Ngồi trong chiếc xe ngựa nhỏ vô cùng tinh xảo, với những vật trang trí trong buồng vô cùng đẹp mắt, còn treo rất nhiều hà bao thơm ngát, Chúc Minh Lãng đẩy mành ra, nhìn đường phố Cầm thành.
Cầm thành không ồn ào tấp nập, phồn hoa như Mạn thành, nơi đây mọi thứ trông đều có trật tự ngay ngắn, người đến người đi trông đều có vẻ khá nhàn nhã thích ý, thỉnh thoảng lại có tiếng sáo tiếng cầm du dương phát ra từ nơi góc đường, thỉnh thoảng có vài cô gái bán hoa nhẹ nhàng lướt qua, hương thơm ngào ngạt cũng tỏa ra khắp chốn.
Thảo nào nơi đây được gọi là Hoa Ca thành.
"Trước đó không lâu còn là mưa bão đầy trời, mọi người vốn còn muốn hủy bỏ rồi, nhưng không ngờ chớp mắt một cái gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, ánh mặt trời lại ló dạng, thật thoải mái a!" Chúc Dung Dung nở ra nụ cười.
Vị tiểu đường muội này rất thích cười, tựa hồ chỉ cần một việc rất nhỏ cũng có thể khiến cho nàng vừa lòng, bao gồm cả việc được gặp vị đường ca từ xa tới đây, nàng dọc đường vẫn luôn vui vẻ mừng rỡ giới thiệu Cầm thành cho Chúc Minh Lãng.
Mùa xuân đã đến, ánh mặt trời rực rỡ khắp nơi, gió biển nhu hòa thổi qua, quả thực khiến cho người ta vô cùng thoải mái, nhưng để có được một ngày thời tiết nắng đẹp như này thì còn phải cảm tạ mình a.
Trấn Hải Linh này đã cuốn sạch bão tố của Cầm thành trả lại những ngày nắng ấm áp như xưa.
Đến một hoa viên núi non trùng điệp, có thể nhìn thấy một tầng lại một tầng bụi hoa màu sắc khác nhau đan thành một bức tường hoa, khiến cho kiến trúc nơi đây càng thêm phần tinh mỹ và cao quý, thỉnh thoảng trong thác nước được tạo ra trong vườn lại có mấy con cá chép màu sắc diễm lệ nhảy vụt lên, tràn đầy sức sống thiên nhiên.
Trong hoa viên núi non trùng điệp kia cũng có không ít cung điện màu xanh lam, Chúc Minh Lãng có chút hiếu kỳ hỏi Chúc Dung Dung, chủ nhân của nơi này là ai, sao có thể sửa sang lại nơi ở của mình thành một vườn hoa như thế này.
"Đây chính là trang viên của chủ nhân Cầm Thành, tỷ tỷ tốt của ta Lệ Thải Mặc chính là đại tiểu thư của tòa thành này, nàng mời ta đến đây thưởng đợt hoa đầu xuân đấy, còn nói với ta có khách nhân rất quan trọng, muốn để ta gặp một lần." Chúc Dung Dung nói.
Hoa đầu xuân chính là nhóm hoa thánh khiết nở đầu tiên sau mùa đông dài, các tiểu thư khuê các đều thích những thứ này, uống trà, hưởng hoa, đọc thơ...
Hẳn là được gọi là hội trà hoa.
Đi vào trang viên của Cầm thành này, Chúc Minh Lãng không khỏi bội phục kết cấu của hoa viên này, hết sức xa hoa lại có phong cách khiến người ta phải than thầm không thôi, cũng không biết một trang viên như này thì một năm chắc tốn khá nhiều tiền để duy trì a.
Mỗi nơi đều có phong đạm của riêng mình, vùng Nghê Hải này thì chú trọng ý cảnh và sự lãng mạn, không giống người trong Hoàng đô, suốt ngày suy nghĩ làm sao để khoe khoang thế lực, làm sao để lôi khéo đồng minh, làm sao để đối phó với đối thủ.
Xuyên qua ngoại đình viện, đi qua một cây cầu nhỏ, đám oanh oanh yến yến đều ăn mặc vô cùng đặc biệt, váy áo tung bay uốn lượn mềm mại như mây, Chúc Minh Lãng bắt đầu tin lời nói trước đây của Chúc Dung Dung rồi.
Còn chưa thấy được đám công chúa tham gia trà hoa hội, đã thấy phong cảnh dọc đường rất rung động lòng người rồi.
Trong lầu các tổ chức hội hoa, bồn hoa càng thêm phần xinh đẹp, rực rỡ muôn màu, hoàn toàn không giống như đến nhà người khác mà là lạc bước vào hậu hoa viên của một vị thần tiên nào đó.
Từ xa Chúc Minh Lãng đã nhìn thấy đám nữ tử mặc trang phục có thể nói là kinh diễm vô cùng, các nàng đoan trang ưu nhã ngồi bên bàn trà trước cây quế, bọn họ nhẹ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười duyên, quả thực làm người ta có chút say mê.
"Các tỷ tỷ, Dung Dung tới rồi, để ta giới thiệu với mọi người một chút, vị nam tử tuấn tú này chính là đường ca của ta a, từ Hoàng đô đến Nghê Hải tham quan, ta cố ý đưa hắn đến để làm quen với các công chúa tỷ tỷ." Chúc Dung Dung hiển nhiên rất quen thuộc với các nữ tử đang ngồi ở đây.
Lân cận Cầm thành có không ít quốc gia Nghê Hải, diện tích quốc bang không lớn nhưng vô cùng giàu có hơn nữa thực lực rất không tầm thường.
Mà các công chúa cũng rất hay tụ tập lại trong tòa Cầm thành trung lập này, cũng không cần để tâm đến những việc hục hặc với nhau, thực lực Cầm thành đủ để trấn áp hết thảy các quốc gia đó.
"Thật vừa khéo a, vị khách quý mà ta mời tới cũng đến từ Hoàng đô, hơn nữa còn là người của Hoàng triều..." nữ tử trên đầu cài một cành hoa lan đứng lên, cười khanh khách nói.
Nói xong, ánh mắt của nàng còn cố ý nhìn sang vài vị nam tử trẻ tuổi quý khí đang dùng bánh ngọt ngồi bên cạnh một cái.
Chúc Minh Lãng nhìn qua, mà mấy nam tử ngồi bàn bên đó cũng ngẩng đầu lên, một vị nam tử trong số đó tựa như vẫn chưa nuốt xuống miếng bánh quế hoa trong miệng nên bị sặc, suýt chút nữa thì phun luôn miếng bánh quế hoa đó ra khỏi miệng, dáng vẻ có vài phần chật vật.
Mặt hắn đỏ tới mang tai nhưng vẫn dùng tay chỉ vào Chúc Minh Lãng, hai mắt lộ ra hận ý nói:"Là ngươi!"
Chúc Minh Lãng cũng vô cùng kinh ngạc!
Thực sự là oan gia ngõ hẹp a.
Mình cũng đã đến một nơi cách xa Hoàng đô vạn dặm rồi, sao lại còn gặp phải tên tạp chủng như Doãn Các này chứ!
"Thì ra là tiểu thế tử Triệu Doãn Các, thực là xui xẻo." Chúc Minh Lãng một chút cũng không khách khí, trực tiếp đáp lại.
Triệu Doãn Các lại ho khan lần nữa, đại khái là do tức giận.
Mà ngồi bên cạnh Triệu Doãn Các là một vị nam tử mặc một thân lân bào màu vàng, khí thế bức người, anh tuấn vô cùng, tiểu thế tử Triệu Doãn Các ngồi chung một chỗ với hắn thì trông có vẻ có mấy phần không được phóng khoáng lắm.
Chúc Minh Lãng nhìn người nọ trông rất bất ngờ.
Triệu Doãn Các bất quá là một tiểu ác bá của hoàng gia ở Hoàng triều đại lục, Chúc Minh Lãng căn bản không để hắn vào trong mắt, nhưng vẫn có một người khiến Chúc Mih Lãng có chút kiêng kỵ, cũng chính là nam tử trẻ tuổi mặc lân bào màu vàng này.
Hắn chính là tiểu hoàng tử Hoàng triều của Cực Đình đại lục, cũng chính là một nhân vật thủ lĩnh của đám thanh niên cùng thời trong một Hoàng đô lớn như vậy, lòng dạ hắn nhỏ nhen, lại tự cho là một tên ngạo thế thiên tài Bồ Thế Minh so với hắn thì chỉ như là một tên nhược trí mà thôi.
Sở dĩ Chúc Minh Lãng kiêng kỵ hắn, không chỉ là bởi vì tên này lúc đó có thực lực có thể địch được với mình mà hắn còn là một tên đa mư túc trí, có đôi khi không phân rõ được hắn là một bằng hữu thiện lương hay là một tên ác độc ích kỷ nữa.
Vẻ kinh ngạc trên mặt tiểu hoàng tử Triệu Dự cũng không thua gì với Chúc Minh Lãng, Triệu Dự cũng không nghĩ tới sẽ đụng mặt ở nơi này.
Một hồi lâu, tên tiểu hoàng tử Hoàng triểu của Cực Đình này cười ôn hòa đứng lên nói:"Chúc đại công tử cũng tới đây thưởng hoa, làm quen mỹ nhân?"
"Thuận đường đi qua mà thôi." Chúc Minh Lãng đáp lại.
"Thì ra tiểu hoàng tử cũng quen biết vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn này." Lệ Thải Mặc nói.
"Sao lại không biết, ta nhớ còn có người muốn xông vào thánh địa hoàng tộc Vân Chi Long Quốc của chúng ta, bị ta bắt gặp nên thả mấy con rồng ra đuổi theo hắn, nhưng tu vi của người này rất tốt lại có thể thoát khỏi sự truy tung của mấy con rồng ta nuôi, sau đó ta mới biết được, tên tiểu tặc này chính là Chúc môn đại công tử, là một kiếm sư thiên tài nghìn năm hiếm gặp, cũng không biết vì sao lại làm ra mấy hành động lén lút như vậy." tiểu hoàng tử Triệu Dự cũng không chút khách khí nào, nói ra việc truy sát Chúc Minh Lãng năm đó.
"Tiểu hoàng tử, năm đó ta cùng tỷ tỷ ngươi uống rượu đến đêm khuya sau đó bị lạc trong hoàng cung, vì vậy mới bay lên cao tìm đường, ngươi nói ta muốn xông vào Vân Chi Long Quốc, ta cũng hết cách, xét theo giao tình thâm sâu của ta và tỷ tỷ ngươi nên mới không tính toán với ngươi, chứ nếu không mấy con rồng đó của ngươi đã bị ta làm thịt từ lâu rồi." Chúc Minh Lãng mặt không đổi sắc nói.