“Nếu không phải nghe Triệu Doãn Các nói mấy thứ kia thì ta cũng không dám hoàn toàn tin tưởng.” Chúc Hoắc hơi xuất thần nói.
Sau khi bọn họ tra khảo một chút thì quả thật Triệu Doãn Các không biết nội ứng kia là ai nhưng hắn lại biết rất rõ rất nhiều chuyện mà chỉ những người đứng đầu Chúc Môn mới biết.
Liên quan tới vết tích địa mạch, liên quan tới hỏa dịch, hầu như chỉ có người đi rồi thì mới có thể miêu tả kỹ càng như thế.
Nhưng mà triệu Doãn Các lại có thể nói mấy chuyện liên quan tới bí cảnh của Chúc Môn, điều này đã có thể khẳng định, có người đã bán bí mật về bí cảnh Chúc Môn cho người ngoại tộc.
Tám người.
Rốt cuộc là ai?
Dù là ai thì Chúc Hoắc cũng cảm thấy mạch suy nghĩ của người nọ cực kì đáng sợ!
“Vị trí cụ thể của bí cảnh, chỉ có mấy người Chúc Vọng Hành và bốn vị trưởng giả mới biết?” Chúc Minh Lãng hỏi Chúc Hoắc.
“Đúng vậy, nhưng mà kỳ thật bốn vị trưởng giả chỉ biết được một phần.” Chúc Hoắc nói.
“Có ý gì?”
“Chuyện chi tiết hơn thì ta cũng không biết nhưng có thể hiểu là nếu có một tấm bản đồ, vậy thì bốn vị trưởng giả mỗi người cũng chỉ cầm được một phần tư tấm đó, nói cách khác trừ khi bốn vị trưởng giả cùng nhau tạo phản, nếu không thì không thể tìm được chỗ vào bí cảnh.” Chúc Hoắc nói.
“Biết được vị trí cụ thể thì cũng chỉ có một mình Vọng Hành thúc biết sao?” Chúc Minh Lãng nói.
“Vâng, dù sao thì cũng liên quan tới mạch mệnh của Chúc Môn, Tam môn chủ vẫn luôn cẩn thận bảo vệ.” Chúc Hoắc gật nhẹ đầu.
“Kẻ lạ kia lại có thể biết được vị trí của bí cảnh qua miệng tên nội ứng, cũng không thể len lén xâm nhập.” Chúc Minh Lãng nói.
Chỗ kia Chúc Minh Lãng cũng đã tự mình đi qua.
Một số tổ chức bí mật nếu như muốn dẫn người đi vào cấm địa gì thì hơn nửa sẽ bịt mắt người đó, cố ý dẫn đi vài vòng thì mới yên tâm đưa người đó tới bí cảnh...
Mà bí cảnh kia của Chúc Môn lại ở trong biển rộng không nhìn thấy bờ, vết tích địa mạch lại càng ẩn sâu hơn, không có một chút xíu ánh nắng nào chiếu tới, người ở trên không nhìn xuống mặt biển thì không thể nhìn thấy được cái gì.
Hoàn toàn không cần che mắt hay là đánh lừa giác quan, cho dù đưa Chúc Minh Lãng tới biển đấy ngàn lần thì cũng không thể dùng bất kỳ vật gì để tham chiếu trên mặt biển rồi tìm được vị trí cụ thể của vết tích địa mạch.
Cho nên đám người Chúc Vọng Hành phải hiểu rõ được phương pháp định vị kỳ lạ đặc biệt gì đó.
Nếu như thế thì Triệu Dự, An Thanh Phong mà muốn có được hỏa địa mạch thì nhất định phải bám theo bọn họ, nếu không thì chẳng có cách nào để tiến vào vết tích địa mạch.
Nhưng mà Chúc Vọng Hành và bốn vị trưởng giả cũng không cần bài trí, vì ở nơi bao la rộng lớn như đại dương thì có người bám theo hay không rất dễ phát hiện, trừ phi là nội ứng kia có biện pháp nào đó để lưu lại ký hiệu đặc thù trong đại dương bao la rộng lớn kia.
“Nghi thức Thu Hỏa có thể trì hoãn không?” Chúc Minh Lãng hỏi Chúc Hoắc.
Chúc Hoắc lại lắc đầu nói: “Ngài đã đi qua chỗ đó, cũng biết được hỏa dịch của địa mạch này chỉ có thể lấy khi yên tĩnh, một khi qua thời gian ấy thì nếu còn đi lại trong vết tích địa mạch sẽ có thể nhìn thấy vực sâu hỏa diễm vô tận, đừng nói là lấy hỏa, ngay cả tới gần thôi thì cũng đã là khó khăn rồi. Hơn nữa, nghe Tam môn chủ nói, năm nay hẳn là lúc hỏa dịch của địa mạch ổn định nhất hơn nữa cũng là năm có nhiệt độ thích hợp nhất để chế tạo, nếu như bỏ lỡ thì muốn lấy luyện hỏa hoàn mỹ như này xem ra phải đợi tầm hai, ba mươi năm sau...”
“Nói cách khác là chúng ta không nắm được chứng cứ chính xác tuyệt đối thì Vọng Hành thúc không thể hủy bỏ nghi thức Thủ Hỏa lần này, chúng ta dù nói cho thúc ý thì cũng không làm được gì.” Chúc Minh Lãng bắt đầu thấy nhức đầu.
“Đúng vậy, hơn nữa hoả dịch của địa mạch quá mức đặc biệt, không thể tăng thêm nhân thủ khi tới nơi đó, nếu như người đi vào bên trong mà không trung thành thì hắn sẽ quấy nhiễu hoả dịch địa mạch, khiến cho hoả này vốn yên tĩnh lại sẽ biến thành Dung Hỏa Thần Ma cắn nuốt hết tất cả... Bất kể như thế nào thì chuyện này chúng ta vẫn nên nhanh chóng báo cho Tam môn chủ, để cho Tam môn chủ ra quyết định cuối cùng, thực sự không được thì cũng chỉ có thể chịu đựng mà bỏ lỡ hỏa dịch địa mạch hoàn mỹ của mấy năm này.” Chúc Hoắc nghiêm túc nói.
“Còn ít ngày, không vội, ngươi tiếp tục điều tra manh mối của bên Vương Kiêu, Miêu Thịnh trước đi, ta sẽ để ý động tĩnh của đám An Thanh Phong, Triệu Dự nhiều hơn, dùng hết khả năng tra ra kế hoach của bọn họ.” Chúc Minh Lãng nói với Chúc Hoắc.
“Dạ? Không thông báo cho Tam môn chủ sao, chuyện lớn như thế!” Chúc Hoắc hơi bất ngờ nói.
“Thu thập nhiều tin tức một chút, nếu như đám An Thanh Phong, Triệu Dữ mà chỉ biết có ít tin tức của hỏa dịch địa mạch mà lại cố ý phô trương thanh thế thì sẽ khiến chúng ta bở lỡ nghi thức Thủ Hỏa lần này, không phải chúng ta lại tổn thất vô ích sao.” Chúc Minh Lãng nói.
“Vẫn là công tử suy nghĩ chu toàn. Ta sẽ nhanh chóng điều tra ra người đứng đằng sau đám Vương Kiêu, Miêu Thịnh, mấy ngày này công tử cũng hãy cẩn thận bọn chúng.” Chúc Hoắc gật đầu nói.
Nghi thức Thủ Hỏa lần này liên quan không chỉ là tiểu nội đình mà còn là toàn bộ Chúc Môn cũng sẽ vì lần Thủ Hỏa này mà xảy ra thay đổi, Chú Nghệ sẽ ngày một tăng cao như vậy lực thống tị của Chúc Môn cũng sẽ mạnh hơn, địa vị của tộc môn đứng đầu sẽ càng kiên cố hơn.
Những thứ này mặc dù không ai nói cho Chúc Minh Lãng nhưng mà thân là một phần của Chúc Môn, Chúc Minh Lãng tất nhiên cũng hiểu rất rõ.
Nghi thức Thủ Hỏa lần này mà hủy bỏ thì cũng có nghiã là đã đạt được mục đích chèn ép sự phát triển Chúc Môn của An Vương và Triệu Dự.
Vẫn nên là tóm được tên nội ứng kia, đồng thời nhìn thấu được hành động của An Thanh Phong và Triệu Dự như thế mới có thể nghĩ được cách ứng đối trong nghi thức Thu Hỏa lần này.
...
...
Sáng sớm, Chúc Minh Lãng vẫn như thường ngày sau khi cho ăn xong thì bắt đầu thuần long.
Sau khi Chúc Dung Dung biết bây giờ Chúc Minh Lãng cũng là Mục Long sư thì ngày càng thích bám lấy đường ca của mình, vừa nghe Chúc Minh Lãng kể một số chuyện thú vị xảy ra trong lúc du lịch vùa học cách thuần long của Chúc Minh Lãng.
“Dung Dung, muội cũng là lần đầu tới vết tích địa mạch như ta sao?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Đúng thế ạ, lúc trước cha đều không cho muội theo, nói là sợ muội không hiểu quy củ sẽ chọc giận Hỏa Thần của chúng ta.” Chúc Dung Dung nói.
Chúc Minh Lãng nhìn Chúc Dung Dung, do dự một lát, nói với Chúc Dung Dung: “Ta phải nói cho muội một chuyện rất nghiêm túc, nhưng muội phải đồng ý với ta là không nói cho bất cứ kẻ nào, kể cả cha muội.”
“Dạ??” Chúc Dung Dung nhìn Chúc Minh Lãng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần căng thẳng.
“Nếu muội không muốn biết thì cũng được, dù sao chuyện này cũng hơi làm khó muội.” Chúc Minh Lãng chân thành nói.
“Liên quan tới cái gì sao?”
“Hưng suy của Chúc Môn.”
“Vậy ta càng không thể từ chối, ca ca cũng đừng xem thường muội nhé, muội chính là người nối nghiệp tương lai của tiểu nội đình này đấy, Chú Nghệ của muội chẳng mấy chốc mà sẽ siêu việt cha muội!” Chúc Dung Dung nói.
“Vậy chuyện này phải nói từ hôm ta bị ám sát.” Chúc Minh Lãng nói với Chúc Dung Dung.
Từ đêm bị ám sát đến việc Chúc Hoắc điều tra, rồi cuối cùng là những tin tức bị Triệu Doãn Các làm lộ liên quan tới hoả dịch địa mạch kia, Chúc Minh Lãng nói rõ cho Chúc Dung Dung biết trong tám người bọn họ thì có một người là nội ứng cho Triệu Dự, An Thanh Phong.
Chúc Dung Dung ban đầu cũng như Chúc Hoắc, vốn dĩ không thể nào tin được...
Qua một lúc lâu, nội tâm Chúc Dung Dung mới bình tĩnh hơn.
“Vậy... vậy ca ca muốn muội làm gì?” Chúc Dung Dung hỏi.
“Ta cần muội trộm được phương pháp định vị của bí cảnh từ chỗ cha muội.” Chúc Minh Lãng nói với Chúc Dung Dung.
“Nhưng mà ca ca có thể dùng thân phận của mình trực tiếp hỏi cha mà, cha cũng sẽ nói cho ca mà.” Chúc Dung Dung cực kì khó hiểu nói.
Chúc Minh Lãng là công tử duy nhất của Chúc Môn, dù không liên quan tới bất cứ chuyện gì của Chúc Môn nhưng mà địa vị cũng ở trên Chúc Vọng Hành.
Chúc Môn có chủ nội đình, đại nội đình mà Cầm thành này cũng chỉ là tiểu nội đình thôi, mặc dù Chúc Vọng Hành được xưng là Tam môn chủ, Tiểu môn chủ nhưng địa vị thì cũng chỉ như những vị trưởng lão trong chủ nội đình kia thôi...
Chúc Minh Lãng lắc đầu.
Hắn phải dùng cách của hắn để bảo vệ hỏa dịch địa mạch.
Mà cách này thì hơn nửa là Chúc Vọng Hành sẽ không đồng ý.
Trước mắt thì Chúc Minh Lãng cảm thấy người có hiềm nghi nhỏ nhất chính là người lần đầu tiên đến đáy biển địa mạch giống như hắn, chính là Chúc Dung Dung.