Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 487: Tĩnh lặng hỏa dịch

Chương 487: Tĩnh lặng hỏa dịch




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Địa mạch dưới đáy biển!

Cái này còn sâu hơn cả địa mạch lục địa nữa a, càng gần đến cơ cốt vững chắc của thế giới!

Đại lục bị nhấn chìm trong vùng hư vô chi hải, vô cùng vô tận, mặc dù Nghê Hải được xưng là Hải Dương nhưng thật ra nó là nội lục hải, cũng không phải vùng biển hư vô tận cùng của Cực Đình đại lục.

Chúc Minh Lãng đã từng chặt đứt một đạo địa mạch nhưng bản thân đạo địa mạch đã vốn không vững chắc rồi, nó đang trong giai đoạn chuẩn bị chuyển động trôi đi.

Mà đại dương địa mạch, chỉ sợ là chỗ kiên cố nhất, cũng là nơi sâu nhất, mặc dù kiếm tu của Chúc Minh Lãng đã đến vương cấp cũng không có khả năng chém mở ra địa mạch cơ cốt đại dương.

Chúc môn bí cảnh nằm trong địa mạch dưới đáy biển...

Vấn đề là cái bí cảnh này làm sao mà tìm ra được vậy chứ??

Lúc bay đến vùng biển mà cả ngàn vạn dặm xung quanh không có lấy một hòn đảo nào, Chúc Minh Lãng bắt đầu nghi hoặc, chỗ nào nhìn cũng như nhau thế này thì làm sao mà nhận ra được vị trí cụ thể, xung quanh ngay cả một điểm để làm mốc cũng không có.

Chúc Vọng Hành lộ ra nụ cười có vài phần thần bí, hắn dùng ngón tay chỉ xuống dưới nói:"Bí cảnh của chúng ta tìm ở ngay dưới này, làm phiền Viên lão rồi."

Viên lão lại mở linh vực ra lần nữa, lúc này hắn gọi ra một con Uyên long vương!

Thân thể Uyên long vương rất dài, toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy màu xanh đen, nó giao du giữa không trung, hai sợi long tu màu bạc trắng uy vũ lay động.

Đột nhiên, Uyên long vương thẳng tắp lao xuống dưới, biến mất sau làn nước biển.

Phần mặt biển đó đột nhiên trầm xuống sau đó lại xuất hiện một cái động rỗng sâu, cái động đó vẫn tiếp tục kéo dài đến cực hạn của đát đại dương, đến khoảng tối mà ngay cả ánh mặt trời cũng không rọi tới được.

Chúc Dung Dung nhìn xuống dưới, trên mặt cũng lộ ra vài phần sợ hãi.

Có trời mới biết cái vực sâu này là thông đến nơi nào...

"Đi thôi." vị Viên lão kia cất tiếng nói.

Mọi người thuận thế bay vào trong không vực.

Càng đi xuống dưới, tốc độ càng lúc càng nhanh Chúc Minh Lãng nhìn xuống dưới, nhìn thấy Uyên long vương vẫn đi xuống tầng sâu hơn nữa, nó tách phần nước biển ở tầng dưới ra để mọi người có thể đến được phần dưới cùng của đại dương.

Ngẩng đầu nhìn lại, Chúc Minh Lãng phát hiện nước biển đã từ từ lắp đầy nửa phần trên của vực sâu này rồi, toàn bộ ánh sáng đã bị ngăn cách lại, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến lòng người hoảng loạn.

Lúc này bản thân như đang trong một cái giếng thông đến một thế giới khác vậy, đang từ từ xa dần với những thứ mà bản thân quen thuộc, bước chân đến một khu vực mà mình hoàn toàn không biết đến.

Không biết qua bao lâu, không còn thấy nước biển nữa.

Xung quanh chỉ toàn là những mỏm đá lạnh giá trong lòng đất...

Điều quỷ dị là, nước biển cư nhiên không thể nào thẩm thấu vào trong khe hở có khoảng không rỗng dưới mặt đất này.

"Chúng ta đang ở trong rãnh biển sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Sắp tới." Chúc Vọng Hành nói.

Chúc Minh Lãng lại nhìn lại lần nữa, lần này hắn phải dùng đến linh thức thì mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy một cái đường rãnh.

Lúc này cái lồng nước biển to lớn đã nằm trên đỉnh đầu của mình, nó như một tầng thiên không mờ mịt không thể chạm đến.

Bọn họ đang ở trong lòng đất rồi, hơn nữa còn là dưới lòng đất của một đại dương bao la, tiến xuống thêm chút nữa là địa mạch chân chính rồi!

Đột nhiên, một nguồn nhiệt nóng bỏng từ phía dưới trào lên.

Sau một thời gian chìm trong bóng tối lại nhìn thấy luồng ánh sáng phát ra từ vết tích địa mạch không rộng không hẹp kia khiến mắt Chúc Minh Lãng đau đớn một hồi, qua một lúc lâu để thích ứng, mắt Chúc Minh Lãng mới dần dần có lại tiêu cự...

Tựa như kim sắc huy hoàng của kim loại nóng chảy khi đã ngừng tan, lại có phần đỏ thẫm chói mắt khi lưu động, Chúc Minh Lãng chưa nhìn thấy bất kỳ địa mạch chi hỏa nào mà chỉ thấy một dòng chảy nóng bỏng đang chầm chầm lưu chuyển tựa như một con Vạn cổ chi long được trời đất sinh ra đang yên tĩnh nằm dưới đáy đại dương mà vực này!!

Đây chính là bí cảnh của nội đình, cấm địa lấy lửa, địa mạch hỏa độc nhấy vô nhị rèn ra kiếm khí, khải cụ độc nhất vô nhị!

Chúc Minh Lãng không dám tới gần, địa mạch chi hỏa này hoàn toàn ở trạng thái lỏng, nó yên tĩnh như một khe suối nhỏ, căn bản không có ngọn lửa cuồng dã, bành trướng hay xao động nhưng vẫn tạo cho Chúc Minh Lãng một cảm giác đáng sợ hơn cả vũ điệu hỏa khí ngập trời.

"Đây là bình lấy lửa, chất nhi có muốn thử một lần không?" Chúc Vọng Hành xoay đầu lại hỏi Chúc Minh Lãng.

"Người xác định là dùng bình này." Chúc Minh Lãng hỏi.

Nhìn qua chẳng khác gì với mấy cái bình bình thường cả, thứ này thực có thể đựng được địa mạch hỏa dịch.

"Địa mạch hỏa dịch kỳ thực còn ổn định hơn cả lửa thường, chỉ cần không kịch liệt lay động nó thì sẽ an tĩnh giống như nước thường thôi." Chúc Vọng Hành nở nụ cười.

Khuôn mặt Chúc Minh Lãng tối sầm, hắn làm ra một động tác mời để Chúc Vọng Hành tự mình làm mẫu.

Chúc Vọng Hành cầm lấy lọ đựng hỏa, trước khi lấy lửa hẵn rất chú trong nghi thức...

Đầu tiên là chỉnh lại vạ áo, sau đó dập đầu, người Chúc môn kỳ thực đều rất tin huyền thuật, đối với những thứ có thể đem lại sự hưng thịnh cho tộc môn thì sẽ duy trì sự tôn kính, cũng như một vài loại tín ngưỡng cổ tộc mà thôi.

Dập đầu thì Chúc Minh Lãng còn có thể hiểu được nhưng sau đó Chúc Vọng Hành lại móc một cây sắp ong từ trong ngực ra, điều này khiến vẻ mặt Chúc Minh Lãng trở nên có chút cổ quái.

Cái gì vậy, không lẽ còn phải thắp nến ở các góc sao?

Chúc Vọng Hành bước vào trong, hắn từ từ nâng nến sáp ong lên trên địa mạch chi hỏa.

Ngay lúc đó một cảnh tượng khó tin đã diễn ra, dòng hỏa dịch rõ ràng sở hữu nguồn nhiệt lượng rất mạnh, thậm chí có thể xua tan lớp băng hằn trong tầng đáy biển này lại hoàn toàn không thắp sáng ngọn nến nho nhỏ kia...

Nếu là một ngọn lửa bình thường thì chỉ cần thoáng chạm vào bấc đèn đã có thể châm lửa lên rồi nhưng mà Chúc Vọng Hành dường như đã nhúng cả ngọn bấc đèn vào địa mạch hỏa dịch rồi mà khi rút ra, cây nến đó lại "Không tổn hại chút nào!"

"Năm nay địa mạch hỏa rất ổn định, chúng ta có thể lấy nhiều một chút, thực sự là ông trời phù hộ!" Chúc Vọng Hành thu hồi cây nến sáp ong, sau đó múc đầy nửa bình chứa hỏa dịch ban nãy.

Chúc Minh Lãng tấm tắc kêu kỳ lạ.

Đạo địa mạch chi hỏa này rõ ràng ẩn chứa nguồn hỏa diễm rất lớn, ước chừng chỉ cần một giọt thôi cũng đủ để lửa cháy lan đồng cỏ, nhưng địa mạch hỏa dịch này lại an tĩnh ôn hòa vô cùng, tựa như một viên tinh túy ngưng tụ thành vậy!

Đột nhiên Chúc Minh Lãng nhớ lại đợt trước Chúc Dung Dung gọi mình đi bắt bồ công anh tinh hạt.

Mấy tinh linh bồ công anh này trông thì nhỏ bé như một con muỗi nhỏ bé nhưng một khi bị bóp nát lại bùng lên một phong tức cực mạnh.

Địa mạch hỏa dịch này chắc hẳn cũng giống như vậy, nếu như không bị công kích hay rung chuyển cũng sẽ vô cùng yên tĩnh vô hại.

Ước chừng phong tức bắt nguồn từ phong tinh hạt bồ công anh kia có thể kích phát địa mạch dịch hỏa trong nháy mắt, sản sinh ra ngọn lửa kịch liệt cực độ, bộc phát năng lượng cường đại...

Cố gắng vận dụng, quả thực có thể rèn ra cực phẩm!

Đây chính là điều tuyệt mật thứ hai của Chúc môn tiểu nội đình.

Trên mặt Chúc Minh Lãng hiện lên nụ cười, có hai thứ này, bản thân nắm chắc khả năng rèn ra long khải đạt phẩm rồi!

"Hôm nay chỉ lấy một bình này thôi, còn phải mang về làm một chút phân tích nữa, nếu như năng lượng quá mạnh thì có thể đốt cháy cả nguyên liệu còn có khả năng xuất hiện khả năng nổ lò." Chúc Vọng Hành nói.

Tính ổn định của địa mạch chi hỏa sẽ biến hóa theo mùa, đồng thời còn ẩn chứa một nguồn năng lượng hỏa diễm không giống nhau, quá mạnh hay quá yếu đều ảnh hưởng đến công cuộc chế tạo.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch