Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 461: Nhụy Vỹ của Bạch Phượng Hoàng

Chương 461: Nhụy Vỹ của Bạch Phượng Hoàng




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Khắp nơi đều là hỗn độn.

Tường thành xuất hiện tổn hại mà trong thành cũng có một số tráng dân bị trọng thương.

Thi thể xấu xí của Tích Yêu đang ngập tràn ở trong ngoài thành Hoàng Diệp, ở chỗ cách xa thành một chút lại tình cờ thấy long đăng đang múa may qua lại, trong bóng đêm này, thì một màn này vốn khiến cho người kinh hãi, rùng mình lại làm cho người ta cảm thấy an tâm hơn một chút.

Cuối cùng cũng trở nên tĩnh lặng.

Trong một ngày ngắn ngủi mà thủ vệ thành Hoàng Diệp lại bị giết chết tàn nhẫn.

Trong đêm tối, toà thành này chẳng khác nào một bàn ăn cỡ lớn cho đám yêu ma, tất cả người sống đều trở thành thịt trên bàn ăn đó.

Cuốc cùng cũng coi như là đã bình yên trở lại, mọt người không nghe thấy tiếng gào thét cũng không nghe thấy âm thanh rung động ở ngoài thành.

...

Sau khi thải hồn nhưỡng châu xong, Chúc Minh Lãng quay về cửa thành.

Những tráng dân đang giơ bó đuốc bị lão quan viên triệu tập tới, bọn họ lập tức chạy tới.

Lão quan viên ở thành Hoàng Diệp phân phó một số người tiếp tục điều tra trên tường thành còn chính mình thì bước nhanh xuống đi tới trước mặt Chúc Minh Lãng.

Mọi người nhìn Chúc Minh Lãng thì trên mặt đều là sùng bái và tôn kính, đương nhiên càng nhiều hơn cả chính là cảm kích.

Sống ở trong một thế giới như thế này thì tất cả mọi người đều hiểu rõ dù là trong một tòa thành to lớn cũng chẳng phải an toàn tuyệt đối, trong lúc nguy nan cũng không phải lần nào cũng gặp được cao thủ ra tay trượng nghĩa như thế này, dù sao thì ngay cả kẻ thống trị bọn họ là Nghiêm tộc cũng chẳng thèm quan tâm tới sống chết của bọn họ.

Lòng bọn họ vô cùng cảm kích, lấy hết tài vật nhà mình ra.

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua đống tơ lụa, vòng tay vàng, đồ trang sức bạc, đồng kiếm, khối ngọc, thảo dược chất đầy trước mặt mình mà khẽ cười khổ lắc đầu.

Chút tiền ấy có khi còn chẳng đủ một bữa cơm cho Tiểu Hắc Long, Tiểu Thanh Trác nhà mình ăn.

“Tâm ý của mọi người tại hạ xin nhận, còn mấy thứ này không cần thiết đâu, Thuần Long học viện chúng ta vẫn luôn có lòng hiệp nghĩa, mùa đông này của mọi người cũng không dễ dàng gì, mọi người giữ lại mua mầm cây trồng và dược liệu cho năm sau đi.” Chúc Minh Lãng từ chối.

Nhiều thứ vụn vặt như vậy, Chúc Minh Lãng cũng chẳng biết cầm kiểu gì.

Giá trị của một viên hồn châu Dị Tích Ma bốn nghìn năm đã hơn hẳn đống tài vật mà những người này đưa cho mình rồi.

Đều là bách tính bình dân, sống cũng không dễ dàng, nhất là bây giờ không có thủ vệ ở tòa thành này, mọi người còn phải trù tiền để phòng họ, không thì khi đám thổ phỉ giặc cướp đến bọn họ sẽ gặp ạnn.

“Tích Thủy Yêu trên trấn đều đã bị tiêu diệt, thật sự cảm ơn Thuần Long học viện các ngài.” Lão quan viên rơi nước mắt đầy mặt, thành Hoàng Diệp cuối cùng cũng thoát được một kiếp rồi.

“Không sao, không sao, chúng ta cũng nhân tiện đi ra ngoài lịch luyện một chút.” Chúc Minh Lãng nói.

“Đại ân nhân, cái gì ngươi cũng không cầm, vậy thì ta làm quan của thành Hoàng Diệp cũng thấy hơi áy náy, nhưng mà có một thứ này ta muốn dẫn ngươi đi xem một chút, không biết đại ân nhân có thể đi theo ta hay không?” Lão quan viên thấp giọng nói.

Ngữ khí của lão quan viên còn hơi thần thần bí bí, nhìn sắc mặt lão dường như thứ này cũng không tầm thường.

“Lão nhân gia không cần khách sáo như thế.” Chúc Minh Lãng vẫn từ chối nói.

Thành Hoàng Diệp này, dược cao của bọn họ cũng không tệ, hàng đẹp giá lại rẻ, nhưng đến giá thân này của Chúc Minh Lãng cũng chướng mắt.

“Ừmm... không lừa dối ngài, ta cảm thấy thủ thành của chúng ta đã chết, chỉ sợ là cũng liên quan tới thứ này. Một vị đại nhân của Nghiêm tộc triệu thủ thành chúng ta tới, hi vọng có thể dâng thứ này lên, thủ thành đại nhân cũng biết đạo lý mang ngọc mắc tội nên đã giao thứ này cho ta bảo quản, sau đó lại xảy ra một chuỗi chuyện đáng sợ, thủ thành không sống để quay về, Chu Lương kia trở thành dê thế tội, cuối cùng ngay cả bọn thủ vệ của chúng ta cũng gặp nạn.” Lão quan viên nhỏ giọng nói.

“Ồ?” Chúc Minh Lãng nghe một chút liền cảm thấy thứ này chẳng đơn giản chút nào, “Vậy đưa ta đi xem một chút vậy.”

“Được, vậy thì tốt quá, đại ân nhân mời đi theo ta.” Lão quan viên lộ vẻ mừng rỡ.

Cũng như lão quan viên đã nói, mang ngọc mắc tội.

Khi một người không đủ thực lực lại có được vật phẩm giá trị cực cao thì rất dễ dẫn tới họa sát thân.

Trong lòng lão quan viên kỳ thật rất rối loạn, lão không biết thứ kia làm được gì nhưng bỏi vì nó mà đã có không ít người đã chết, lão lo lắng có một ngày đến bản thân mình cũng bị họa sát thân.

Cũng không phải lão muốn đưa củ khoai nóng bỏng tay này cho Chúc Minh Lãng àm là lão cảm thấy với thực lực Chúc Minh Lãng thì cũng chẳng cần lo lắng tới sự tham lam của Nghiêm tộc.

Hiện tại lão quan viên chỉ muốn bình an thôi.

...

Vào một phòng cất rượu dưới lòng đất, Chúc Minh Lãng đi theo lão quan viên tới chỗ cất Hoàng Diệp Tửu.

Mở một vò rượu ra, lão quan viên Chu Thu lấy ra một thứ dùng da bao lại.

Chúc Minh Lãng nghi ngờ nhìn đồ vật bên trong, cẩn thận tỉ mỉ nhìn một lượt, vẫn không thể xác định được đây là thứ gì.

Qua một lúc lâu, Chúc Minh Lãng phát hiện trên này có từng cái từng cái Tua Ngụy cực kì nhỏ, ngược lại lại cực kì giống cái đuôi của Bạch Vu Nga, Chúc Minh Lãng lập tức chạm tay vào, ngay tức khắc cảm nhận được một luồng thánh tức cự kì to lớn khiến cho ngón tay mình hơi nóng lên!

“Đây là gì ??”

“Nhụy Vỹ của Bạch Vu Nga cỡ lớn sao ??”

“Nhưng mà cái này nhìn qua sao lại hơi giống cái Phượng Hoàng Vỹ thứ năm mà Tiểu Thanh Trác đã mọc ra khi Niết Bàn Tục Vỹ vậy.”

“Đây chẳng lẽ là...”

Đột nhiên, trong đầu Chúc Minh Lãng lóe lên một hình ảnh, đó chính là thiên ảnh bay lượn trên cao trong lúc sấm chớp mưa bão, Bạch Phượng Hoàng dùng chính thân thể mình để che khuất màn mưa để hơn ngàn vạn Bạch Vu Nga ở trên biển có thể chạy trốn!

Đây chẳng lẽ là đuôi của Bạch Phượng Hoàng!!

Trên mặt Chúc Minh Lãng lộ vẻ kinh hãi!!

Đuôi của Bạch Phượng Hoàng sao lại rơi vào nơi như này???

Trong lòng Chúc Minh Lãng cuồn cuộn sôi trào!

Hắn nhớ lại lúc trước khi Bạch Phượng Hoàng bay xa, dường như cũng là bay tới chỗ thành Hoàng Diệp này.

“Lão Chu, thứ này xuất hiện lúc nào, có dị tượng nào xảy ra không?” Chúc Minh Lãng dò hỏi.

“Có chứ, đâu chỉ là dị tượng thôi đâu, ngày đó khi mới thức dậy vào buổi sáng, ta có đi xem mảnh dược điền Hoàng Diệp Thảo, kết quả lại nhìn thấy một mảng trắng xóa, khiến cho ta vô cùng sợ hãi, dù sao thì chỗ của chúng ta rất ít khi có tuyết rơi, Hoàng Diệp Thảo lại chẳng chịu được sương tuyết tàn phá, khi mặt trời vừa ló thì toàn bộ tuyết đều bay lên không trung, tất cả dân trong thành chúng ta đều bị dọa sợ, bởi vì đây không phải là tuyết mà là Bạch Vu Nga trong biển, bọn chúng đậu ở trên Hoàng Diệp Thảo mà chúng ta trồng trọt...” Lão quan viên Chu Thu nói.

Chúc Minh Lãng vừa nghe thì ánh mắt cũng thay đổi!

Trời ạ, thật sự là đuôi của Bạch Phượng Hoàng!

Bạch Phượng Hoàng một đường hộ tống những con Bạch Vu Nga kia tới thành Hoàng Diệp này, mặc dù không biết vì nguyên do gì mà rớt lại một cái đuôi, nhưng mà hiện giờ hầu như đã có thể xác định đây chính là Nhụy Vỹ của Bạch Phượng Hoàng!!

Khó trách khi thành chủ có được vật này lại chết.

Mà những người biết được việc này cũng lần lượt bị giết, bị hãm hại!

Người Nghiêm tộc đang tìm Nhụy Vỹ của Bạch Phượng Hoàng này.

Lúc trước người của thành Mạn đều đang bắt lấy Bạch Vu Nga là muốn thu thập tinh hoa đất trời trên Vĩ Nhị của bọn nó!

Trước mắt mình giữ cái Vĩ Nhị của Bạch Phượng Hoàng này vậy không biết con Thánh Linh có huyết thống cao nhất này có tu vi bao nhiêu vạn năm nữa...

Thứ này, nào chỉ là bỏng tay đâu!

Người bình thường mà cầm lấy thì có thể trực tiếp bị thiêu trụi đến mức bụi cũng chẳng có.

Nếu như tùy tiện vứt nó đi thì vì nó còn có thể dẫn tới chiến tranh, thậm chí còn có thể quét sạch toàn bộ quốc gia!!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch