"Bên cạnh An Thanh Phong còn có vài cao thủ, thuộc hạ cũng không dám điều tra sâu thêm nữa." Chúc Hoắc nói.
"Vậy ngươi nói ta nghe xem Triệu Doãn Các làm thế nào để thuyết phục Vương Kiêu?" Chúc Minh Lãng nói.
An Thanh Phong cũng không phải hạng nhân vật nhỏ bé gì, mặc dù Chúc Minh Lãng cũng không giao thiệp gì với hắn nhưng mà hổ phụ vô sinh khuyển tử, An Vương âm hiểm xảo trá, dùng trăm phương ngàn kế để đánh đổ Chúc môn, hắn còn gây ra không ít phiền phức cho Chúc Thiên Quan khi ở Hoàng đô, vậy nên tên An Thanh Phong này hẳn cũng vô cùng khó chơi, An Vương phủ sở hữu rất nhiều giáo phái nhỏ, thế lực nhỏ, tiểu tông môn dưới trướng, nghe đâu đều là do An Thanh Phong chưởng quân cả.
Chúc Minh Lãng cũng không trông cậy vào việc Chúc Hoắc có thể xử lý được An Thanh Phong, hắn có thể bắt được người tới đã xem như rất có năng lực rồi.
"Là quản sự môn đình, chính là người ban sáng tiếp đón ngài, e rằng hắn chính là tên nội gián đã gài vào trong Chúc môn của chúng ta bấy lâu nay. Cũng là tên quản sự đó đề nghị ta, ngài từ xa tới đây, nói cái gì mà cũng không thể để ngài cảm thấy buồn chán nên bảo Vương Kiêu đến đây dẫn đường." Chúc Hoắc nói.
Chúc Minh Lãng vẫn đang phân tích kỹ lưỡng lời nói của Chúc Hoắc.
Trên thực tế hiềm nghi trên người Chúc Hoắc cũng chưa thể bị giải trử hoàn toàn, Chúc Ming Lãng chỉ muốn nghe kết quả điều tra của hắn, nếu có chút nào dối trá, căn bản là Chúc Hoắc đừng hòng nghĩ đến việc sống mà rời khỏi đây.
Nếu nói đến vị quản sự môn đình hồi sáng kia thì...
Chúc Minh Lãng cùng Chúc Dung Dung quay trở về, dùng bữa xong thì dặn dò quản sự đừng để người khác đến quấy rầy mình.
Chúc Hoắc và Vương Kiêu lại đột nhiên xông vào đình viện, việc này căn bản chính là do sự thất trách của quản sự môn đình.
Thì ra là do tên tiểu gia hỏa này dẫn đường.
"Người thì ta đã khống chế được, công tử có muốn tự mình qua hỏi không?" Chúc Hoắc hỏi.
Một tên Vương Kiêu quản lý việc mua bán của ngoại đình, một tên chưởng quản môn đình...
Hai người này tuy vẫn chưa thể xếp vào danh sách thành viên nòng cốt của Chúc môn nhưng cũng có thể nhận được không ít đồ rồi.
Hơn nữa những dạng như nội ứng hay kẻ phản bội, không phải chỉ trong một hai ngày là có thể sắp xếp vào được, An Vương sớm đã muốn vươn tay nhắm tới tiểu nội đình ở Cầm Thành này rồi.
"Ta không hứng thú, việc này là do ai làm, ngươi liền bắt kẻ đó mang đến trước mặt ta là được." Chúc Minh Lãng nói.
"Việc liên quan đến Vương Kiêu và chưởng sự môn đình còn dễ xử lý , chỉ là Triệu Doãn Các thế tử..." Chúc Hoắc có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Chúc Minh Lãng hắn liền ý thức được, nếu như muốn hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi thì nhất định phải bắt được thủ phạm thực sự là Triệu Doãn Các tới.
"Làm không xong thì tự mình nói rõ chuyện này với tam môn chủ đi." Chúc Minh Lãng thản nhiên nói.
Là một thành viên nòng cốt của Chúc môn, sai lầm mà Chúc Hoắc phạm phải thực không đáng để được tha thứ, nếu không phải trong mấy lần gặp mặt dịp năm mới, ấn tượng của Chúc Minh Lãng với hắn cũng không tệ lắm thì ngay lúc xử lý hoa khôi lục mục đã tiện tay xử luôn cả Vương Kiêu và Chúc Hoắc rồi.
"Công tử, ta đã bắt Triệu Doãn Các bắt tới, trả cho công tử một cái công đạo" Chúc Hoặc tựa như đưa ra quyết định gì đó, quỳ một chân xuống đất nghiêm túc nói.
Chúc Hoắc không hy vọng này sẽ truyền đến tai Chúc Vọng, như vậy bao năm cố gắng của hắn chẳng khác nào đổ sông đổ biển.
Hắn là người được tiểu nội đình quan tâm bồi dưỡng nhất, tiền đồ rộng mở, mặc dù chuyện này không phải do hắn gây nên nhưng cũng vì sự thịnh tình của hắn mà xảy ra, lỡ như có vết nhơ về việc ám sát công tử duy nhất của chúc môn thì trên cơ bản sẽ không được trọng dụng nữa thậm chí còn có thể bị đày đến phân đà ngoại đình xa xôi nào đó.
Sai lầm do chính mình phạm phải thì phải trả một cái giá rất lớn để đền bù.
"Đi thôi, ngươi không cần tra xét An Thanh Phong nữa, đối phó với Triệu Doãn Các là được rồi." Chúc Minh Lãng từ tốn nói.
Sau đó vài ngày Chúc Minh Lãng cũng không xuất môn.
Nếu Triệu Doãn Các còn ở Cầm Thành thì bọn hắn hẳn như đám ruồi nhặng vậy, sẽ tìm mọi cách để gây chuyện với hắn.
Tạm thời Chúc Minh Lãng không có hứng thú gì với Triệu Doãn Các, An Thanh Phong và Triệu Dự mới là người khiến Chúc Minh Lãng phải để tâm đến.
Phong ba bão táp dần dần lắng xuống, mặt biển phía xa an tĩnh tựa như một bức họa một màu xanh thẳm, gió biển nhu hòa, bờ biển hỗn loạn, đám hoa cỏ thơm ngát nở rộ trên sườn núi, mùa xuân tràn đến mang theo những nụ hoa đầu xuân nở rộ điểm xuyến cho từng đoạn đường góc phố Cầm thành càng thêm rực rỡ xinh đẹp...
Hôm nay, Chúc Vọng Hành gọi vài người đến trước mặt hắn.
Tổng cộng có tám người, trong đó có bốn vị là trưởng giả, bốn người còn lại theo thứ tự là Chúc Vọng Hành, Chúc Dung Dung, Chúc Minh Lãng và một vị nữ đường chủ.
"Sao Chúc Hoắc đại ca không tới a, bình thường không phải lần nào cũng có mặt hắn sao?" Chúc Dung Dung có chút không hiểu lên tiếng dò hỏi.
"Hắn có việc quan trong hơn cần xử lý." Chúc Minh Lãng nói.
"Công tử a, tên Chúc Hoắc này là một nhân tài hiếm có, cũng là người tiếp quản mà Cầm Thành nội đình chúng ta đặc biệt bồi dưỡng, bình thường ngươi phân phó hắn làm ít việc cũng không sao, chỉ có điều lộ trình bí cảnh này rất quan trọng..." lúc này một vị trưởng giả vận một thân áo nâu lên tiếng nói.
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua vị trưởng lão mặc áo nâu này.
Lúc này Chúc Vọng Hành lại cười cười nói: "Viên lão, Chúc Hoắc có thể làm việc cho Chúc Minh Lãng đã là phúc phần của hắn rồi, lần này chỉ kiểm tra theo thông lệ mà thôi, hắn không có ở đây cũng không sao."
Vị trưởng lão được gọi là Viên lão kia cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, hắn gọi ra một con Cổ long có một đôi cánh cực lớn sau lưng, mọi người ngồi trên cánh của con rồng này mà rời đi.
"Vị trí của bí cảnh, chỉ có môn chủ tiểu nội đình là ta và bốn vị trưởng lão đây biết mà thôi... Đến khi sắp tới nơi, ta sẽ nói tỉ mỉ lại với các ngươi." Chúc Vọng Hành nói với Chúc Minh Lãng.
"Đúng vậy, loại hỏa diễm này là một vật phi phàm, vị trí của nó cũng vô cùng cổ quái, chúng ta cứ cách một đoạn thời gian thì phải đến lấy lửa." Chúc Vọng Hành gật đầu.
"Nhưng chúng ta lại đang bay về phía Nghê Hải." Chúc Minh Lãng nghi ngờ nói.
"Chất nhi a, ta đã nói là ngọn lửa này là một vật phi phàm... Nói ra thì, Chúc Hoắc gây ra rắc rối gì sao, nếu không phải vấn đề lớn liên quan đến nguyên tắc thì thôi ngươi cố gắng nể mặt ông già này mà cho hắn một cơ hội sửa đổi đi." Chúc Vọng Hành dò hỏi.
Chúc Vọng Hành chỉ có một đứa con gái là Chúc Dung Dung.
Chúc Hoắc là con thừa tự nhưng Chúc Vọng Hành lại xem hắn như con đẻ của mình, cũng dự định bồi dưỡng hắn thành người kế nhiệm.
Nhưng trước lần đi đến bí cảnh này, Chúc Minh Lãng lại trực tiếp loại hắn ra, đương nhiên Chúc Vọng Hành cũng có chút lo lắng.
"Chỉ là xem thử người mà Vọng Hành thúc chọn bồi dưỡng có đủ tư cách không a!" Chúc Minh Lãng nói.
"Có là có, nhưng mà..."
"Ta đã cho hắn cơ hội rồi còn phải xem hắn có nắm bắt được cơ hội đó hay không. Nếu hắn thật không có chí tiến thủ thì mong rằng Hành thúc vẫn nên mau chóng chọn người khác để bồi dưỡng đi a!" Chúc Minh Lãng nói một cách rất trực tiếp.
Chúc vọng Hành nghe giọng điệu này của Chúc Minh Lãng thì cũng hiểu ra vài phần.
Xem ra tên Chúc Hoắc này đã phạm vào một vấn đề nguyên tắc rất lớn a.
Chúc Minh Lãng không nói rõ ra đã là cho hắn một cơ hội lớn rồi, nếu không...việc này mà truyền đến nội đình chủ, truyền đến tai Chúc Thiên Quan thì tên Chúc Hoắc đó đến Chúc môn cũng không thể ở lại được nữa rồi.
"Kỳ thực lửa mà chúng ta muốn lấy chính là nằm ở dưới biển này." Chúc Vọng Hành dời trọng tâm câu chuyện bắt đầu nói lảng sang vấn đề khác.
"Đáy biển??" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Còn sâu hơn nữa, ẩn sâu trong địa mạch!" Chúc Vọng Hành nói.