng không thể khinh thường được, nàng chỉ gọi ra một con rồng nhưng con này lại là Chủ cấp.
Phí Tung cũng thu hồi lại hai con rồng lúc trước của mình rồi gọi ra một con Anh Sơn Long!
“Lại là Chủ cấp!”
“Học viện bên Ly Xuyên, dường như cũng đâu phải là học viện gà rừng lắm đâu, trong học viện cũng có cường giả có tu vi cao thế này!”
“Không chừng có khi là giả mạo đó, toàn bộ Ly Xuyên có mấy người có được tu vi Chủ cấp.”
“Cũng không nên quá coi thường người khác.”
Tiếng nghị luận bắt đầu xôn xao, rất nhiều học viên mới vừa vào cao viện được mấy năm cũng chưa lên được Chủ cấp.
Ánh mắt Phí Tung quét nhìn xung quanh, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác được nhiều người chú ý thế này, khóe miệng không khỏi nâng lên.
Lục Phương cũng rất bất ngờ, không ngờ đối thủ còn mạnh hơn trong tưởng tượng của nàng, một học viên đến từ học viện xa xôi lại có thực lực đạt tới tầng này đã là rất tốt rồi, các phân viện khác trên đại địa cũng có trình độ tương đương như thế.