Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 410: Linh ước tan vỡ

Chương 410: Linh ước tan vỡ




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Giết Hoàng Sa Ma Long." Chúc Minh Lãng không hề đáp lại mà chỉ bình tĩnh lãnh khốc nói với Thương Loan Thanh Thánh Long.

Thương Loan Thanh Thánh Long nổi lên một trận gió có quỹ đạo, dựa vào luồng khí lưu trên cao, Thương Loan Thanh Thánh Long từng bước chiếm lấy lãnh vực trên cao.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lông vũ trên người nó trông càng thêm rực rỡ mãnh liệt hơn, lúc mọi người ngẩng đầu nhìn con Thanh Loan Long vô cùng thần thánh này thì mới phát hiện bầu trời cao vô ngần không biết từ lúc nào đã trở nên u tối.

Bất luận là trời mây đằng xa hay là khoảng bầu trời xanh xung quanh, từng luồng ánh sáng mặt trời làm sáng cả thiên địa này dường như đều bị lông vũ của con Thương Loan Thanh Thánh Long này hút hết.

Một mảnh đen tối, chỉ có Thương Loan Thanh Thánh Long đang tỏa ra ánh sáng xanh đặc trưng của mình, từ lúc ánh sáng xanh vô cùng ôn hòa đến ánh sáng mãnh liệt nóng bỏng khôn cùng!

Đứng sừng sững trên không trung, nó tựa như là một mặt trời xanh chói chang!!

Từng tia sáng ẩn chứa sức nóng kinh người từ trên cao xuyên thấu xuống tựa như những lưỡi kiếm sắc bén.

Khoảng không phía trên đấu trường tựa như bị ánh sáng chói chang như mặt trời này đâm thủng chia tách ra, Hoàng Sa Ma Long đứng trên mặt đất trông thấy một màn như vậy liền vô cùng bối rối, đâm đầu bỏ chạy về phía cồn cát.

Ánh sáng càng lúc càng mãnh liệt, nguồn nhiệt lượng này như muốn thiêu đốt cả đại địa, làm cho cả hoa cỏ cây cối đều phải hòa tan!!

Hoàng Sa Ma Long chui vào trong cồn cát, nó muốn dùng lớp cát này để ngăn cản nguồn nhiệt quang mãnh liệt kia, nhưng ánh mặt trời nóng như thiêu đốt hồn, tất cả mọi vật đều không có chỗ ẩn thân.

Rất nhanh sau đó, ánh sáng mãnh liệt tựa như những lưỡi kiếm bén nhọn đâm xuyên qua chỗ ẩn thân của Hoàng Sa Ma Long, vùng da bị chiếu trúng của Hoàng Sa Ma Long bắt đầu hòa tan, tỏa ra một mùi khét nồng nặc.

"Ào ào!!!"

Bạo Huyết Sa Long cuốn lên sóng lớn, muốn dùng sóng biển để ngăn cản những tia sáng chiếu xuống.

Nhưng ánh sáng tựa như lưỡi kiếm đầy trời đều chỉ tập trung vào một chỗ, ngay cả tầng nước biển sâu cả mấy ngàn mét cũng không thể chống đỡ nổi, càng không cần nói đến tầng nước biển mỏng manh này.

Sự công kích bằng ánh sáng không thể chống đỡ, lúc này Thương Loan Thanh Thánh Long tựa như một vầng sáng mặt trời chói lọi, nó thống trị ánh mặt trời đem đến sự sống cho vạn vật nhưng đồng thời cũng nắm quyền sinh sát trong tay.

"Ùm bò!!!!!"

Hoàng Sa Ma Long phát ra tiếng kêu thảm thiết, nó chui ra từ trong lòng đất, toàn thân máu me be bét, rất nhiều bộ vị trên cơ thể xuất hiện nhiều miệng vết thương!

Nó lăn lộn quằn quại trên mặt đất, cũng không biết nên dùng cách gì để tránh né những công kích này, nên nó chỉ có thể thống khổ chịu đựng, từng bước đi dần đến cái chết!

Trên gương mặt Tằng Lương hiện đầy vẻ hoảng sợ và kinh ngạc!

Ở trước mặt Thương Loan Thanh Thánh Long, Hoàng Sa Ma Long của mình tựa như một con trùng bọ nhỏ bé, sống chết cũng không phải do chính mình định đoạt.

Mà con Thương Loan Thánh Long bị mình xem là tạp chủng lại cao cao tại thượng, tỏa ra diễm quang dường như có thể so bì với cả nhật nguyệt.

Hoàn toàn bị nghiền ép!

Hoàng Sa Ma Long của mình lại bị một con Thánh Long trong giai đoạn trưởng thành áp chế hoàn toàn, không cách nào phản kháng, cuối cùng chỉ có thể hèn mọn cuộn mình trên cát chờ đợi cái chết đang đến gần!

"Thu hồi rồng của ngươi lại, còn đứng ngây ra đó làm gì, đồ ngu!" Lúc này Tôn Sung hô to một tiếng.

Tiếng gào này làm Tằng Lương giật mình tỉnh ngộ.

Hắn vội vội vàng vàng mở đồ ấn ra, phút hoảng hốt ban nãy suýt nữa đã dẫn đến chuyện không may xảy ra.

"Dừng tay, mau bảo học viên của ngươi dừng tay lại." Tôn Sung nhìn thấy động tác chậm chạp của Tằng Lương, lập tức lớn tiếng quát về phía Đoàn Thường Thanh.

Đoàn Thường Thanh thờ ơ.

Chúc Minh Lãng cũng sẽ không nương tay.

Chẳng phải lúc nãy họ cũng bảo ngừng tay sao.

Nhưng bọn họ lại đối xử với Phí Tung thế nào??

"Bây giờ ngươi mở linh vực ra, ánh sáng mặt trời sẽ đốt linh hồn ngươi thành tro, ngươi tốt nhất nên nghĩ cho kỹ, có muốn cứu Hoàng Sa Ma Long của ngươi hay không." Chúc MInh Lãng lạnh lùng nói.

Đồ ấn chính là một cảnh cửa mở ra linh hồn, khi long thú đang phải chịu công kích mà quay trở về linh vực thì hiển nhiên sẽ đưa cả sự công kích kia đến chỗ sâu nhất trong linh hồn của Mục long sư, mang đến thương tổn không thua gì khi linh ước bị hủy, long thú tử vong.

Tằng Lương đã triệt để thất thần.

Chính bản thân hắn cũng không biết nên làm thế nào.

Hắn không hy vọng Hoàng Sa Ma Long chết, nhưng càng không hy vọng linh hồn mình bị thương.

Chết một con rồng thì còn có con khác, chí ít hắn vẫn là Mục long sư cấp bậc Long Chủ, tương lai vẫn còn hy vọng thăng tiến, nhưng một khi linh hồn bị đả thương nặng nề, có thể cả đời này cũng không thể lên đến Quân cấp.

Trong tình huống hoảng loạn tột cùng chí ít hắn vẫn giữ được một chút lý trí.

Cuối cùng hắn thu hồi lại đồ ấn của mình.

Chỉ có thể bỏ mặc Hoàng Sa Ma Long thôi.

Vì để bản thân không chịu thêm tổn thất gì nữa, hắn lại mở ra đồ ấn khác thu hồi Bạo Huyết Sa Long vào trong linh vực.

Mặt trời chói chang thiêu đốt.

Lúc này lớp da bên ngoài của Hoàng Sa Ma Long đang co rút trên mặt cát không còn lại gì, thịt cùng máu của nó tan ra thành một vũng chất nhầy đặc sệt tựa như cao su bị nấu chảy...

Hoàng Sa Ma Long vô cùng thống khổ mở đôi mắt ra giữa ánh mặt trời thiêu đốt này, lúc đầu khi nhìn thấy đồ ấn, trong mắt nó còn có chút ánh sáng lóe lên, nhưng khi nó thấy đồ ấn đó thu hồi Bạo Huyết Sa Long mà không phải là nó thì ánh sáng hy vọng cũng vụt tắt, cuối cùng chỉ đành như một con bò già không còn sức lực, để mặc cho thân thể dập nát của mình hiển hiện dưới ánh mặt trời chết người kia.

"Thanh Trác, dừng lại."

Đột nhiên Chúc Minh Lãng bình tĩnh nói với Thương Loan Thanh Long.

Ánh sáng ác liệt trong nháy mắt biến mất, Thương Loan Thanh Long huy động đôi cánh mỹ lệ của mình từ trên trời chậm rãi bay xuống, một đôi mắt màu xanh cao ngạo nhìn về phía Hoàng Sa Ma Long mình đầy thương tích.

"Vì sao lại ngừng lại, giết chết nó đi, nhất định phải báo thù cho Phí Tung!" Trần Bách có chút không hiểu nói.

Chúc Minh Lãng không trả lời.

Hắn đi tới bên cạnh Hoàng Sa Ma Long, nhìn con Long Chủ không còn bất kỳ sự phản kháng nào.

Hoàng Sa Ma Long vẫn không nhúc nhích, thậm chí nó cũng không mở mắt ra, thân thể nó vẫn chậm rãi phập phồng lên xuống, cho thấy hô hấp của nó vẫn còn đều đều.

Nhìn ra được con Hoàng Sa Ma Long này vẫn chưa chết.

Nhưng tâm của nó đã chết rồi.

"Người như vậy, ngươi không cần phải bán mạng vì hắn." Chúc Minh Lang lấy ra một lọ nước bọt của Tiên Thỏ Long từ trong ngực.

Nước bọt Tiên Thỏ Long là loại thuốc trị thương tốt nhất, Chúc Minh Lãng rót lên lớp da gần như đã bị hòa tan của Hoàng Sa Ma Long, hóa giải nỗi thống khổ của nó, cũng để thân thể nó tái tạo lại lớp da mới.

Dưới tác dụng của dược liệu, Hoàng Sa Ma Long từ từ hồi phục lại.

Xương cốt và nội tạng của nó vẫn còn tốt, chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi, ánh sáng xanh kia sẽ xuyên thủng qua cơ thể nó, nhưng Chúc Minh Lãng đã dừng tay.

Hoàng Sa Ma Long kéo thân thể đầm đìa máu tươi bước ra khỏi đấu trường.

Tằng Lương xem đến choáng váng, vội vội vàng vàng ra lệnh cho Hoàng Sa Ma Long quay về.

Nhưng Hoàng Sa Ma Long căn bản không để ý tới, nó đi càng lúc càng xa, sự ràng buộc linh hồn với Tằng Lương cũng đứt đoạn từng chút từng chút một.

Sắc mặt Tằng Lương lập tức trở nên khó coi, hắn che ngực, hô hấp trở nên khó khăn, đau đớn đến tê tâm liệt phổi, toàn thân toát lên một tầng mồ hôi lạnh!

Linh ước tan vỡ!

Trong tình huống cực kỳ thất vọng, long thú cũng sẽ thoát ly khỏi Mục long sư.

Mặc dù không đáng sợ như khi bị phản bội, giết chết chủ nó, nhưng linh ước bị tan vỡ cũng sẽ tạo nên tổn thương không thể nghịch chuyển!

"Nếu ngươi kiên trì mở đồ ấn ra vì nó, cho nó đường sống, ta cũng sẽ dừng tay. Đáng tiếc, trong mắt ngươi chỉ có chính ngươi." Chúc Minh Lãng thản nhiên nói.

Tằng Lương nhìn rồng của mình rời đi…

Loại tư vị này còn khó chịu hơn khi rồng của mình bị giết chết.

Quan trọng nhất là toàn trường có nhiều học tử, học viên, lão sư như vậy, nhưng bọn họ lại không có một chút đồng tình nào với Tằng Lương.

Đáng đời!

Nhân phẩm không tốt, ngay cả đức hạnh của một vị Mục long sư cũng kém tới cực điểm!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch