Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 479: Chuyện không bình thường tất có âm mưu [Cầu kim phiếu, cầu đề cử a!!!!]

Chương 479: Chuyện không bình thường tất có âm mưu [Cầu kim phiếu, cầu đề cử a!!!!]




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Ha hả, chỉ là chút chuyện vặt khi còn nhỏ mà thôi, hồi tưởng lại cũng có mấy phần thú vị, đã qua nhiều năm như vậy rồi, cũng coi như cảnh xưa vẫn còn nhưng người đã khác xưa rồi, một thiên tài ngàn năm có một cũng có ngày sa cơ như này, điều này làm cho bổn hoàng tử thực có chút phiền muộn, thật vất vả mới có một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy." tiểu hoàng tử Triệu Dự nặn ra một bộ dáng như vì Chúc Minh Lãng mà thấy tiếc hận.

"Hoàng tử điện hạ, bây giờ hắn là một mục long sư." tiểu đệ Triệu Doãn Các đứng bên cạnh tựa như một tên người hầu thấp giọng nói.

"A?" Triệu Dự cố ý làm ra vẻ rất kinh ngạc nhưng sau đó lập tức cười phá lên.

"Ngươi thành mục long sư rồi? Chúc Minh Lãng ngươi thành mục long sư???" Triệu Dự tiếp tục cười, tiếng cười kia khiến cho tất cả công tử, tiểu thư trong trà hoa hội đều nhìn qua đây.

"Đúng vậy, sau này mong ngươi chỉ giáo nhiều hơn." Chúc Minh Lãng có chút xem thường nói.

"Sao dám, sao dám, thiên tài ngàn năm khó gặp, bất luận là tu hành kiếm thuật hay là con đường nuôi rồng đều tương đối xuất sắc, Triệu Dự ta bất quá cũng chỉ dựa vào thân phận hoàng tộc mà thôi mới có thể có được thực lực vượt qua đa số chúng bạn cùng lứa tuổi, sao có thể so sánh với một tên thiên tài tự dựa vào cảnh giới tu luyện cực cao của bản thân như ngươi chứ." trong giọng nói của Triệu Dự mang theo vẻ châm chọc rõ ràng.

"Lúc đầu nhìn thấy Triệu Doãn Các, ta đã cảm thấy rất xui rồi, không nghĩ tới còn có một người là Triệu Dự ngươi nữa, nghĩ lại thì thấy bão tố mãnh liệt lúc nãy chắc là ông trời nhắc ta không nên đến Cầm thành này, đúng là có nghiệt." Chúc Minh Lãng cũng biết tên Triệu Dự này là loại người gì, địch ý của hắn đối với mình hẳn đã được tích tụ từ lâu rồi.

"Chúc Minh Lãng, sao ngươi dám nói như vậy với Hoàng tử điện hạ!" Triệu Doãn Các tức giận nói.

"Không sao cả, không sao cả, từ trước đến nay bổn hoàng tử cũng không thích sự tôn kính giả tạo, ngược lại Chúc Minh Lãng lại thuộc dạng người không kính quỷ phật không sợ thần linh, khá hợp với khẩu vị của ta, huống chi hôm nay Chúc đại công tử lại là thiếu môn chủ là tộc môn đứng đầu, cũng coi như là quyền thế ngang hàng với một tiểu hoàng tử như ta, rốt cuộc là ai có thực lực mới đáng được tôn kính." Triệu Dự nở nụ cười, cũng không thèm để ý đến ngữ khí nói chuyện của Chúc Minh Lãng.

"Được rồi, được rồi, Thải Mặc coi như nghe hiểu rồi, hai vị không hòa thuận, nếu đều là khách nhân tôn quý đến từ Hoàng đô vậy thì mời hai vị nhập tọa để người làm chủ nhà như ta đây kính đón các vị." Lệ Thải Mặc cắt đứt những lời quái khí trêu chọc lẫn nhau của hai người.

Lệ Thải Mặc vỗ tay một cái, rất nhanh thì thấy có mấy vị nhạc công dáng người thướt tha chầm chậm đi tới, đồng thời một vị tiểu công chúa của một nước láng giềng cũng đánh đàn bước đến chính giữa lầu các, nàng cùng các vị nhạc công kia diễn tấu một bài hát tuyệt vời.

Lệ Thải Mặc cũng đích thân dâng lên một điệu múa cho các khách nhân ở đây, hấp dẫn vô số ánh mắt lóe sáng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tư thái có lồi có lõm kia của Lệ Thải Mặc...

Sau mấy khúc ca vũ thì bắt đầu bước vào phần ngâm thơ đối ẩm, tài văn chương của Triệu Dự xuất chúng xuất khẩu thành thơ, làm một bài ngay tại chỗ khiến cho nhóm tiểu công chúa mỗi người đều mang vẻ mặt sáng láng, hận không thể ngay lập tức gả cho vị tiểu hoàng tử hoàng triều Cực Đình này.

Triệu Dự làm thơ xong liền rời khỏi vị trí.

Hắn đi ra ngoài lầu các, quay đầu nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng, trong ánh mắt có một tia biến hóa.

Hắn chờ trong giây lát bên ngoài tường hoa, có một gã nam tử mặc áo tơ lụa dài nhích lại gần, hắn cũng cố ý nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng đang ở trong lầu các, vẻ mặt có vài phần ngưng trọng.

"Lẽ nào Chúc môn đã phát giác ra nên cố ý để hắn qua đây?" An Thanh Phong nói.

An Thanh Phong là con trai của An Vương, hắn không lộ diện chính là bởi vì sự xuất hiện của Chúc Minh Lãng.

Nếu hắn cũng vào ngồi trong đó hẳn là Chúc Minh Lãng sẽ liên tưởng ra nhiều chuyện hơn nữa, dù sao An Vương sớm đã bộc lộ dã tâm với Chúc môn.

"Vẫn chưa rõ lắm, chỉ là Chúc Thiên Quan bình thường cũng không để Chúc Minh Lãng tham gia bất cứ sự phân tranh tộc môn nào, cho dù Chúc Thiên Quan có phát giác ra cũng sẽ không phái một tên phế nhân như Chúc Minh Lãng đến đây." tiểu hoàng tử Triệu Dự nói.

An Thanh Phong gật đầu.

Quả thực, sự xuất hiện của Chúc Minh Lãng không phải rất khéo nhưng cũng xem là vừa khớp.

"Vậy chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm chứ?" An Thanh Phong nói.

"Ân, không thể vì một tên Chúc Minh Lãng mà làm trễ nãi tiến triển của chúng ta." Triệu Dự gật đầu một cái nói.

"Nắm trong tay địa mạch chi hỏa đồng nghĩa với việc khống chế được Chúc môn nội đình ở Cầm thành này rồi, nếu chỉ có một mình Chúc Minh Lãng đến, cho dù có phát giác ra thì hắn cũng không thể ngăn cản được chúng ta, lúc này chính là tình thế bắt buộc!" An Thanh Phong nói.

"Yên tâm, ta biết Chúc Minh Lãng có bao nhiêu phân lượng, mấy ngày này ta tạo cho hắn chút phiền phức khiến cho hắn ứng phó đến mệt mỏi, chờ đến khi cả Chúc môn nội đình đều thất thủ thì hắn cũng sẽ không phát hiện ra." Triệu Dự nở nụ cười.

"Có muốn thuận tay xử lý hắn luôn hay không, đây chính là một cơ hội khó có được, trước đây ở Hoàng đô..." An Thanh Phong nhẹ giọng nói.

"Tiến hành từng bước, có điều Chúc Minh Lãng còn sống thì càng có lợi cho chúng ta, Chúc Thiên Quan luôn bày ra bộ dạng như vợ con ly tán, chỉ chuyên tâm quản lý mọi việc trong tộc môn, nhưng hắn chẳng phải cũng đang âm thầm bảo vệ bọn họ. Nếu có thể bắt được Chúc Minh Lãng thì sẽ có thêm một quân cờ để phụ thân An vương của ngươi đối phó với Chúc Thiên Quan." tiểu hoang tử Triệu Dự nói.

"Ân, chỉ có điều tu vi của hắn thực đã bị phế rồi sao?" An Thanh Phong có chút do dự nói.

Về việc liên quan đến lần thi đấu thế lực kia, An Thanh Phong cũng có nghe qua, tuy nói Chúc Minh Lãng bây giờ không cường hãn như trước nhưng dường như cũng không phải như kẻ đầu đường xó chợ bình thường.

"Hừ, hắn luyện kiếm mười năm mới đủ sức chống lại ta, ngươi cảm thấy bây giờ hắn mới thành mục long sư có mấy năm thì có bao nhiêu bản lĩnh??" tiểu hoàng tử Triệu Dự kinh thường nói.

"Hoàng tử điện hạ đã nói như vậy thì An Thanh Phong ta có cái gì không dám làm. Vậy hoàng tử điện hạ vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, khống chế địa mạch hỏa nhụy, còn ta đối phó với tên Chúc Minh Lãng này." An Thanh Phong nói.

"Hắn bây giờ cũng không xứng để ta phải ra tay rồi." Triệu Dự lãnh ngạo nói.

Trong lầu các, Chúc Minh Lãng nhấp vài hớp trà, nhìn thoáng qua vị trí của Triệu Dự, lâm vào hồi suy tư ngắn ngủi.

Việc khác thường ắt có biến, cái tên Triệu Dự này sao lại ở Cầm Thành này?

"Ca ca, thế nào, những vị tiểu công chúa này xinh đẹp vô ngần nha, nếu có nhắm trúng ai thì để ta giới thiệu cho ca ca ah, ta cùng các nàng có quan hệ rất tốt." Chúc Dung Dung nói.

"Ân ân, đều rất đẹp. Đúng rồi, Dung Dung, tên tiểu hoàng tử Triệu Dự này lúc nào đến Cầm thành, ngươi có nghe qua Lệ Thải Mặc nói gì không?" Chúc Minh Lãng chăm chú hỏi.

"Cái này...để ta đi hỏi giúp ngươi?" Chúc Dung Dung nói.

"Tìm ai hỏi?"

"Ta tự có biện pháp." Chúc Dung Dung dứt lời, bưng một đĩa bánh ngọt chạy đi trò chuyện với các công chúa, tiểu thư thành chủ khác.

Qua một hồi, Chúc Dung Dung mang theo gương mặt nở nụ cười sáng lạng quay trở về, ghé vào bên tai Chúc Minh Lãng thần thần bí bí nói.

"Hình như là do vị tiểu hoàng tử Triệu Dự này sắp phong vương rồi, trước khi phong vương phải chọn lấy một vị vương phi, bên phía Hoàng tộc đưa ra cho hắn vài người để chọn, một trong số đó chính là Lệ Thải Mặc tỷ tỷ ah, nhóm các tiểu công chúa khác thì căn bản không phải tới tham gia hội trà xuân gì cả, chỉ là vì tiểu hoàng tử Triệu Dự mà tới. Đoán chừng là muốn tìm chút vận may, thử xem có cơ hội được vị tiểu hoàng tử này coi trọng hay không." Chúc Dung Dung nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch