Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 489: Khôi lỗi sư

Chương 489: Khôi lỗi sư




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Không bao lâu sau, Triệu Doãn Các đã xuất hiện trong một ngách nhỏ của trà viện.

Đợi đến khi tên tiểu gia hỏa này đến gần, Chúc Minh Lãng mới phát hiện tên Triệu Doãn Các này tựa hồ uống không ít rượu, bộ dáng say khướt bước đến.

Hắn đến đình trà, nói chuyện cùng vị tiểu công chúa dùng mũ tơ lụa che mất nửa phần dung nhan kia, trong đình rèm che rũ xuống, xung quanh không có bất kỳ hạ nhân nào.

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ lại ở cùng trong một đình trà, nếu như không phải còn cách một màn che thì chắc hẳn đã có thể tận mắt chứng kiến một cuộc giao dịch không biết liêm sỉ giữa các thế lực quý tộc...

Chúc Hoắc cũng coi như thông minh, dùng gậy ông đập lưng ông, bọn họ đi uống rượu hầu kỹ gặp phải ám sát, vậy thì một người nam nhân tinh lực dồi dào như Triệu Doãn Các sao lại không có nhu cầu về phương diện này cho được.

Muốn điều tra hành tung của một vị thế tử là một việc không hề dễ dàng nên Chúc Hoắc hiển nhiên là bắt tay tra từ chỗ vị tiểu công chúa chẳng cách nào giữ thân trong sạch kia, nhưng với một vị tiểu công chúa của một nước nhỏ đặt lợi ích lên hàng đầu thì lại đơn giản hơn nhiều.

Nói là công chúa nhưng ở vài quốc gia nhỏ bé hẻo lánh thì địa vị công chúa của bọn họ còn không bằng những hoa khôi danh lâu ở Hoàng đô, chỉ trừ những nữ tử ở Miểu quốc tự mình vươn lên thành đại quốc, người thừa kế vương quyền là công chúa còn lại đa số những quốc gia xa xôi hẻo lánh, số phận của những nàng công chúa cuối cùng cũng không tránh khỏi trở thành một vật liên hôn vì lợi ích.

Đương nhiên, thay vì bị động chịu gả đi thì vẫn nên tự chọn một người ưu tú cho mình vẫn hơn, hơn phân nửa những tiểu công chúa có địa vị không cao của các quốc gia láng giềng với Cầm Thành đều có chung ý định như vậy cho nên mới thường xuyên tụ tập ở Cầm Thành tìm kiếm vận may hay nối trước tơ duyên...

Bên trong màn đỉnh đã xảy ra chuyện gì, Chúc Minh Lãng không biết, thực tế hắn không có chút hứng thú quan sát nào.

"Chúc Hoắc a Chúc Hoắc, ta biết ngươi muốn nhân lúc bọn hắn đang say sưa mà động thủ, nhưng ngươi cũng không thể lấy suy nghĩ "lửa cháy củi mục" để suy xét đến tình trạng của tên Triệu Doãn Các này chứ, hắn ngay cả tay chân cũng không có..."

Chúc Minh Lãng nhìn thấy Chúc Hoắc vẫn đang âm thầm chờ đợi không khỏi âm thầm lo lắng.

Nhưng rất nhanh sau đó Chúc Minh Lãng liền nghĩ tới một việc quan trọng.

Triệu Doãn Các đã bị mình chém đứt tứ chi.

Tuy là sau đó hắn đã trở thành rối sư, trang bị cho bản thân tay giả chân giả như người giống bình thường, hơn nữa cũng hiểu được cách khống chế mấy tên bù nhìn, nhưng một tên có hình dáng kỳ dị như hắn, nếu uống say thực sự khi đi đường có thể trông thất tha thất thiểu như thế sao?

"Không hợp lý a." Chúc Minh Lãng hồi tưởng lại hành vi lúc nãy của Triệu Doãn Các.

Đổi lại là mình, Chúc Minh Lãng chắc chắn sẽ từ bỏ, chỉ cần có chút đáng ngờ nào, Chúc Minh Lãng cũng sẽ không dễ dàng bước vào nguy hiểm.

Nhưng ngay lúc này, Chúc Hoắc hành động.

Người hắn nhẹ tựa yến, từ một bụi cây rậm rạp kín đáo trong trà viện đáp xuống đình viện nơi đang diễn ra một cuộc hẹn bí mật kia.

Hành động của hắn không hề phát ra chút thanh âm nào, rất nhanh sau đó hắn dùng chân móc vào phần mái cong cong của đình viện, cả người treo ngược ngoài đình...

Một tay cầm trường kiếm mạnh mẽ đâm vào bên trong màn, lực đạo của nhát kiếm đó vô cùng kinh người, Chúc Minh Lãng cũng có hơi kinh ngạc, làm sao Chúc Hoắc có thể phát động ra một cỗ lực lượng mãnh mẽ như thế khi vẫn đang trong tình trạng tư thế lộn ngược!

Chỉ với một kiếm mà Chúc Hoắc đâm ra này, Chúc Minh Lãng đã có thể khẳng định Chúc Hoắc không có chút liên quan nào đến âm mưu ám hại mình cả, hắn chỉ sơ suất trong phút chốc, không chú ý đến vấn đề an nguy mà thôi, không điều tra thân phận của hoa khôi kia trước.

Nhưng một kiếm này xuất ra lại không nghe được âm thanh kêu gào thảm thiết hay bất kỳ dấu máu nào.

Chúc Hoắc rất tự tin với thực lực của mình nếu không cũng sẽ không tự mình động thủ, mà khi hắn vén tấm màn ra lại thấy một khuôn mặt tà mị đang cười cười, nàng nhìn chăm chú vào Chúc Hoắc, bộ dáng như vô cùng thất vọng.

"Đêm khuya thanh vắng lại làm phiền đến thú vui của nô gia sẽ không có kết cục tốt đâu a!" vị tiểu công chúa nước láng giềng dịu dàng nói, nhưng ngữ điệu lại không hề có chút động lòng người mà còn mang theo vài phần cảm giác khiến người ta phải rợn cả tóc gáy!

Chúc Hoắc thấy bản thân ám sát thất bại thì không chút do dự tính trốn vào trong sơn trà.

Cùng lúc đó, "Triệu Doãn Các" lại bộc phát ra tốc độ kinh người, hắn xông về phía sơn trà, bắt lấy một thân kinh không nhẹ nhàng như yến của Chúc Hoắc, đập hắn rớt xuống đất.

Chúc Hoắc bị đánh nằm trên mặt đất, hắn không có chút luống cuống mà giơ kiếm lên nặng nề đâm về phía "Triệu Doãn Các", hàn quang của thanh kiếm xẹt qua vị trí lồng ngực của Triệu Doãn Các, nhưng không ngờ Triệu Doãn Các lại như mình đồng da sắt, một kiếm này không hề lưu lại bất cứ dấu tích gì trên thân thể của hắn!

Triệu Doãn Các hùng dũng giơ chân lên, đạp một cước mạnh mẽ lên ngực Chúc Hoắc.

Chúc Doãn giơ kiếm đỡ lấy, nhưng cước lực của Triệu Doãn Các vô cùng kinh người, đạp nát cả vùng sơn trà này lên, Chúc Hoắc không kịp tránh né, cả người đập mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi...

Chúc Minh Lãng bí mật quan sát ở cách đó không xa cũng thấy kỳ lạ.

Triệu Doãn Các từ khi nào mà trở nên mạnh như vậy, hắn không phải chỉ là một tên phế vật biết chút bàng môn tà đạo thôi sao, hay là do lần này hắn đã đổi thành một thân thể cường tráng rồi?

Thân thủ Chúc Hoắc cũng không tệ, dưới tình huống bị thương như vậy nhưng cũng không bị động chịu đòn mà dựa vào đám thổ nhưỡng của sơn trà mà bỏ chạy về phía vùng sâu hơn của sơn trà.

Tên Triệu Doãn Các mạnh mẽ đó cũng đuổi theo không rời, hiển nhiên hắn không thể để Chúc Hoắc có cơ hội còn sống mà rời khỏi nơi này.

"Khôi Lỗi sư?" Chúc Minh Lãng đang định rời đi thì đột nhiên lại chú ý đến ánh mắt quỷ dị của nữ nhân trong đình kia.

Vị tiểu công chúa lẳng lơ vẫn đang đứng trong đình, xiêm y cũng lười chỉnh lý lại, ánh mắt của nàng chuyển động nhanh chóng, không có chút thần thái gì...

Nàng không giống như đang đứng quan sát mọi vật mà giống như đang thao túng cái gì đó hơn!

Loại đồng tử kỳ lạ này Chúc Minh Lãng cũng từng thấy mấy lần, chính là Khôi Lỗi sư rồi!

Hơn nữa tên đến đây hẹn hò bí mật cũng không phải là Triệu Doãn Các??

Mà là một con rối bằng sắt có ngoại hình trông tương tự Triệu Doãn Các??

Vị tiểu công chúa có danh lẳng lơ này vậy mà lại là một Khôi Lỗi sư, nàng dường như cố ý thiết kế cái bẫy này để chờ có người chui vào rọ vậy.

"Lên, đều lên hết cho ta, bất luận thế nào nhất định phải bắt được hắn, tốt nhất là bắt sống cho ta!" lúc này trên con đường nhỏ dương trường xuất hiện một đám người, lại có một người trong nhóm đó đang lớn tiếng ra lệnh.

Rất nhanh sau đó, Triệu Doãn Các chân chính lại đem một nhóm cao thủ tới, bọn họ đánh thẳng lên sơn trà, đồng thời vây khốn Chúc Hoắc vẫn đang bị con rối bằng sắt kia cuốn lấy.

Cùng lúc đó trên đường chạy trốn của Chúc Hoắc cũng xuất hiện một nhóm người, bọn hắn bức Chúc Hoắc phải lùi trở lại khu vực gần đình trà.

Chúc Hoắc tự thấy tình huống này khó mà chạy thoát được vậy nên bạo phát kiếm kỳ cường đại hơn, một mình hắn chém giết với nhóm người này, trong nhất thời nhóm người đang vây khốn hắn cũng không cách nào bắt hắn được.

"Thình thịch!!!"

Tên người rối bằng sắt ra từng quyền mạnh mẽ về phía mặt Chúc Hoắc, Chúc Hoắc cật lực tránh né, mặc dù không trúng nhưng mặt nạ bảo hộ trên mặt hắn lại bị quyền phong đánh nát.

Sau khi hắn lộ ra bộ mặt thật, trong đình trà lại xuất hiện thêm một người nữa, người này chính là con trai của An Vương, An Thanh Phong, hắn cười cười nói với vị tiểu công chúa và Triệu Doãn Các chân chính nói:"Xem đi, người này không phải Chúc Minh Lãng, tên Chúc Minh Lãng kia tuy là rác rưởi nhưng cũng có chút đầu óc, dưới tình huống không nắm chắc phần thắng, hắn tuyệt sẽ không đơn độc xông vào nguy hiểm."

"Đáng ghét, lại chỉ bắt được một tiểu nhân vật như này thôi!" Triệu Doãn Các vô cùng tức giận nói.

"Người mà các ngươi đối phó vô cùng giảo hoạt đấy, nếu hắn thực sự chỉ là một tên ngu ngốc vậy ắt đã bị ta giết trong Nguyệt lâu rồi." vị tiểu công chúa kia cười quyến rũ, một bộ dạng hưởng thụ như khi đang chơi một trò gì đó rất thú vị.

"Hắn là Chúc Hoắc, cũng không được tính là một tiểu nhân vật đâu." An Thanh Phong đi tới, khóe miệng hiện lên nụ cười nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch