Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 431: Tránh thoát một kiếp

Chương 431: Tránh thoát một kiếp




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Cầm một bầu rượu, La Thiếu Viêm ngồi trên cái ghế ở bên ngoài, hướng mắt ra xa nhìn Chúc Minh Lãng không hiểu vì sao một mình bật cười trên bãi cõ.

Gió lạnh thổi tới, La Thiếu Viêm uống một ngụm rượu, khẽ thở dài một hơi:"Đều tại ta, ta không nên đưa ngươi đến những nơi kích thích như thế này."

Trên mặt cỏ, Chúc Minh Lãng lại dẫn linh khí ra một lần nữa, cũng thành thành thật thật dặn dò Thương Lam huỳnh tiểu tinh linh trên lòng bàn tay: "Không cần tặng lại cho ta, cái này dùng để che chở cho ngươi, ngoan, ngươi bây giờ cần phát triển cơ thể."

Hai con mắt thật to của Huỳnh linh nhìn Chúc Minh Lãng, cuối cùng còn lay động đám lông tơ trên người, tựa hồ như muốn đem tất cả thứ tốt nhất đưa cho Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái.

Tiểu huỳnh linh còn quá nhỏ, việc giao tiếp có chút khó khăn.

Trải qua nhiều lần nỗ lực không ngừng, rốt cuộc Chúc Minh Lãng cũng làm cho tiểu huỳnh linh hiểu, không cần tặng lại cho người khác mà tự mình hấp thu.

Lúc này tiểu Huỳnh linh mới hấp thụ số linh khí trong lông tơ vào trong cơ thể.

Thân thể tiểu Huỳnh linh xuất hiện biến hóa rõ ràng, lớp lông tơ mềm mại toàn thân càng phát ra quang huy sáng chói, trông thật giống một cái đèn lồng mỹ lệ được làm một cách tinh xảo và đồng thời cũng thu hút những con đom đóm có ánh sáng huỳnh quang đặc thù trong rừng rậm bay lượn lờ xung quanh đèn lồng.

"Có thể hấp thu??" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.

Linh khí được rót vào trong thân thể của Huỳnh linh khiến thân thể nó có những thay đổi rõ rệt, lông tơ cũng dài thêm một chút.

Khí tức sinh mệnh cũng mạnh hơn, thậm chí có thể cảm nhận được sự thay đổi trọng lượng của nó.

Thì ra nó cũng có thể hấp thụ linh khí!

Con tiểu tinh linh này thật quá thiện lương rồi.

Chính nó cũng có thể hấp thu được mà lại cất giữ linh khí trong lông tơ, sau đó đem linh năng quý báu của nó tặng cho người đầu tiên nó nhìn thấy sau khi mở mắt.

"Ba ba~"

Tiếng kêu của tiểu Huỳnh linh nghe thật dễ thương, tựa như đang đòi chủ nhân mình hôn hôn nhẹ vậy.

Chúc Minh Lãng cũng thật sự hôn nó một cái, sau đó phát hiện tiểu huỳnh linh trông có vẻ mệt mỏi, hai mắt đã rũ cả xuống.

Chắc là mấy lần phụng dưỡng, truyền tặng linh khí trước đó đã khiến nó mệt mỏi.

Chúc Minh Lãng ôm nó vào lòng, có cảm giác như ôm một cái gối ôm bằng nhung vậy.

Tiểu Huỳnh linh vô tư thân thiện cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, Chúc Minh Lãng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Chuyến đi này quả là không uổng công.

Có được một con ấu linh đặc thù như thế này.

Đào tạo thật tốt để phát huy được thiên phú trời sinh của nó, có thể hóa rồng hay không không quan trọng, dù sao nó cũng là một linh giếng di động đã mang đến sự trợ giúp rất lớn cho mình và những con long sủng khác!

Đứng bên ngoài hồi lâu, cuộc đánh cược rồng ở bên trong cũng tiến vào một cuộc đấu hừng hực.

Vốn dĩ Chúc Minh Lãng muốn nhanh chân đến xem quả trứng rồng Thiên Lôi Long kia.

Dù sao trứng rồng Thiên Lội long mới là phần chính của lần đánh cược rồng này.

Kết quả Chúc Minh Lãng lại chìm trong niềm vui từ quà tặng linh khí của tiểu huỳnh linh nên bỏ lỡ lần cược trứng rồng Thiên Lôi long này.

Xem ra là không có duyên rồi.

Chúc Minh Lãng cũng không bận tâm lắm, con tiểu huỳnh linh này nếu có thể bồi dưỡng cho tốt thì chưa chắc sẽ kém hơn ấu long Thiên Lôi long.

Ấu long có huyết thống cường đại không phải không có chỉ là tương đối ít mà thôi.

Nhưng loại linh trì tiểu tinh linh như này lại cực kỳ hiếm thấy, nói chung Chúc Minh Lãng cũng chưa từng nghe người khác nói qua!

Cẩm lý tiên sinh nói rất đúng, không thể bỏ qua bất kỳ tiềm lực của tiểu sinh linh nào.

Sinh vật mạnh mẽ, số lượng thì ít mà tiểu sinh linh thì trên thế gian có đến hàng tỉ con, chung quy cũng sẽ có một vài con có thiên phú dị bẩm vô cùng đặc biệt, nếu từ từ bồi dưỡng thiên phú đó, tương lai bọn chúng còn có thể siêu việt hơn cả những sinh vật trời sinh là rồng nữa!

"Thật tức chết mà!!!!"

"Thật tức chết, các người ai cũng đừng cản ta!!!"

"Đại sư chó má cái gì, nhãn lực bậc này của ngươi mà cũng xứng đứng ở đây đánh giá bình phẩm cái gì!!"

Trong cung điện, một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

Chỉ thấy Hàn công tử thân mặc áo tơ vọt ra ngoài, vừa khàn khàn gào thét vừa dùng chân đạp vị nhận thức rồng có đầu hai màu tóc trắng đen kia.

Chúc Minh Lãng và La Thiếu Viêm từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy màn này.

Tình huống gì đây??

Người lưỡng tính Hàn công tử đây là dương điên phong phạm vào sao?

"Tòa lầu cao nhất, tòa lầu cao nhất trong Mạn thành nằm ở đâu, hiện tại ta muốn đến đó uống rượi ngắm trăng, chút tiền lẻ này, bản công tử căn bản không để tâm, 170 vạn kim mà thôi, 170 vạn kim, bản công tử... Bản công tử ta thật tức chết mà!!!" Hàn Túc lại tiếp tục kêu la thảm thiết ngoài cửa cung điện.

"Hàn công tử nén bi thương." nữ vương nước Hà Đảo nói.

"Các ngươi...các ngươi nhất định giở trò quỷ gì đó, Thiên Lôi long noãn gì chứ, ta thấy chỉ là một quả trứng dã giao mà thôi, Hà Đảo cược long cung các ngươi chính là đang lừa gạt chúng ta, trả tiền lại cho ta, con dã giao vô dụng này các ngươi cầm về ngâm rượu đi!" Hàn Túc vô cùng phẫn nộ nói.

Bên cạnh hắn có một con dã giao, nhỏ bé như một con rắn lục nhỏ, nó lại bị Hàn Túc thẹn quá hóa giận mà đá bay ra ngoài.

Nữ vương nước Hà Đào nhanh tay lẹ mắt bắt được dã giao, nếu không... một con dã giao nhỏ như vậy, nhất định sẽ bị té trọng thương mất.

"Cược long, vốn dĩ tồn tại tính mạo hiểm, bản thân Hàn công tử cũng hiểu rõ sao lại còn ở đây khóc lóc ăn vạ cái gì, người đâu, tiến khách!" vẻ mặt nữ vương nước Hà Đảo lạnh lùng nói.

Vài tên hắc y vệ lập tức hiện thân, kéo Hàn công tử ra ngoài.

Hàn Túc thất hồn lạc phách, như một khối bùn nhão, lúc bị người ta kéo ra ngoài vẫn còn kêu khóc không thôi.

Trước đó không lâu, vẫn là Hàn công tử phong độ ngời ngời, hào khí vạn trượng, bây giờ lại trông không khác gì một lão cẩu tàn tật cả, cuộc tranh giành này có sự biến chuyển quá lớn khiến cho Chúc Minh Lãng trong lúc nhất thời cũng muốn vỗ tay khen hay.

"Chúc công tử, ngươi xem ta nói không sai chứ, con huỳnh linh này thật sự có thể mang vận may đến cho ngươi." nữ vương Hà Đảo lập tức nở nụ cười như gió xuân thổi qua nói với Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng ôm tiểu huỳnh linh, không thể không thừa nhận mà gật đầu.

Xem ra nhân vật chính trong tối nay, Thiên Lôi long trứng cuối cùng lại là một con dã giao.

Hàn công tử đấu đến đầu rơi máu chảy với người ta, tiêu tốn mất 170 vạn kim cuối cùng chỉ đổi lại được một con dã giao, ngay cả chân long cũng không tính...

Nữ vương cũng thật khôi hài.

Vận may mà nàng ấy nói chính là Chúc Minh Lãng nhờ có huỳnh linh mà tránh được một kiếp này của Thiên Lôi long trứng, thậm chí tiền theo vào đợt hai cũng không bỏ ra một đồng.

So với Hàn Túc, tổn thất của Chúc Minh Lãng thực sự nhỏ.

Đương nhiên, người khác thì thấy Chúc Minh Lãng bị tổn thất, nhưng Chúc Minh Lãng lại rõ, bây giờ có muốn đổi ấu long Thiên Lôi long thực sự lấy tiểu huỳnh linh hắn cũng không đổi!

Có người suy sụp thì có người vui mừng.

Thiên Lôi long trứng là nhân vật chính hôm nay, kết quả là lại khiến mọi người hoàn toàn thất vọng, nghĩ lại còn rùng mình, nhưng cũng có một vài người đổ long thành công, chiếm được ấu long có huyết thống cao quý, giá trị vượt qua hai triệu kim mà lúc theo vào chỉ tốn mất mấy vạn kim mà thôi, bởi vì chẳng có ai nhìn trúng trái trứng này...

Cứ như vậy, Chúc Minh Lãng cảm thấy nhận thức rồng chính là một môn huyền thuật.

Mấy lần đổ long về sau nhất định phải đưa Tinh Họa cô nương theo, nhất định có thể kiếm được bội thu!

"Nữ vương, Chúc Minh Lãng ta cũng không thể không làm gì mà cũng hưởng lộc nên mong người chuyển một trăm ngàn kim này cho vị tiểu thị nữ kia, cũng thay ta chân thành cảm tạ nàng, con tiểu huỳnh linh này, ta rất thích." Chúc Minh Lãng nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch