Trên không trung Tuyệt Hải, một luồng không khí cực lạnh thổi tới Băng Hoang Hải vực từ một nơi rất xa ở Nghê Hải hóa thành một trận mưa đá trên không trung, vô tình rơi xuống, khiến cho một vài bầy cá mập trong hải dương Tuyệt Hải đều phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mưa đá rơi rất dữ dội, một con Bá Huyết Nghiệt Long đang tránh né khắp nơi, mặc dù nó là sinh vật cấp bậc Long Vương, nhưng khí tức băng hàn là thứ nó ghét nhất. . .
Mà trên lưng Bá Huyết Nghiệt Long, đang đứng một người.
Hắn râu ria dày đặc, cả người dơ bẩn, tóc cũng vì thời gian quá dài chưa được gọi sạch nên trở nên quăn xoắn bốc mùi, toàn bộ thân mình bám đầy mồ hôi cùng đủ loại hỗn hợp dơ bẩn lại với nhau, như một con gia súc bị lôi kéo đến trên thị trường bán, ngay cả y phục tươi sáng cũng vì gió táp mưa sa, thời tiết liên tục biến hóa mà nhìn đầy nếp uốn lam lũ.
Người này chính là Nghiêm Trinh.
Vì không để cho hai người kia chạy ra khỏi hòn đảo này, Nghiêm Trinh đã ở chỗ này trông chừng hơn nửa tháng.
Hắn là một người cố chấp lại cẩn thận.
Hắn không hi vọng lưu lại tai họa ngầm.
Cho nên dù phải ở chỗ này làm một dã nhân, hắn cũng phải chờ tới khi người trong đảo đi ra.
"Phụ thân, chúng ta trở về đi, ta không chịu đựng nổi, ta đã sắp quên mùi vị thịt vốn như thế nào rồi, ta không muốn lại ăn những quả dại vừa vào bụng đã tiêu chảy." Nghiêm Tự cầu khẩn nói.
"Ta đã để cho người ta lên đảo tìm kiếm, chỉ có xác định được bọn chúng đã chết chúng ta mới có thể trở về." Nghiêm Trinh nói.
"Phụ thân, bọn họ chắc chắn đã chết rồi, mùi hương trên ma đảo kia có thể khiến bọn chúng tắt thở, thi thể cũng không có khả năng tìm được, khẳng định đã bị đám yêu ma cường đại ở trên đảo gặm đến xương vụn cũng không còn." Nghiêm Tự vẻ mặt đưa đám nói.
"Tự Nhi, làm bất kỳ chuyện gì ngoại trừ phải tâm ngoan thủ lạt, nhất định phải tâm tư kín đáo, khắp nơi cẩn thận, cha con ta ở Nghê Hải làm những chuyện kia có chuyện nào không kinh thiên động địa, nhưng ngươi xem đã trải qua nhiều năm như vậy, lại có mấy người thật sự có thể mang đến phiền phức cho chúng ta? Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đây chính là bí quyết khiến ta hành tẩu phân tranh ở trong Nghê Hải này nhiều năm như vậy, nhưng từ trước tới nay ta chưa bao giờ thất thủ, tuyệt đối không nên bởi vì coi đối phương chỉ là tiểu nhân vật, liền bỏ qua không để ý. . ." Nghiêm Trinh một mặt nghiêm nghị nói, có được thực lực Vương cấp, khi hắn nói chuyện cũng mang theo một cỗ uy nghiêm.
Chỉ là từ bề ngoài nhìn vào, giờ phút này Nghiêm Trinh cùng tên ăn mày đầu đường cũng không kém bao nhiêu, quá dơ dáy.
"Báo, tộc thủ đại nhân, Hàn Quán đã về tới Hàn tộc ở Mạn thành, mà nàng ta hình như còn đang lên án hành vi của ngài, nếu như ngài không quay lại sớm để giải quyết, ngoại giới có thể sẽ truyền ra tin tức ngài chạy án đấy." Một nam tử mặc xiêm y màu đen bay tới.
"Cái gì??" Nghiêm Trinh mở to hai mắt nhìn.
Trên thực tế, lại thủ thêm mấy ngày nữa, Nghiêm Trinh cũng cảm giác được người trên đảo không có khả năng còn sống.
Nhưng kết quả này là điều Nghiêm Trinh tuyệt đối không nghĩ tới!
Hàn Quán đã về Mạn thành?
Hơn nữa còn trở về không phải mới một hai ngày.
Vậy mình ở chỗ này canh giữ còn có ý nghĩa gì??
Những ngày này bản thân sinh hoạt khổ sở màn trời chiếu đất, toàn thân đầy rận chẳng phải là uổng phí!
"Phụ thân, chúng ta có thể đi về rồi sao." Nghiêm Tự nói.
"Đáng ghét, đáng ghét, nàng ta làm cách nào chạy đi được!" Nghiêm Trinh đã tức giận đến sôi máu.
. . .
. . .
Cuối đông, một cỗ hàn khí bao trùm.
Đây là lần đầu tiên sau khi Chúc Minh Lãng đến Nghê Hải cảm nhận được đây là mùa đông.
Sương mù mênh mông, trên mặt biển có một lớp băng tinh rất mỏng, nhưng rất nhanh lại hòa tan mất.
Nghe nói ở vùng xa nhất của Nghê Hải chính là một mảnh Băng Hoang Hải vực, nơi đó là cực băng chi địa cùng với dòng biển lạnh lẽo, là khu vực mà nhân loại rất khó đặt chân vào.
Sáng sớm, Chúc Minh Lãng an vị trên sàn nhà có chút lạnh lẽo, làm một người tu hành hợp cách, dậy sớm là chuyện cơ bản cần làm.
Khí trời lạnh như vậy, cộng thêm gió biển ẩm ướt, số người huấn luyện trên bờ cát hôm nay không được mấy người.
Thương Loan Thanh Long vỗ cánh bay, ở trên không trung đối nghịch băng phong lạnh thấu xương rèn luyện tính bền dẻo của đôi cánh, Chúc Minh Lãng yêu cầu nó yên vị tại một vị trí như cánh diều, vô luận trên không trung gió có lạnh thấu xương bao nhiêu, cũng không thể nghiêng lệch, không thể lui trượt. . .
Tiểu Dã Giao không dám xuống nước, nước biển thực sự quá lạnh lẽo, nó vốn có thói quen bơi lội trong nước ấm áp nên lúc đầu nó có chút kháng cự.
Nhưng nhìn thấy đại ca Thương Loan Thanh Long uy vũ như vậy, cuối cùng Tiểu Dã Giao vẫn nhào vào trong nước biển, không ngừng đối kháng với sóng biển.
Tiểu Huỳnh Linh tu luyện đơn giản hơn nhiều, nó đứng ở trên một khối đá ngầm trên biển, đối mặt với hải dương phát ra tiếng kêu như ca hát, thế là linh khí trong luồng gió lạnh buốt cùng với sóng biển đều sẽ từ từ bị hấp thụ vào bộ lông lam nhung của nó.
Sau khi sắp xếp xong xuôi nhiệm vụ huấn luyện cho từng long bảo bảo, bản thân Chúc Minh Lãng cũng ngồi ở bên cạnh Tiểu Huỳnh Linh, bắt đầu thu nạp thiên địa linh khí.
Có Tiểu Huỳnh Linh trợ giúp, linh tuyền bên trong linh vực của Chúc Minh Lãng sinh ra linh khí lại càng tinh khiết hơn, tốc độ tăng lên chừng một trăm bốn mươi lần.
Một linh tỉnh di động. . .
Xưng hô thế này đối với Tiểu Huỳnh Linh mà nói xác thực rất chuẩn xác.
"Oh…"
Đột nhiên, bên trong linh vực truyền đến một tiếng kêu gào.
Chúc Minh Lãng vội vàng vào bên trong linh vực điều tra, phát hiện cái kén rồng to lớn màu đen rốt cuộc cũng động đậy nứt ra, có thể thấy rõ ràng từng vết nứt xuất hiện ở bên ngoài kén rồng, đồng thời đang không ngừng lan tràn đến toàn bộ bên trong kén rồng.
Đại Hắc Nha rốt cuộc cũng phá kén rồi!
Tâm tình Chúc Minh Lãng rất tốt, ánh mắt không rời luôn nhìn chăm chú vào kén rồng màu đen này.
Kén rồng màu đen bắt đầu vỡ vụn, từ trong khe nứt nhô ra ngoài là một cái móng vuốt thịt mập mạp!
Cái móng vuốt này rất sắc nhọn, dù chỉ vừa mới sinh ra đã có tính công kích rất mạnh, chỉ thấy móng vuốt sắc bén mập mạp này xé mở kén rồng ra một lỗ hổng lớn, sau đó một Tiểu Long đen nhánh từ bên trong lộn ra.
Là đầu của Tiểu Hắc Long.
Trên thân không có vảy cũng không có lông, nhưng da cơ lại cho người ta một loại cảm giác rắn chắc, giống như từng tầng từng tầng lớp da rất dày, còn là loại đã được đánh bóng qua.
Rất nhiều Cổ Long đều không có vảy, nhưng da chúng nó vẫn cứng thịt dày không kém những con rồng khác!
Tiểu Hắc Long có tứ chi cường tráng, phần cổ, lưng và đuôi có mấy phần giống với Thương Long ngày trước, mà phần đầu cùng với sừng rồng của nó lại hoàn toàn khác biệt, mặc dù vẫn là hình dạng cá sấu, nhưng xương mặt lại là hình nón trụ, giống như nón trụ Ô Huy Thạch Long mà các công tượng rèn luyện ra, đồng thời toàn bộ khuôn mặt đều bị dạng vật chất này bao bọc lại, lộ ra một cỗ cảm giác uy nghiêm!
"Oh oh oh…"
Tiểu Hắc Long không ngừng kêu, không kịp chờ đợi muốn ra ngoài.
Chúc Minh Lãng ôm nó ra từ trong linh vực, ngoài ý muốn phát hiện Tiểu Hắc Long vừa phá kén, nhưng không ngờ hình thể đã gần bằng một con chó nhà trưởng thành.
Lúc trước khi nó vẫn chỉ là Tiểu Ngạc Linh, một bàn tay Chúc Minh Lãng cũng có thể cầm được nó.
Hiện nay lại phải dùng hai tay ôm nó, mà thể trọng còn không nhỏ.
Thể trạng lúc mới ra đời tương đối lớn, về sau trưởng thành sẽ càng thêm to lớn!
Uy vũ, cuồng bạo, dũng mãnh, xem ra qua lần Luân Hồi Chập Biến này Đại Hắc Nha sẽ là một con cuồng long phi thường bạo ngược! !
Mũ Ô Huy trên mặt nó là đặc biệt nhất, khiến cho nó rút đi phàm thai Ngạc Linh thuở ban sơ, đã hoàn toàn biến thành một con ấu long màu đen, sừng, móng vuốt, đuôi, mắt rồng cũng đều rất rõ ràng, vừa mới bò ra từ bên trong kén rồng mà đã có một loại khí chất hoành hành bá đạo!