Chúc Minh Lãng cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng, một hồi lâu mới hỏi: “ Ngươi là quỷ à?”
“Nô gia sao có thể dễ dàng chết như thế được chứ, ngược lại là Chúc công tử thật sự là người không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, chẳng cho nô gia có cơ hội giải thích đã dùng một mồi lửa đốt mất con rối thế thân mà nô gia thích nhất rồi, công tử đâu biết rằng để lấy được một con rối Cầm Thuật sư là có bao nhiêu khó khăn chứ.” Hoa khôi Lục Mạt tiếp tục tiến lên phía trước.
Lục Mạt có tất cả là ba con rối.
Con rối Cầm Thuật sư mặc dù không phải là con lợi hại nhất của nàng nhưng lại là con yêu thích nhất, kết quả lại bị Chúc Minh Lãng dễ dàng nhìn thấu hơn nữa còn bị đem đi thiêu không còn một hạt bụi.
“Đây là con người thật của ngươi à?” Chúc Minh Lãng nhìn hoa khôi Lục Mạt đã đổi sang dáng vẻ khác, mở miệng hỏi.
“Ngươi đoán xem.” Hoa khôi Lục Mạt lại lần nữa cười rộ lên, vũ mị lại xinh đẹp.
“Sao mà còn xấu hơn cả lúc trước thế, dù ta thương hương tiếc ngọc thì trước tiên ngươi cũng phải là ngọc đã chứ, chỉ là một tảng đá dưới gầm cầu, không làm thối chết bản công tử cũng đã tốt rồi, còn thương tiếc cái gì?” Vẻ mặt Chúc Minh Lãng thành thật bình luận.
Câu nói này lập tức đâm trúng vảy ngược của Lục Mạt, khuôn mặt nàng vẫn duy trì nụ cười kia dần dần trở nên âm trầm đáng sợ.
“Ngươi có lẽ không rõ tình trạng của mình, ta tới đây, đầu tiên là đòi lại Triệu Doãn Các, thứ hai cũng chính là làm cho ngươi nếm thử mùi vị thống khổ, ta không thích dùng lửa, nhưng vẫn có thể lột da ngươi xuống, làm thành một con rối sống! !” Ánh mắt Lục Mạt trở nên ác độc!
“Rõ ràng chính là một ác phụ, cần gì phải ở chỗ đó khoe khoang, ngày đó đến Đối Nguyệt Lâu uống rượu ăn thức ăn cũng muốn nôn ra, về sau ngươi muốn giết người nào, muốn tạo nghiệt gì, thì đừng có lại tự cho là quốc sắc thiên hương như thế, nói thật ngươi cứ trực tiếp bày ra bộ dáng dữ tợn, máu lạnh như bây giờ, mới phù hợp với khí chất và dung mạo của ngươi.” Chúc Minh Lãng tiếp tục nói.
Lục Mạt đã sắp điên mất rồi! ! ! !
Tên khốn này! ! ! !
Có thể ngậm miệng lại hay không! !
Lúc trước ở Đối Nguyệt Lâu, còn nói nàng không bằng nữ tử trên đường cái Cầm thành, thế mà tự xưng là hoa khôi liền khiến cho nàng phát điên lên, hôm nay lại là nói ra những lời này càng khiến cho người ta lửa giận công tâm mà! !
Khó trách Triệu Doãn Các lại thống hận gia hỏa này như vậy, khó trách An Thanh Phong cùng Triệu Dự càng muốn diệt trừ hắn hơn.
Loại người độc miệng này, tại sao muốn sống trên thế giới này! ! !
“Ngươi đây là đang tự tìm đường chết, nơi này cách Cầm thành tận mấy chục dặm, những gia đinh kia của ngươi cũng không cứu được ngươi!” Lục Mạt bình tĩnh, khuôn mặt vặn vẹo như một con Ưng Thân Nữ Vu!
“Chỉ bằng mình ngươi à, An Thanh Phong không hiện thân sao ?” Chúc Minh Lãng cười hỏi.
“Đã đủ rồi, ngươi trong mắt ta cũng chỉ như là một con chó hoang biết cắn người thôi!” Lục Mạt nói, đôi mắt kia đã lộ ra vẻ ghê người, lạnh thấu xương.
Nàng đột nhiên phóng tới giết, thân thể nho nhỏ lại có thể bạo phát ra lực lượng kinh người, có thể nhìn thấy chỗ bùn đất bãi cỏ bị nàng giẫm đạp kia đã bị đạp nát, mà thời gian nháy mắt một cái, nàng đã phóng tới Chúc Minh Lãng trước mặt.
Bàn tay biến thành băng sương, quanh chưởng lại có sương lạnh lượn lờ, nàng vỗ ra một chưởng về phía lồng ngực Chúc Minh Lãng, thoáng chốc lực băng hàn khuếch tán trong lòng bàn tay nàng, một mảng lớn Tử Băng theo chưởng lực của nàng tuôn ra...
Bãi cỏ trong nháy mắt bị đông kết lại, nham thạch cũng biến thành băng cứng, trong không khí nhìn thấy hình dáng một luồng sương băng thật lớn, hiện ra hình dạng như một bàn tay!
Chúc Minh Lãng đã sớm lùi về phía sau, hắn lùi đến tận cuối sườn núi cao ở gần biển, cuồng phong gào thét, sóng biển lại đang ầm ầm ngay dưới chân.
“Ngươi không còn đường lui rồi.” Lục Mạt lạnh nhạt nói, ánh mắt hung ác.
“Chỗ ta đứng này có phong thủy tốt, thích hợp để hạ táng cho ngươi.” Chúc Minh Lãng ung dung không vội nói.
Vừa dứt lời, mây mù che đậy trời cao đột nhiên rạch ra một tia Liệt Dương Khung Quang, Khung Quang nghiêng đánh về phía trên sườn núi cao ở gần biển này, đánh tới trên người Lục Mạt.
Một luồng lực nóng bức thiêu đốt lập tức truyền đến, quanh người Lục Mạt có những sương băng lượn lờ kia trong nháy mắt bị hòa tan, vốn dĩ nàng còn muốn tới gần Chúc Minh Lãng, lại bị Khung Quang mãnh liệt này làm cho lùi về sau né tránh.
Cũng ngay lúc này, một con Khung Quang Thánh Long đáp xuống, nó thần tuấn uy vũ, bốn cái Hoàng Vĩ hào quang dị sắc, lông vũ toàn thân nó từ trên xuống dưới giống như Thanh Thiên Nhật Diễm đang nóng bỏng thiêu đốt, rất nhanh liền ngay cả xung quanh bầu trời cao ngất kia cũng đốt lên Thanh Hỏa đẹp đẽ!
Lục Mạt ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt lập tức bị bỏng, nhưng nàng lại không dám nhắm đôi mắt của mình, như thế nàng sẽ không thấy rõ được hành động của con Thương Loan Thanh Long này.
“Miiiii ! ! ! ! ! !”
Một tiếng phượng hoàng minh, Thương Loan Thanh Long đáp xuống khắp người đều có ánh nắng liệt diễm vừa mới hấp thu bao bọc lấy, khí thế hùng mạnh, giống như Thiên Nộ Thần Phạt!
Lục Mạt đánh một chưởng ra phía trước, một ngọn băng sơn phóng ra, muốn dùng băng sơn này ngăn cản thế công của Thương Loan Thanh Long này.
Băng sơn trực tiếp biến thành mảnh vỡ trong liệt dương của Thương Loan Thanh Long, mảnh vỡ lại rất nhanh hòa tan.
Lục Mạt trong thời khắc sống còn này, lập tức vỗ một chưởng về phía thân thể của mình, đông cứng toàn thân mình, dùng cái này để bảo vệ cho chính mình không bị quang diễm cường đại này thiêu đốt!
Nhưng Lục Mạt vẫn bị đánh bay ra ngoài, lăn ra một khoảng cách rất xa.
Nàng lăn đến đầy người đều là bùn cháy, quần áo xinh đẹp cũng biến thành dơ bẩn xấu xí, lại càng không cần phải nói tới gương mặt kia của nàng, bị đốt đến như than đen.
Hai mắt nàng tràn ngập lửa giận.
Nhớ tới lúc Triệu Doãn Các nói đến thực lực của Chúc Minh Lãng, tối đa cũng chỉ là trung vị cấp Quân, nhìn vào biểu hiện của hắn trong thi đấu giữa các thế lực thì trung vị cấp Quân đã là cực hạn.
Nhưng mà con rồng này của Chúc Minh Lãng, bày ra tu vi đúng là khoảng trung vị cấp Quân, nhưng lại thi triển ra năng lực không chỉ ở cấp độ này.
“Trọng Nô, cùng nhau đối phó hắn!” Lục Mạt ra lệnh.
Dưới sườn núi cao, một người giơ đồng chùy to lớn chạy đến, vốn dĩ nó nhận được mệnh lệnh là ở phía dưới trông coi, phòng ngừa Chúc Minh Lãng đào tẩu, nhưng Thương Loan Thanh Long ở trước mắt cũng không phải là Long Thú bình thường gì
Trọng Nô, chính là con rối đã đóng vai Triệu Doãn Các ngày đó.
Dáng người hắn cũng không phải rất cao lớn, về dung mạo thì quả thực có mấy phần tương tự với Triệu Doãn Các nhưng cẩn thận phân biệt thì vẫn có một số chỗ khác biệt.
Gia hỏa này rõ ràng là một con rối đã trải qua luyện chế, hắn có cơ thể mình đồng da sắt, lực lớn vô cùng, lúc này một bàn tay còn kéo theo một thanh đồng chùy kinh người, nếu như là ở trong chiến trường chỉ sợ sẽ là một cỗ máy vô tình, chỉ biết giết chóc! !
Con rối Trọng Nô không sợ hãi, hắn giơ đồng chùy, hung hăng vung về phía Thương Loan Thanh Long.
Chùy kia rõ ràng là đánh vào không khí, lại có thể nhìn thấy một lực lượng như vết rạn tầng băng đang khuếch tán đến chỗ Thương Loan Thanh Long!
Chùy ngấn lan rộng ra, sóng khí cuồn cuộn, nham thạch cực lớn trên sườn núi cao ở gần biển kia lập tức biến thành bột phấn.
Thương Loan Thanh Long bay về sau, Liệt Dương Chi Vũ trên người đột nhiên phiêu tán vào không trung, ngay sau đó hóa thành Quang Mang Vũ Chủy đếm mãi không hết lít nha lít nhít bay về phía con rốiTrọng Nô kia!
Trọng Nô cũng rất đáng sợ, nó không tránh cũng không lùi, lại dùng thân thể sắt thép của chính mình đánh tới phía những Quang Mang Vũ Chủy này, mà Lục Mạt thì lại trốn ở phía sau hắn, dùng sương băng ngưng kết thành một cái xiềng xích trường tiên, đang mượn lúc Trọng Nô che chắn thì tới gần Thương Loan Thanh Long, cũng đem quăng cái Băng Tiên Tỏa Liên này về phía cổ Thương Loan Thanh Long!