Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 532: Nữ tử Ma Giáo

Chương 532: Nữ tử Ma Giáo




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

...

Không đi con đường bình thường, thì rất dễ xuất hiện vấn đề.

Đằng trước không có thôn đằng sau lại chẳng có điếm nào.

Cũng may cảnh màn trời chiếu đất này, Chúc Minh Lãng cũng không phải ngày đầu tiên trải qua, hắn làm đống lửa, dựng một cái bồng đơn giản, trải đệm nhung thoải mái dễ chịu, cũng không tính là đặc biệt thê thảm, chỉ là một thân một mình tại trong sơn dã này, lộ ra mấy phần tịch liêu cô đơn.

Tiểu Huỳnh Linh cùng Tiểu Dã Giao cũng không thể tiến vào Linh Vực, Chúc Minh Lãng hầu như cũng là mang theo bọn chúng trong toàn bộ hành trình, mới đầu đa số cũng là thuê một số Phi Long có sức chịu đựng cường hãn, dù sao hành lý của mình cũng không ít, dù sao cũng phải chuẩn bị kỹ càng đồ ăn cho các long sủng của mình.

Nhưng không được mấy ngày, Chúc Minh Lãng liền phát hiện một thần kỹ của Nữ Oa Long, nàng có thể tạo ra một thuật Càn Khôn cùng loại với cái đuôi che giấu của Tiểu Bạch Khởi, đặt một số vật phẩm quan trọng của Chúc Minh Lãng vào trong đó....

Hơn nữa, thuật Càn Khôn của Nữ Oa Long dường như càng cường đại, có thể để càng nhiều vật phẩm vào, dễ cất dễ lấy, điều này khiến cho Chúc Minh Lãng có thể di chuyển thoải mái.

Thuật Càn Khôn tương đối ít, có thể cất vật phẩm dụng cụ càng là hiếm thấy, cho nên thường xuyên cũng sẽ nhìn thấy một số Mục Long sư ra bên ngoài thì hầu như sẽ có một con long thú cỡ to đến phụ trách gánh nặng vật tư, không khác gì hậu cần cùng hành quân đánh trận.

Chúc Minh Lãng lại không có loại rồng này, cho nên một số vật phẩm quá nặng nề thì Chúc Minh Lãng cũng sẽ không đi mang theo, có pháp thuật này của Nữ Oa Long, Chúc Minh Lãng thậm chí ngay cả thuê Phi Long cũng có thể từ bỏ, tay trái ôm Tiểu Huỳnh Linh, Tiểu Dã Giao quấn lấy trên cổ, trực tiếp ngự kiếm phi hành rất thuận tiện.

Cho dù thuật ngự kiếm phi hành của mình quá xấu nhưng vừa vặn cũng có thể mượn cơ hội này luyện tập một chút.

“Xèo xèo xèo~~~~~~”

Trên đống lửa khúc sườn trâu nướng đã chín, Chúc Minh Lãng dùng dao nhỏ tinh xảo lọc sườn trâu khỏi miếng thịt trâu mỹ vị, lúc đang định từ từ thưởng thức thì bên cạnh truyền đến vài tiếng động.

Mới đầu, Chúc Minh Lãng tưởng rằng động vật nhỏ bị mùi thịt hấp dẫn đến đây, nhưng sau khi cẩn thận cảm giác một lần, lúc này mới ý thức được có người đang tới gần mình.

Rừng núi hoang vắng này, làm sao lại đột nhiên có người tới???

Không chỉ là người... mà hình như còn là nữ nhân?

Chúc Minh Lãng nhìn phương hướng kia, đống lửa có hạn, ánh lửa cũng chỉ là chiếu sáng một mảnh nhỏ khu vực chung quanh, trong bụi cỏ, một thân ảnh cao gầy, gầy gò đi ra, nàng mặc một bộ nguyệt sa, lộng lẫy mà tuyệt diễm, không hợp với rừng núi hoang vắng này.

Nàng thuận theo ánh lửa mà đi tới, thân ảnh cũng được đống lửa phác hoạ càng ngày càng rõ ràng, có như vậy trong nháy mắt Chúc Minh Lãng sinh ra một loại ảo giác, nghĩ lầm nữ tử không hiểu xuất hiện này là giả tượng, có thể là một loại yêu tinh nào đó đang bắt chước người, sử dụng chính là huyễn thuật.

Nhưng nhìn rõ đằng sau, Chúc Minh Lãng phát hiện đây chính là một nữ nhân có máu có thịt, ăn mặc hoa lệ, dung mạo kinh diễm, dáng người có lồi có lõm, nổi bật làm cho người khác cảm nghĩ trong đầu...

“Xin hỏi cô nương...” Chúc Minh Lãng mở miệng.

Nữ tử mặc bộ nguyệt sa nhìn lướt qua lều dã ngoại mà Chúc Minh Lãng trải, cởi khăn mây trên tóc mình ra, sau đó lại ngay trước mặt Chúc Minh Lãng mà chậm rãi cởi nguyệt sa từ vai mình xuống tới trên tay ngọc, cũng cẩn thận gấp gọn giấu ở phía dưới đệm nhung.

Chúc Minh Lãng thấy choáng, thịt trâu vừa nướng xong cũng không thơm như vậy.

Rừng núi hoang vắng, đống lửa chập chờn, không hiểu sao lại xuất hiện mỹ nhân, đi tới liền cởi nhẹ áo tơ, tình huống này cực kỳ giống những yêu nữ mà dân gian lưu truyền trong khúc dạo đầu kia, nội dung thường thường hương diễm không gì sánh được, cực kỳ hấp dẫn mắt người!

“Có một số người đuổi theo ta, bọn họ chưa thấy qua bộ dáng ta, tạm lánh ở nơi này một lúc.” Nữ tử không tiếp tục cởi áo, nàng ngồi xuống bên cạnh đống lửa, ngón tay dính một chút bụi, nhẹ nhàng bôi ở trên gương mặt trắng nõn như trăng của mình.

Thời khắc này nàng mặc cũng là bình thường, tóc dài ghim lên, gương mặt mang theo vài phần than đen, thậm chí còn đem cầm áo khoác mà Chúc Minh Lãng treo ở một bên, khoác ở trên thân nàng.

“Ừmmm...” Chúc Minh Lãng trong lúc nhất thời thật không biết nên nói cái gì, hắn lắng nghe một chút, ở chỗ xa hơn một chút, rất nhanh nghe được một số tiếng bước chân.

Thật sự là có người đang đuổi theo nàng.

Là một đám người nào đâu?

“Ta là nữ ma giáo, bọn họ là người thảo phạt. Ngươi yểm hộ cho ta thật tốt thì ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Nữ tử tự mình che giấu dung mạo kinh diễm nghiêm túc nói.

“Ma giáo??” Chúc Minh Lãng cảm thấy bất ngờ.

Không chờ Chúc Minh Lãng hỏi lại, có mấy tiếng bước chân đã tới gần, tốc độ bọn họ thật nhanh, từ đặt chân nặng nhẹ cùng tần suất, liền có thể biết bọn họ đều là Thần Phàm giả có tu vi khá cao.

Đống lửa tiếp tục thiêu đốt lên, mấy cái người mặc áo trắng có cả nam nữ xuất hiện, bọn họ trực tiếp đi tới, không nói gì, lại là trước tiên dò xét Chúc Minh Lãng với vị nữ ma giáo kia một phen.

“Sư trưởng, đống lửa này đốt được một lúc rồi.” Một tên thanh niên mi dài nói.

“Ừ.” Vị sư trưởng nhìn qua có mấy phần uy phong, khí chất trang trọng kia nhẹ gật đầu, hắn nói với Chúc Minh Lãng, “ Sao các ngươi ở đây?”

“Trèo non lội suối, ở chỗ này nghỉ ngơi, ngược lại là các ngươi đột nhiên xuất hiện ở rừng núi hoang vắng này, dọa đến chúng ta.” Chúc Minh Lãng nói.

“Chúng ta đang truy đuổi một tên đệ tử ma giáo.” Thanh niên mi dài nói.

“À a, xin hỏi mấy vị là?” Chúc Minh Lãng thấy phục sức của bọn họ, cũng có mấy phần nhìn quen mắt.

“Chúng ta chính là Bạch Thường Kiếm Tông.” Lúc thanh niên mi dài kia nói ra câu nói này tự có kiêu ngạo trong giọng nói.

“Bạch Thường Kiếm Tông à, kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu.” Chúc Minh Lãng hơi kinh ngạc nói.

Bạch Thường Kiếm Tông, đây là một đại tông lâm, mặc dù không có Diêu Sơn Kiếm Tông cùng Miểu Sơn Kiếm Tông quyền uy như vậy, nhưng cũng hơi kém một chút.

Chúc Minh Lãng đã từng làm thành viên kiếm tông, tự nhiên là biết Bạch Thường Kiếm Tông.

Hóa ra mình chạy đến địa giới Bạch Thường Kiếm Tông.

“Các ngươi là?” Ánh mắt vị sư trưởng kia rơi vào trên người nữ tử ma giáo, dò hỏi.

“Bạn lữ.” Nữ tử ma giáo bình tĩnh lại ung dung hồi đáp.

Nàng vừa rồi che giấu một phen, chính là làm cho mình có bộ dáng như lâm vào cảnh màn trời chiếu đất vậy, dù sao dung mạo nàng ngay từ đầu quá tinh xảo, người khác liếc mắt liền nhìn ra nàng không thể nào là người du lịch cùng Chúc Minh Lãng.

“À, vậy xin hỏi hai vị có là thân phận gì, nếu dám cô nam quả nữ đi ở trong sơn dã yêu ma mọc lan tràn này, hẳn không phải là người phàm tục nhỉ?” Vị sư trưởng kia tiếp tục chất vấn.

“Tại hạ Chúc Minh Lãng, một tiểu kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông.” Chúc Minh Lãng lúc này lộ ra thân phận của mình.

“Diêu Sơn Kiếm Tông!!!” Mấy người kia đồng thời kinh ngạc nói, ánh mắt lập tức toàn bộ liếc về tới trên người Chúc Minh Lãng.

Đôi mắt của vị nữ ma giáo xinh đẹp kia cũng kinh ngạc nhìn chăm chú Chúc Minh Lãng.

“Đúng vậy, không nghĩ tới ở chỗ sơn dã này lại có thể gặp được các vị kiếm hữu, rất cảm thấy vinh hạnh!” Chúc Minh Lãng nói.

“Nhưng mà kiếm của ngươi đâu?” Vị sư trưởng kia quả nhiên tương đối nghiêm cẩn, hắn nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy kiếm của Chúc Minh Lãng.

“Tại hạ là kiếm sư phi kiếm phái.” Chúc Minh Lãng nói, tiện tay vẫy một cái.

Trong bóng tối mà ánh lửa không chiếu rọi đến, một thanh kiếm sáng loáng đỏ thẫm chậm chạp bay tới, rơi xuống bên cạnh đống lửa, rơi xuống bên người Chúc Minh Lãng.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch