Hàn Quán nhíu chặt chân mày, vẻ mặt lạnh băng nhìn chăm chú vào học viên Tằng Lương.
Đồng thời Hàn Quán cũng chú ý đến vẻ mặt vui sướng không hề che giấu của Tôn Sung.
"Tôn viện giám, chẳng qua chỉ là một cuộc khảo nghiệm công khai mà thôi, có cần phải hạ sát thủ như vậy không?" Hàn Quán bất mãn nói.
"Ngài cũng nhìn thấy, đây là chuyện không thể tránh khỏi trong lúc chiến đấu mà thôi, nói cho cùng nếu Bạo Huyết Sa Long không cắn thì chưa chắc Anh Sơn long đã mất đi khả năng chiến đấu, thậm chí còn có thể phản kích lại, tạo thành vết thương trí mạng cho Bạo Huyết Sa Long." Tôn Sung đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác.
"Chuyện này, ta sẽ báo cho Đại Giáo Vụ biết, hy vọng lúc Tôn viện giám đối mặt với Đại Giáo Vụ cũng có thể dùng giọng điệu ngụy biện này để thuyết phục ngài ấy." Hàn Quán lạnh lùng lên tiếng, có vài phần chán ghét đối với Tôn Sung.
Tôn Sung giả như mắt điếc tai ngơ.
Kỳ thực chỉ chết một con rồng, đã là rất tử tế rồi.
Tôn Sung muốn làm cho Đoàn Thường Thanh triệt để tuyệt vọng.
…
Đoàn Thường Thanh đỡ Phí Tung xuống sân đấu.
Là chủ của long sủng mới tử vong, Phí Tung bị đau đến ngất đi, thương tích do linh hồn tạo thành còn thống khổ hơn tổn hại thể xác.
Xuống sân đấu, nghỉ ngơi hồi lâu, Phí Tung mới từ từ mở mắt ra.
Cỗ ngạo khí không gì sánh được lúc mới bắt đầu trận đấu của hắn đã không còn lại gì, hắn như bị ai đó đoạt mất hồn phách, đôi mắt trống rỗng, cả người trở nên ngây ngốc.
Đoàn Thường Thanh muốn an ủi hắn, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Trong lòng ông giờ phút này cũng vô cùng phẫn nộ.
Nếu Tôn Sung trút hết tất cả cừu hận lên người ông, Đoàn Thường Thanh tuyệt đối sẽ không có nửa điểm oán nộ, nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại nhắm vào những học viên vô tội!
Điều này không thể tha thứ!!
"Ta sẽ không bỏ qua cho tên súc sinh Tôn Sung này, nhưng tên học viên Tằng Lương này đành phải nhờ ngươi rồi Chúc Minh Lãng." Hít một hơi thật sâu, Đoàn Thường Thanh vẫn luôn hiền lành ôn hòa lại đang toát ra cổ lệ khí quanh người!
Phật còn có ba phần nộ huống chi chỉ là con người bình thường.
Đoàn Thường Thanh không chỉ giải thích qua với Tôn Sung một lần rằng bản thân không cố ý muốn tranh đoạt gì cả, ông chỉ là vì rơi vào vòng xoáy hư vô, lạc đến Ly Xuyên nên không tìm được đường trở về.
Nhưng mầm mống cừu hận đã sớm gieo trồng trong lòng Tôn Sung, thậm chí mấy chục năm sau cừu hận này còn lớn hơn nữa trở thành một cây đại thụ cao ngất.
Lúc trước Đoàn Thường Thanh còn cảm thấy, nếu đứng từ góc độ của đối phương mà nói, quả thực ông ta chấp chứa oán hận, bản thân ông cũng có thể hiểu...
Nhưng bây giờ xem ra, cho dù mình có bị cuốn vào vòng xoáy hay không thì lòng oán hận của Tôn Sung đối với mình cũng sẽ không giảm bớt!
Nội tâm ông ta đã vặn vẹo bất thường rồi.
Người như vậy, cũng không đáng để ông tiếp tục nhún nhường nữa!
"Vì chuyện nhỏ như vậy mà tạo ra một trận chém giết máu tanh, một tên cặn bã có bệnh trạng không bình thường, đối phó với người như thế, Chúc Minh Lãng ta từ trước đến nay đều không mềm lòng." Chúc Minh Lãng nói.
Đi lên sân đấu, ánh mắt của Chúc Minh Lãng nhìn chăm chú vào Tằng Lương.
Về ân oán của Đoàn Thường Thanh và Tôn Sung, Chúc Minh Lãng đã nghe Đoàn Lam nói qua rồi.
Không phải là đố kỵ.
Trời đã sinh ra Du sao còn sinh Lượng.
Những thứ người khác không quan tâm đến lại là thứ ngươi thiết tha nhất.
Đến khi đạt được địa vị cao trong đời người thì không ngừng trả thù, tìm cách rửa nhục!
Nhìn vẻ mặt đắc ý lỗ mãng của Tằng Lương, trong lúc bất chợt Chúc Minh Lãng phát hiện, hai tên Tôn Sung và Tằng Lương này quả thật có đức tính như nhau.
Hắn còn nhớ lúc luyện tập trên bờ cát, chỉ vì Lục Phương chủ động bắt chuyện với mình mà đã khiến cho tên Tằng Lương này thẹn quá hóa giận...
Trình độ hẹp hòi đến mức bệnh hoạn!
"Còn tưởng loại tiểu nhân vật như ngươi sẽ sợ đến mức hai chân nhũn ra không dám bước lên chứ." Tằng Lương vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo lỗ mãng như trước, trong đôi mắt hắn lộ ra vài phần chán ghét.
Hắn vô cùng chán ghét Chúc Minh Lãng.
Thậm chí hắn còn không rõ vì sao Lục Phương lại chủ động đi lấy lòng hắn ta, là bởi vì tướng mạo hắn ta xuất chúng, anh tuấn bất phàm, hay vì con Thánh Long có huyết mạch không thuần kia.
Bất luận là vì nguyên nhân nào, hắn đều cực kỳ không thích người này.
Chỉ được cái vẻ bên ngoài.
Đợi đến khi ta một cước đạp hắn vào trong vũng máu dơ bẩn thì cho dù hắn có anh tuấn, hay là sở hữu con Thánh Long tạp chủng thì hắn vẫn sẽ biến thành trò cười cho mọi người mà thôi.
"Bạo Huyết Sa Long, Hoàng Sa Ma Long, đây chính là thực lực chân chính của ngươi sao?" Chúc Minh Lãng mở miệng hỏi.
"Nếu ngươi sợ, chỉ cần dập đầu ta ba cái, ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi, dù sao ngươi cũng đã thấy bạn ngươi hạ đài như thế nào rồi." Tằng Lương đột nhiên nở nụ cười, đưa ra một yêu cầu hắn cho rằng là hợp lý.
"Dựa vào tính tình của loại người như ngươi, kỳ thực thích hợp để đi đầu thai lại lần nữa, học lại cách làm người như thế nào. Nhưng đáng tiếc a, ta không giống với loại người cặn bã chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đối xử tàn bạo với người khác như ngươi, ta học lễ giáo, học nhân đức, cho nên ta ăn miếng trả miếng là được." Chúc Minh Lãng mở miệng nói.
"Hừ, ngươi còn ở đó mà thuyết giáo ta sao? Lát nữa ta giết chết rồng của ngươi, xem ngươi còn có thể thuyết giáo được nữa không!" Tằng Lương lạnh lùng nói.
"Đúng rồi, ngươi thích con rồng nào hơn, Bạo Huyết Sa Long hay là Hoàng Sa Ma Long?" CHúc Minh Lãng hỏi.
Tằng Lương nhíu mày.
Sao hắn có cảm giác nói chuyện với người này như đàn gãi tai trâu vậy, hắn đến cùng có nhận ra bản thân thuộc hàng nào không vậy.
Bất quá, Tằng Lương vẫn theo bản năng liếc mắt nhìn về Hoàng Sa Ma Long.
Đương nhiên là Hoàng Sa Ma Long mới phù hợp với thân phận Mục long sư cao quý của mình.
"Hoàng Sa Ma Long sao, ta hiểu rồi." Từ biểu cảm nhỏ của Tằng Lương, Chúc Minh Lãng đã xác định được.
Nói xong câu đó, Chúc Minh Lãng từ từ nâng tay phải của mình lên, một tia sáng xanh mãnh liệt nở rộ trong lòng bàn tay, chói lóa mắt, vầng sáng bảy màu rực rỡ bao trùm.
Ánh sáng đan vào nhau, từ trong ánh sáng chói mắt ấy một con rồng xuất hiện, trên lưng nó là một đôi cánh rộng rãi tuyệt đẹp cùng với bốn cái đuôi có màu sắc phong phú.
Càng làm tôn thêm vẻ kiêu ngạo của nó là từ phần đầu dọc xuống cổ là những sợi râu phượng tựa như cà sa bay lượn lay động theo từng chuyển động của nó, trông vô cùng thần thánh, hơn nữa lớp lông vũ Thanh Loan tỏa sáng phủ toàn thân càng làm nó toát ra một loại khí tức siêu phàm thoát tục!
Con rồng này vừa bước ra đã khiến cho vô số học viên trên khán đài phải lên tiếng thán phục.
Thánh Long chi huy, không cần cố gắng thi triển ra thì những tôn quý tự nhiên nhất đều đã được thể hiện từ mỗi một tấc lớp vảy trên người Thanh Thánh Long, một con rồng như vậy, dù nó mới chỉ ở trong giai đoạn trưởng thành nhưng đã có khí tức không giận mà uy, khiến cho người khác cảm nhận được lực chèn ép cường đại!
"Là con Thanh Thánh long kia...Thế mà đã bước vào trưởng thành kỳ rồi!" Lục Phương vô cùng kinh ngạc nói.
Lúc đầu, Lục Phương cảm thấy con ấu long kia của Chúc Minh Lãng, có lẽ là một con Thánh Long có huyết thống không thuần.
Dù sao Thánh Long có huyết thống thuần chủng rất hiếm thấy, hơn nữa chỉ có Mục long sư tôn quý có tiếng tăm mới có tư cách nuôi dưỡng Thánh Long ấu niên.
Nhưng huyết thống có thuần hay không, qua mỗi giai đoạn sẽ thể hiện càng rõ ràng hơn.
Con ấu long đến thời kỳ trưởng thành này của đối phương, không những bảo lưu được thuộc tính đặc thù của một con Thánh Long thuần chủng, thậm chí còn có cảm giác như nó còn có một loại huyết mạch cao quý hơn, khiến khí tức của nó cường thế hơn hẳn những con Thánh Long thông thường!!
"Tạp long chính là tạp long, Thánh Long chân chính sao lại có râu, thì ra không phải chỉ có ngươi thùng rỗng kêu to mà cả rồng của ngươi cũng y như vậy." Tằng Lương hoàn toàn coi thường.