Vào đấu trường lớn ở học viện, Chúc Minh Lãng nhìn quanh một vòng, phát hiện hôm nay nhiều người hơn so với bình thường.
Đại khái là do trận mở màn trong mùa xuân nên mỗi học viên đều muốn trong ngày đầu tiên này, muốn thể hiện một chút trước các lãnh đạo, trở nên nổi bật, thu hoạch được đầy đủ danh vọng, đây là mục đích mà mỗi một Mục long sư đều theo đuổi!
“Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng, chúng ta ở đây!” Trong đám người có người hô to vài câu.
Chúc Minh Lãng nhìn lại, nhìn thấy đó là mấy người bạn học cũ, Đoàn Lam lão sư cũng ở đây, nàng ở trong đám người vẫn xinh đẹp, rực rỡ như vậy, cho người ta có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Chúc Minh Lãng đi tới, ngồi cùng bọn họ.
Trận chiến mở màn này, hầu hết các học viên đều tới, hơn nữa càng ngày càng nhiều người, bao gồm cả một vài nhân vật lớn trong cửu tộc Nghê Hải cũng xuất hiện ngồi ở hàng đầu, dường như đang tìm kiếm một số học viên kiệt xuất, để chiêu mộ vào tộc bọn họ.
“Chúc Minh Lãng, ngươi có muốn lên không, ngươi nhìn một vòng bàn phía trước kìa, đều là nhân vật có mặt mũi ở Nghê Hải ngồi ở đó, phải được bọn họ nhìn trúng, thì sau khi rời khỏi học viện còn có thể được hưởng bổng lộc, tài nguyên cá nhân...” Hồng Hào đẩy cánh tay Chúc Minh Lãng, giật dây nói.
“Vậy đây là cuộc chiêu mộ của cửu tộc Nghê Hải?” Chúc Minh Lãng nhìn chiến trận này, trong đầu cũng chỉ có cảm giác này.
Học viên trừ phi ở lại trường làm trợ giáo, lão sư, không phải vậy thì đến kỳ hạn nhất định đều phải rời đi, sau khi rời khỏi thì chính là tự mình tìm tương lai.
“Đúng vậy, không phải vậy thì sao hôm nay lại đông như vậy.” Hồng Hào nói.
“Ta xuống dưới chơi một chút, vậy có cần phải đăng kí trước không?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Đều là lôi đài hình thức, ngươi cảm thấy ngươi được thì đứng lên trên đó, đánh tới khi nào bản thân nằm xuống mới thôi, tự nhiên sẽ có người đi lên khiêu chiến ngươi, đương nhiên nếu như ngươi thấy người nào rất mạnh, luôn thắng liên tiếp thì ngươi cũng có thể đi lên, nhưng ngươi thắng thì phải đứng ở phía trên đó.” Hồng Hào nói.
“Chúc Minh Lãng, lôi đài này không giới hạn số người khiêu chiến.” Lúc này Đoàn Lam lão sư nhắc nhở Chúc Minh Lãng một câu, dường như biết Chúc Minh Lãng là một nam nhân ưa thích khiêu chiến độ khó cao.
Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
Vậy càng thú vị hơn.
“Tý nữa hẵng lên đi, hiện tại Đồng Huy Sinh đang ở trên, hắn đã thắng liên tiếp mười ba người rồi, hơn nữa hình như hắn còn chưa gọi tất cả rồng ra.” Lư Văn Diệp nói.
“Không sao, đối phó với những tiểu học viên này, ta không cần biết hắn là ai, Tiểu Hắc Long ta cũng cần bao cát.” Chúc Minh Lãng tươi cười đầy tự tin.
“Thế nhưng Đồng Huy Sinh có Long Quân ở trên trận, Luyện Tẫn Hắc Long của ngươi không phải mới Chủ cấp sao?”
“Ta đi lên vậy thì phải theo quy củ của ta.” Chúc Minh Lãng nói.
“Chúc Minh Lãng, ta thấy túi ấm nước này của ta còn chẳng làm ra vẻ như ngươi!” Trần Bách cuối cùng không nhịn được lẩm bẩm một câu chua loét.
“Trận mở màn này, nói là tất cả mọi người có thể lên, nhưng cuối cùng có lẽ sẽ biến thành trận tỷ thí của mấy vị Quân cấp, haizz.” Nam Diệp thở dài một hơi, có chút không cam tâm nói.
...
Chúc Minh Lãng vào trong đấu trường lớn.
Vừa vặn vị gọi là học viên Đồng Huy Sinh kia đã cường thế đánh thắng liên tiếp lần thứ mười bốn, khiến cho một số học viên xung quanh bàn tán không thôi.
“Ngươi muốn lên sao?” Lúc này, một đạo sư phụ trách giám sát đứng ở dưới đài, nhìn Chúc Minh Lãng trực tiếp đi tới hỏi.
“Đúng thế.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
“Ngươi xếp hạng bao nhiêu trong học viên chiến đấu, suy xét đến việc không thể để cho chiến đấu cách quá xa, bây giờ chúng ta chỉ cho học viên xếp hạng trước 200 đi lên.” Giám sát đạo sư nói.
“Thứ nhất.” Chúc Minh Lãng nói.
“Hả?” Giám sát đạo sư cho là mình nghe lầm.
“Thứ nhất không phải là Nghiêm Khắc sao, từ lúc nào biến thành ngươi, ngươi tên là gì, ta để người đi tra một chút.”
“Chúc Minh Lãng.”
Đạo sư giám sát gọi một trợ giáo trẻ tuổi tới, để nàng lật ra sổ thật dày.
Mỗi một trận giao đấu chính quy đều sẽ đăng ký, xếp hạng cũng sẽ tùy theo mà thay đổi, vị trợ giáo trẻ tuổi kia cúi đầu, rất cố gắng tìm tên Chúc Minh Lãng.
Tốc độ nàng đọc qua cũng rất nhanh, kết quả lật ra mấy trang, ít nhất mấy trăm người đứng đầu căn bản không có Chúc Minh Lãng.
Nhưng giờ phút này, Chúc Minh Lãng đã đi lên sân giao đấu.
“Tên học viên này, ngươi cũng đừng làm cho đạo sư khó xử, mau xuống đây!” Vị đạo sư giám sát kia vội vàng kêu lên, nhưng mà Chúc Minh Lãng vẫn cứ bước lên, điều này khiến vị giám sát này đen cả mặt, không nhịn được nói một câu: “Không biết trời cao đất rộng, chính mình muốn lên chịu tội thì ta cũng không ngăn!”
....
“ Ta chưa từng thấy ngươi, ít nhất là ở trong năm mươi người đứng đầu.” Đồng Huy Sinh nhìn Chúc Minh Lãng, giọng hơi khinh thị nói.
“Ngươi có con rồng nào Chủ cấp không, tốt nhất thực lực mạnh mẽ một chút.” Chúc Minh Lãng tiến lên dò hỏi.
“Tự nhiên là có.” Đồng Huy Sinh nói.
“Vậy gọi hết ra đi, ta có một con Hắc Long kỳ trưởng thành, cần thực chiến một chút, nhưng nếu như đối mặt với Long Quân ngươi cũng hơi cố hết sức.” Chúc Minh Lãng nói.
Đồng Huy Sinh nghe được Chúc Minh Lãng nói lời này, không khỏi sửng sốt một chút.
Nếu như là bình thường, có người tìm mình luận bàn, định ra chỉ triệu hoán rồng Chủ cấp để đối kháng, vậy cũng không phải là không thể được.
Nhưng bây giờ là trường hợp nào?
Cửu tộc quyền quý của Nghê Hải đều đang xem ở trên đài, rất nhiều cao tầng học viện cũng đều nhìn, chỉ cần lên sân giao đấu này, khẳng định chính là thể hiện ra thực lực mạnh nhất của mình, ai mà muốn chơi với mấy kẻ vô danh tiểu tốt cơ chứ?
“Không có thực lực thì tự mình cút xuống đi.” Đồng Huy Sinh không nhịn được nói.
“Có thể ngươi còn chưa hiểu rõ, là ta không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ.” Chúc Minh Lãng hừ lạnh nói.
Nói xong câu đó, phía trên Chúc Minh Lãng đột nhiên có ánh sáng sắc bén, rực rỡ chiếu xuống, những dãi sáng này có lực thiêu đốt cực mạnh, khi nó trải ở trong sân giao đấu rộng lớn này, mặt đất giống như ngọn lửa màu vàng bốc cháy lên.
Cùng lúc đó, một con lại một con Quang Tước như ngọn lửa đáp xuống, bọn chúng đánh tới Đồng Huy Sinh, đánh tới Xích Địa Long Quân của Đồng Huy Sinh!
Con Xích Địa Long Quân kia dù sao cũng có được một khôi giáp đất dày, tứ chi tráng kiện cùng một thân thể đất rắn chắc, khiến nó giống như là một ngọn núi nhỏ, theo ánh sáng rơi xuống, cùng đi theo Quang Tước là năng lượng ánh sáng cực mạnh trùng kích rơi xuống, con Xích Địa Long Quân này bị đánh cho toàn thân long khôi vỡ nát!!
Quang Tước cường thế đến cực điểm đánh Xích Địa Long Quân trọng thương, dù sao cũng là một con chuẩn vị Long Quân, hơn nữa còn có Đại Địa Long Khôi thâm hậu nhất trong Quân cấp nhưng ở trước con Quang Tước trên bầu trời này, dưới từng đạo tẩy lễ lại trực tiếp ngất đi!
Đồng Huy Sinh quá sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lại nhìn thấy một Thương Loan Chi Long, cao ngạo không gì sánh được bay ở trên Chúc Minh Lãng, lông vũ màu xanh rực rỡ, thần thánh không gì sánh được!
“Rồng... rồng này của ngươi...” Đồng Huy Sinh choáng váng.
Xích Địa Long Quân của mình sao lại trực tiếp bị đánh ngã!!
Thương Loan Thanh Long đập cánh, thổi lên một trận cuồng phong, trực tiếp cuốn Xích Địa Long Quân hôn mê bất tỉnh cùng Đồng Huy Sinh bay xuống dưới!
Đồng Huy Sinh ngay cả một hiệp cũng không đứng vững!!
“Tìm được rồi, đạo sư, vị Chúc Minh Lãng này xếp hạng hơn một vạn ba ngàn, là học sinh năm nhất, ta đoán người này chính là lừa người thôi, cho nên trực tiếp bắt đầu tra từ một quyển năm nhất, quả nhiên thấy được thứ tự của hắn...” Lúc này vị trợ giáo bên cạnh kia nói.
Vị trợ giáo này vùi đầu tìm xếp hạng Chúc Minh Lãng lộ ra nụ cười tươi, cảm thấy mình thật sự thông minh, nàng ngẩng đầu một cái, vừa hay nhìn thấy một màn Đồng Huy Sinh cùng rồng của hắn bị ném ra bên ngoài sân, miệng nhỏ kia nhất thời không thể nào khép lại được!!