Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 430: Linh trì tiểu tinh linh

Chương 430: Linh trì tiểu tinh linh




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Chúc Minh Lãng cũng căn bản không để ý đám người xung quanh.

Dù sao hắn rất thích là được rồi.

Để tiểu gia hỏa này trong lòng bàn tay mình.

Huỳnh Linh còn rất nhỏ, chỉ vừa một bàn tay của Chúc Minh Lãng, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dùng sợi dây ràng buộc linh hồn yếu ớt để cảm ứng tình trạng thân thể nó.

Rất khỏe mạnh.

Mặc dù vẫn có chút sợ sệt do bị nhiều người vây quanh nhưng hắn nhìn ra được nó đối với mọi vật đều cảm thấy tò mò.

Sự hiếu kỳ của nó chỉ dừng lại ở hành động dương lớn hai con mắt đảo quanh những nơi xung quanh Chúc Minh Lãng, cứ như trừ lòng bàn tay to lớn ấm áp này ra, những nơi khác đều có nguy hiểm.

Rất cẩn thận.

Chúc Minh Lãng dẫn một chút linh khí từ trong linh vực ra, lượn lờ xung quanh người tiểu tinh linh, tránh cho nó bị một vài khí tức hỗn tạp xâm nhiễm, một số người khi hô hấp sẽ mang theo vài phần độc tính, cho nên vẫn nên che chở nó một chút, dù sao cũng vừa mới ấp từ trứng ra, vô cùng yếu ớt.

Chúc Minh Lãng dẫn linh khí ra ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Vì không thể thu được vào trong linh vực vậy nên nó cũng không thể nhận được linh tuyền tẩm bổ trong linh vực, có được linh khí che chở chỉ có thể khiến nó thư thái, tự tại hơn chút mà thôi.

Lỗ tai nhọn của Huỳnh Linh đột nhiên dựng lên, đám lông tơ thương lam huỳnh linh trên người đột nhiên phát sáng, hút hết toàn bộ linh khí mà Chúc Minh Lãng mới dẫn ra từ trong linh vực.

Chúc Minh Lãng ngẩn người.

Vội vội vàng vàng dùng linh thức kiểm tra tình trạng thân thể của tiểu gia hỏa này một lần nữa.

Theo lý thuyết thì một cỗ linh khí có thể khiến thân thể nó trưởng thành rõ ràng.

Nhưng Chúc Minh Lãng lại phát hiện thân thể con Huỳnh Linh này không có nửa điểm biến hóa.

Linh khí bị nó hút đi nhưng thân thể không thay đổi!

Thật là một tiểu gia hỏa cổ quái!

Nếu như không thể hấp thụ linh khí thì có nghĩa là bất cứ linh tư cường hóa nào cũng không có tác dụng với nó.

Năng lực hấp thu có kém hơn nữa cũng không thể nào không có chút thay đổi nào thế được! Lượng linh khí mình dẫn ra cũng không hề ít, sao nói biến mất một cái là mất luôn được...

"Nếu nó là của ta thì ta sẽ ném xuống đất, sau đó giẫm một cước lên người quả cầu lông thú đó, nghe thanh âm máu thịt của nó văng tung tóe cũng có thể thoáng khiến ta nguôi giận, vẫn tốt hơn là mỗi lần nhìn thấy là lại nhớ đến bản thân đã tốn cả trăm ngàn kim để mua về một thứ rác rưởi như thế này!" Hàn Túc nói tiếp.

Chúc Minh Lãng vẫn không để ý như trước, lực chú ý của hắn đều đặt trên bộ lông mao của con tiểu tinh linh này rồi.

Ánh huỳnh quang từ lông phát ra trông như đám san hô mềm mại, phiêu đãng, còn có vài sợi huỳnh quang nhàn nhạt từ từ tiêu tán trong không khí.

Lần này Chúc Minh Lãng không để linh thức thăm dò vào bên trong thân thể tiểu tinh linh nữa mà thăm dò đám lông tơ đáng yêu dày đặc trên người nó.

Linh khí...

Đều bị đám lông tơ này hấp thụ cả rồi!

Đây là tình huống gì??

Tất cả linh khí đều nằm trong lông tơ.

Một bộ lông nhung có thể lưu trữ linh khí??

Dường như con tiểu tinh linh này không thể hấp thu linh khí để tự nó trưởng thành mà nó hấp thu linh khí sau đó tích trữ lại trong lớp lông của nó!

Lớp lông tơ dày đặc bao phủ lấy tiểu gia hỏa kia khiến nó trông như một quả cầu lông nhỏ, mà bên trong đó lại ẩn chứa nguồn linh khí không nhỏ, so với lượng linh khí mà bản thân vừa dẫn ra còn nhiều hơn gấp mấy lần!

"Ba!!!"

Tiểu tinh linh phát ra tiếng kêu rất dễ thương, nó đột nhiên run rẩy khởi động lông tơ trên người nó, sau đó đám lông tơ ánh lên huỳnh quang dán thật chặt vào lòng bàn tay của Chúc Minh Lãng, ngay lập tức một nguồn linh lực trong sạch cực hạn truyền đến trong tay Chúc Minh Lãng, cũng từ từ chảy vào trong người Chúc Minh Lãng, cuối cùng vào tới trong linh vực của hắn.

Cỗ linh lực này vô cùng tinh thuần, thậm chí còn tinh khiết hơn linh khí mà Chúc Minh Lãng truyền từ trong linh vực ra vài phần!

Tinh lọc linh khí, sau đó lại phụng dưỡng ngược lại cho mình??

Tiểu gia hỏa này, hình như ngoài việc có thể tu thập linh khí ra còn có thể tinh lọc, rèn luyện linh khí sau đó trả lại cho mình phần linh khí còn tinh khiết hơn ban đầu.

Cái này...

Đây rõ ràng là bệ đá cổ di động a! (Nguyên văn: Linh trì di động!)

Đúng vậy, mấy đại sư nhận thức rồng kia, bọn họ chỉ quan tâm bản thân con tiểu tinh linh này có thể hấp thu linh khí hay không, có thể trở nên cường đại hay không, có thể hóa rồng hay không nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, có thể mang linh khí ra cho người khác!

Đặc biệt là linh khí sau khi được lưu trữ trong đám lông mao của nó, tựa như đã được tinh lọc qua một lần vậy, tât cả tạp chất trong trời đất đều biến mất, bao gồm cả linh khí Chúc Minh Lãng dùng để che chở tiểu tử kia vậy, đều trải qua quá trình chắt lọc!

Linh trì tinh linh.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Mọi người tranh luận gay gắt về sự tồn tại của nó là vì nó có thiên phú tụ linh.

Nhưng không ôm hy vọng lớn với nó là vì nó không thể hấp thu linh khí, không cách nào khiến bản thân trưởng thành, không cách nào để bản thân trở nên cường đại, thậm chí rất khó hóa rồng...

Nhưng sau khi nó tụ linh rồi chiết lọc linh khí, lại thành quà tặng cho sinh vật khác.

Bởi vì lúc trước không có ấp trứng, nó còn trong vỏ trứng thì có thể tặng cho ai được, cho nên linh khí còn dư lại mới ngưng kết thành linh sương...

Chính như La Thiếu Viêm nói, chỉ cần không ấp qua trứng, thì vĩnh viễn không thể đưa ra kết luận cuối cùng cho nó.

Nhưng điều tất cả mọi người quan tâm là nó có thể tiêu hóa hay không, có thể hấp thu hay không, lại không ngờ được rằng nó sẽ đem linh khí làm quà tặng cho người khác, người đầu tiên nhận được món quà linh khí của nó lại chính là bản thân có sợi dây ràng buộc linh hồn với nó!

Phụng dưỡng và vận chuyển linh khí cũng chỉ có người trong cuộc như Chúc Minh Lãng mới có thể cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng những người khác lại hoàn toàn không biết gì cả.

"Huynh đệ, lần này là sai lầm của ta, lúc quay về ta góp cho ngươi ít tiền, giúp ngươi giảm thiểu một nửa tổn thất." La Thiếu Viêm nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Chúc Minh Lãng, có chút xấu hổ nói.

La Thiếu Viêm thấy khóe miệng Chúc Minh Lãng co rúm, cho rằng hắn bị tên Hàn Túc kia kích thích đến ghê tởm rồi, tâm tình vô cùng khó chịu nhưng không tiện thể hiện ra ngoài.

Trên thực tế, nội tâm Chúc Minh Lãng lại mừng như điên, nhưng hắn không muốn để người khác biết được tiểu tinh linh này của hắn là một con linh giếng tinh linh, thật quá đặc thù rồi, vì vậy mới mạnh mẽ nhịn không biểu hiện ra ngoài.

Chủ yếu là do quá khó để kìm nén sự mừng rỡ cùng kích động này.

Nhưng biểu hiện này trong mắt người khác lại có cảm giác vài phần thống khổ và quái dị!

"Khà, khà, không có việc gì, không có việc gì, ta cảm thấy nó phi phàm là được rồi." Chúc Minh Lãng nặng nề ho khan một tiếng, lúc này mới áp chế tâm tình như muốn ngửa đầu cười to của hắn xuống.

"Huynh đệ, thấy khó chịu thì có khóc lên, nếu không ta bỏ ra nhiều chút cho ngươi. Tốn nhiều tiền như vậy, kết quả lại thu về một con manh sủng vô dụng, là ai cũng sẽ muốn khóc thôi." La Thiếu Viêm nhìn dáng vẻ mặt đỏ tía tai của Chúc Minh Lãng, cắn răng một cái, quyết định tự mình gánh vác tránh nhiệm này.

"Thật sư không sao, không cần để ý."

"Ta và ngươi ra ngươi ra ngoài hít thở không khí trong lành, lát nữa lại vào?" La Thiếu Viêm nói.

"Cũng được."

Đi ra ngoài dao một vòng, Chúc Minh Lãng rốt cuộc đã đè nén được tâm tình vui sướng của bản thân.

Hắn lại thử lần nữa, đưa linh khí dẫn ra cho tiểu huỳnh linh, lông mao của tiểu huỳnh linh có khả năng chứa đựng và chắt lọc sau đó cho ra một loại linh khí càng thêm tinh khiết.

Linh trì tiểu tinh linh!

Chúc Minh Lãng càng nhìn càng cảm thấy tiểu gia hỏa này đáng yêu đến tỏa sáng!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch