Chúc Dung Dung nhìn Chúc Minh Lãng hơn nửa ngày nhưng cũng không quyết định chắc chắn được.
Loại chuyện này nếu như bị cha mình phát hiện thì có lẽ cả đời này mình đừng nghĩ đến việc đi cùng đám tiểu tỷ muội uống trà ngắm hoa nữa, chỉ có thể bị khóa trong nhà chờ bị gả đi thôi...
Nhưng mà Chúc Minh Lãng nói những lời kia quả thực có lý lại có chứng cứ.
Tiểu nội đình của Chúc Môn quả thật không nghiêm ngặt như chủ nội đình, nhưng loại chuyện có hành thích chui vào như này thì cũng quá không bình thường, nếu không phải là Chúc Minh Lãng ngay từ đầu đã có đề phòng thì có khi đã để đám người kia đắc thủ rồi.
Chúc Minh Lãng mà chết ở đây, thì tiểu nội đình bọn họ cũng sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Lại thêm chuyện vết tích địa mạch bị tiết lộ ra ngoài nữa, điều này khiến cho Chúc Dung Dung càng cảm thấy tiểu nội đình bây giờ như một phòng ngói vậy, thời tiết trong xanh thì còn khá tốt, sẽ không thấy khó chịu gì cả chỉ là khi bão tố ập đến bất ngờ thì phòng ngói này vốn không che được tý gì.
“Vậy muội sẽ hết sức.” Chúc Dung Dung cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý yêu cầu của Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng thở phào một hơi, mới ban nãy còn đang lo lắng phải thuyết phục Chúc Dung Dung thế nào để nàng làm loại chuyện lén lút như này, không ngờ là Chúc Dung Dung có độ tín nhiệm rất cao với mình.
...
Đến buổi chiều, Chúc Minh Lãng, Chúc Dung Dung, Chúc Hoắc, Ngô Bồng liền tụ tập trong phòng nhỏ cạnh vách đá kia, nếu muốn đánh cờ với hai lão hồ ly An Thanh Phong và Triệu Dự mà không có sự trợ giúp thì khẳng định sẽ bó tay bó chân.
Chúc Dung Dung hiển nhiên đã nói chuyện qua với Chúc Hoắc, từ ánh mắt của Chúc Dung Dung ở buổi chiều đã có thể thấy được, so với sự mơ màng buổi sáng thì giờ nàng đã tỉnh táo, thanh tỉnh hơn một chút, cũng quyết định phải âm thầm bảo vệ tiểu nội đình thật cẩn thận.
“Công tử, Vương Kiêu luôn quản lý chuyện buôn bán của ngoại đình, trước đây không lâu đột nhiên có một khoản tiền lướn bị tiêu thất, sau đó dường như đã bị đường chủ Hạ Hải An bên kia đè việc này xuống, theo bọn thủ hạ của ta tìm hiểu thì Vương Kiêu rất thích cược rồng, mỗi tháng đều hao phí rất nhiều tiền vào trò cược rồng.” Chúc Hoắc nói.
“Ý của ngươi là đường chủ Hạ Hải An có thể là cấp trên của Vương Kiêu?” Chúc Minh Lãng nói.
“Dạ, ngoài trừ việc đó ra thì quản sự Miêu Thịnh, hắn có một nhi tử phạm phải một chuyện phi pháp, suýt chút nữa đã bị đám chấp pháp giả của Cầm thành chém đầu tại chỗ, nhưng lại cũng được đường chủ Hạ Hải An ra mặt, khiến cho nhi tử của Miêu Thịnh được sống tiếp, nhưng mà chuyện này cũng đã tầm ba, bốn năm trước.” Chúc Hoắc nói.
Vương Kiêu và Miêu Thịnh đều nhận được ân huệ của đường chủ Hạ Hải An.
Hạ Hải An chính là vị nữ đường chủ trầm mặc, ít nói kia, là một người trong tám người kia.
Nàng quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ và giám thị tất cả các thành viên trong tiểu nội đình, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Chúc Vọng Hành.
“Dì Hạ không giống như là bị thu mua cho lắm, nàng luôn không có con, cũng là một thân một mình mà sống, hầu như lòng của nàng đều đặt vào Chúc Môn chúng ta, nàng nói chuyện với ta nhiều nhất chính là phát triển tiếp theo của Chúc Môn chúng ta...” Chúc Dung Dung nói.
“Trưởng giả thì sao, ngươi cảm thấy vị trưởng giả nào có hiềm nghi khá lớn?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Viên lão là ân sư của ta, nếu như công tử tin được ta vậy thì cũng có thể tin tưởng Viên lão.” Chúc Hoắc nói.
Viên lão.
Chính là vị trưởng giả mà lúc trước Chúc Hoắc đã nói tới, hơn nữa lão hình như cũng là vị trưởng giả có thực lực mạnh nhất trong bốn vị trưởng giả.
Cho dù là con Hạo Dực Cổ Long Vương hay là con Uyên Long Vương thì đều để lại ấn tượng sâu sắc cho Chúc Minh Lãng.
“Tiếp tục điều tra một chút, dùng hết sức để tìm hiểu mọi chuyện, có lẽ sẽ có manh mối khác, nhất là chuyện có thể tiếp cận được với thế lực bên ngoài... Mặt khác, ta định đánh cắp hoả dịch địa mạch trước nghi thức Thủ Hỏa, để nó ở một chỗ mà chỉ có bốn người chúng ta đều biết, cho nên mong mọi người toàn lực giúp đỡ ta.” Chúc Minh Lãng nghiêm túc nói với bốn người.
Đầy mặt Chúc Hoắc, Chúc Dung Dung đều là kinh ngạc.
Đánh cắp hoả dịch địa mạch??
Nào có chuyện đi trộm đồ của chính mình chứ!
Chúc Hoắc và Chúc Dung Dung cảm thấy hơi không theo kịp mạch nghĩ của vị thiếu môn chủ này!!
“Ta biết chuyện này có chút hoang đường nhưng tạm thời cũng chỉ có cách này để ứng đối, nhất là khi chúng ta không biết được đối phương dùng thủ đoạn gì để đối phó chúng ta...” Chúc Minh Lãng nói.
Nếu trong tám người đã xuất hiện phản đồ vậy thì người có thể tin cũng chỉ là chính mình mà thôi.
Chúc Minh Lãng quyết định đánh cắp hỏa dịch địa mạch kia để phòng ngìa trong nghi thức Thủ Hỏa mà xuất hiện vấn đề khó mà đề phòng được.
Nếu như An Thanh Phong và Triệu Dự chỉ là phô trương thanh thế thì đến lúc đó Chúc Minh Lãng sẽ giao lại hoả dịch địa mạch cho Chúc Vọng Hành là được.
Nếu như thật sự trong nghi thức Thủ Hỏa xảy ra vấn đề gì thì ít nhất hoả dịch địa mạch vẫn an toàn.
“Sao ta lại cảm giác như không cẩn thận lên thuyền giặc rồi.” Chúc Dung Dung có chút dở khóc dở cười.
Rõ ràng ban sáng vừa mới nói chỉ cần trộm được phương hướng định vị vị trí cụ thể của bí cảnh từ chỗ cha mình là được rồi, sao đến chiều lại biến thành trộm thần hỏa của bí cảnh nhà mình rồi!
Khó trách chuyện này không thể nói với Chúc Vọng Hành, Chúc Vọng Hành sao có thể đồng ý lại chuyện hoang đường như này.
“Ta tin công tử, dù sao thì nghĩa phụ cũng có thể vì giao tình nhiều năm với những vị khác nên không thể nào hạ quyết tâm được.” Chúc Hoắc rất kiên định nói.
Từ bị ám sát đến bị hãm hại, lại còn đứng cùng phía với Chúc Minh Lãng, Chúc Hoắc càng cảm thấy trong tiểu nội đình nhất định có phản đồ, hơn nữa cũng không chỉ có một người.
Nếu như không thể triệt để thanh trừ, thì đối với nghi thức Thủ Hỏa lần này của tiểu nội đình sẽ tạo thành tổn hại không thể đo lường được.
Chức trách lớn nhất của tiểu nội đình đó là bảo vệ cẩn thận thần hỏa của Chúc Môn...
“Được, muội cũng sẽ nỗ lực hết sức mình, kỳ thật vị trí của bí cảnh muội đã có một ít manh mối rồi, chỉ là còn phải đến chỗ phụ thân xác nhận lại đã.” Chúc Dung Dung cũng nói lười trong lòng mình ra.
Đại khái là lo cho mình gặp phải bất trắc gì đó nên bình thường Chúc Vọng Hành cũng rất ít khi nói chuyện Chúc Môn cho Chúc Dung Dung biết, đều sẽ mịt mờ nói một chút chuyện liên quan tới bí cảnh cho nàng.
Chúc Dung Dung cũng khá thông minh, cso lẽ hiểu được trong lời nói này sẽ giấu tin tức liên quan đến hỏa dịch địa mạch của Chúc Môn.
Trước đó có lòng nghe nhưng không có lòng nhớ.
Nhưng mà giờ để nghiêm túc phân tích thì vẫn có thể phỏng đoán ra vị trí đại khái.
...
Mấy người tản đi, Chúc Minh Lãng lại đi đến chỗ sườn cao gần biển, định thu thập thêm Phong Tinh Bồ Công Anh.
Một bình hỏa dịch địa mạch thêm một túi Phong Tinh Bồ Công Anh, chế tạo ra thứ vừa đơn giản mà lại vô cùng khoa trương, ngay cả cường giả cấp Quân mà không kịp phản ứng lại thì cũng có thể trực tiếp táng thân trong biển lửa!
Vừa hay trên người mình lại thiếu mất một số pháp khí mạnh cùng loại với Vu Độc Triều Tịch, nếu như có thể mang thêm nhiều một chút thứ có hiệu quả Viêm Phong Bạo Tức này thì quả thật có thể dẫn đến hiệu quả hiếm thấy.
Đương nhiên Chúc Thiên Quan mà biết Chúc Minh Lãng cầm Thần Hoả dùng làm thuốc nổ của Chúc Môn thì có lẽ cũng tức đến giận sôi máu.
Đây chính là đang phung phí của trời mà, là không có tay hay gì mà đánh nhau còn không dựa vào năng lực của mình được hay sao hả!!
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Chúc Minh Lãng không thích hợp làm một Chú sư, nhìn thấy loại Thần Hỏa như này thì trước tiên lại nghĩ tới phải làm sao mới chế thành vũ khí mang tính sát thương chứ không phải là làm sao để rèn ra một tuyệt thế trân phẩm!
“Thật hăng hái nhỉ, còn đang nhàn nhã thuần long cơ đấy, ngay cả ta cũng suýt chút nữa là cho rằng ngươi chẳng liên quan tới chuyện Triệu Doãn Các mất tích cơ đấy.” Một người có dáng vẻ kệch cỡm, cất giọng từ dưới núi vang lên.
Chúc Minh Lãng đã sớm phát hiện ra người này, hắn nhìn một nữ tử đang chậm rãi đi tới, lộ ra vẻ nghi hoặc không quen biết.
“Sao thế, không nhận ra ta à, cũng không biết là ai trong lúc nô gia muốn hầu hạ công tử thì lại dùng một mồi lửa thiêu chết nô gia ngay cả bụi cũng chẳng còn, thật sự vô tình, tàn nhẫn, thật khiến cho người ta ưa thích cơ chứ!” Hoa khôi Lục Mạt cười nói.