Một thanh cổ kiếm, lưỡi kiếm thẳng tắp, chuôi kiếm kỳ lạ, khí chất băng lãnh lại giống như vật sống, tản mát ra một loại linh khí đặc biệt.
Nó lơ lửng trước mặt Chúc Minh Lãng, phát hiện cũng không phải là chiến đấu hết sức căng thẳng, thế là lại bay đến phía sau Chúc Minh Lãng.
Giống như cõng một thanh kiếm, nhưng không có túi kiếm, Kiếm Linh Long treo tại trên lưng Chúc Minh Lãng, duy trì một chỗ chỉ cần khẽ vươn tay liền có thể nắm chặt...
“Thì ra là thế, là chúng ta đa tâm, khó được có thể ở chỗ này gặp được đạo hữu của Diêu Sơn Kiếm Tông lừng lẫy nổi danh, còn mong hai vị nhất định đừng từ chối mà vào trong tông lâm chúng ta làm khách mấy ngày, trước sau vài trăm dặm Mã Bối sơn lâm đều không có thành trì thôn trấn gì, kiếm trang chúng ta đương nhiên sẽ không để hai vị ở trong màn trời chiếu đất này.” Vị sư trưởng kia lộ ra một nụ cười thân thiện, tương đối khách khí nói.
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua nữ tử ma giáo.
Nữ tử ma giáo không nói lời nào.
Từ trong lời nói của những người Bạch Thường Kiếm Tông này xem ra bọn họ hẳn là chưa từng nhìn thấy hình dáng vị nữ ma giáo này, cũng không biết nàng là nữ tử...
“Vậy cung kính không bằng tòng mệnh.” Chúc Minh Lãng đồng ý nói.
Dã ngoại nào có hoàn cảnh ưu mỹ, sư muội thành đàn, kiếm trang dễ chịu, Chúc Minh Lãng không vạch trần thân phận của nữ ma giáo, cũng không cự tuyệt ý tốt của vị sư trưởng Bạch Thường Kiếm Tông này.
“Lâm Chung, Minh Tú, các ngươi mang hai vị đến tông lâm chúng ta, chăm sóc thật tốt, những người khác sau đó đi theo phương hướng này, tiếp tục xem xét xem có vết tích đồ đệ ma giáo hay không.” Vị sư trưởng kia nói.
Nói xong, sư trưởng áy náy hành một cái lễ, lần nữa nói với Chúc Minh Lãng, “Đồ đệ ma giáo có dụng ý khó dò, chúng ta nếu đã nhận ra hành tung của nó, tất nhiên không thể bỏ mặc, xin thứ lỗi.”
“Nên vậy, danh môn chính phái nào có đạo lý không khu ma trừ tà.” Chúc Minh Lãng nói.
...
Chúc Minh Lãng thu thập một số thứ, lúc cuốn đệm nhung đắt đỏ mà mình mua được, tiện thể cất nguyệt sa phi thường lộng lẫy của nữ ma giáo, miễn cho bị hai tên kiếm sư kia trông thấy.
Nữ ma giáo cắn cắn môi, muốn nói cái gì lại không dám nhiều lời, chỉ là dùng đôi mắt thật to trừng Chúc Minh Lãng.
“Đi, Tiểu Quỳnh Hoa, gói thịt trâu đã nướng xong lại đi, không thể lãng phí đồ ăn.” Chúc Minh Lãng nói với nữ ma giáo.
Nữ tử ma giáo sửng sốt một chút, ngay từ đầu còn không kịp phản ứng "Tiểu Quỳnh Hoa" là gọi mình, đợi đến lúc phát giác được ánh mắt nghi hoặc của hai vị kiếm sư kia, lúc này mới vội vàng lên tiếng, cất thịt trâu vừa rồi vào túi giấy dầu.
“Cắt thành miếng, vừa đi vừa ăn.” Chúc Minh Lãng đưa cho nàng dao nhỏ tinh xảo kia, cười cười nói.
...
Đi theo Lâm Chung cùng Minh Tú tiến về Bạch Thường tông lâm, đặc sắc lớn nhất của Bạch Thường tông lâm trừ kiếm thuật cao siêu của bọn họ, bên ngoài tự cho mình là danh môn chính phái, xiêm y màu trắng cũng được bọn họ coi là biểu tượng thân phận cao quý, cho nên những kiếm sư đạt được kiếm tông công nhận, mới có tư cách mặc đồ trắng, mà bọn họ cũng được thế nhân gọi bọn họ là kiếm sĩ áo trắng, thỉnh thoảng có thể nghe được chuyện bọn họ hành hiệp trượng nghĩa..
Lâm Chung cùng Minh Tú đều là người mặc áo trắng, hiển nhiên cũng đều là người nổi bật trong kiếm tông, chỉ là Chúc Minh Lãng hơi không hiểu, một đám cường giả kiếm tông thêm một kẻ sư trưởng mạnh như thế, sao lại truy đuổi tên đồ đệ ma giáo trong rừng hoang vắng như này, thậm chí ngay cả hình dạng của đồ đệ ma giáo cũng chưa thấy.
Ngay sau đó, Chúc Minh Lãng liền nói ra nghi ngờ của mình, dù sao hắn cũng không phải đồ đệ ma giáo.
“Chúng ta đang làm thí nghiệm một lần, trước đây không lâu Lôi sư trưởng kết giao một phù sư lợi hại, vị phù sư này làm ra một số Truy Tung Phù, có thể cảm nhận được một số dao động của pháp thuật dị giáo trong vòng trăm dặm, cũng chỉ dẫn chúng ta tìm tới vị trí dao động, chúng ta hôm nay lần đầu sử dụng, không nghĩ tới trong phạm vi trăm dặm cách kiếm tông chúng ta lại có người của ma giáo, điều này làm cho các sư tôn đều rất phẫn nộ , khiến cho chúng ta nhất định phải đuổi bắt, thế là chúng ta một đường đuổi tới nơi này, nhưng cái này thời gian của Truy Tung Phù có hạn, ở trước sơn lĩnh liền đã mất pháp lực, chúng ta liền mù quáng tìm một lần.” Vị kiếm sĩ áo trắng gọi là Lâm Chung kia nói.
“Còn có phù chú kỳ lạ như thế!” Chúc Minh Lãng cảm thấy bất ngờ nói.
“Đúng vậy, chúng ta cũng không nghĩ đến phù này cao minh như vậy.” Lâm Chung nói.
“Đáng tiếc tên đồ đệ ma giáo kia cũng không chạy tới hướng ta, không thì ta cũng có thể giúp đỡ bọn ngươi một chút sức lực.” Chúc Minh Lãng thở dài nói.
“Không có chuyện gì, chỉ là một lần thí nghiệm thôi, đoán chừng cũng chỉ là một thám tử nhỏ nhoi trong ma giáo, quan sát động tĩnh kiếm tông chúng ta, chạy liền chạy.” Lâm Chung nói.
Lâm Chung cũng không có hoài nghi quá lớn với Chúc Minh Lãng.
Hắn thấy được đống lửa mà Chúc Minh Lãng đốt, đống lửa này rõ ràng thiêu đốt được một lúc rồi, xung quanh cũng có một vòng bụi gỗ.
Hơn nữa thịt trâu kia, cũng rõ ràng là dùng lửa chậm rãi đốt chín, ngoài cứng trong mềm.
Đồ đệ ma giáo hoảng hốt chạy trốn, sao có thể làm được cẩn thận như thế, huống chi Chúc Minh Lãng còn lấy ra phi kiếm của hắn, nói ra thân phận Diêu Sơn Kiếm Tông, không có lý do gì là đồ đệ ma giáo.
“Các ngươi thật sự là bạn lữ sao?” Nữ kiếm sư áo trắng Minh Tú lại hỏi.
Làm nữ tử, nàng quan sát chi tiết hơn hẳn, nàng lưu ý đến bước đi nữ ma giáo cùng Chúc Minh Lãng không ăn khớp, hơn nữa lại bảo trì khoảng cách cũng không giống bạn lữ bình thường, ngược lại là chậm hơn phân nửa bước ở sau lưng Chúc Minh Lãng.
“Như thế mà cũng không phải như thế, nàng là đại nha hoàn nhà ta, toàn bộ trái tim đều đặt ở trên người của ta, các trưởng bối trong nhà của ta chê nàng có thân phận hèn mọn, muốn để ta cưới đại kiếm cô gì gì ở Miểu Sơn Kiếm Tông, ta không thích cảm giác bị người nhà gò ép, cảm thấy kiếm cô thân phận tôn quý kia cũng không tốt bằng tiểu Quỳnh Hoa nhà ta, liền dẫn nàng rời nhà đi xa.” Chúc Minh Lãng cười cười, rất ung dung giải thích nói.
Phần giải thích này, lại làm cho một đôi mắt xinh đẹp của nữ tử ma giáo trừng đến lộ mấy phần nhục nhã.
Sao lại thành nha hoàn rồi???
Còn toàn thân toàn tâm đối với hắn!
Rõ ràng có nhiều loại giải thích, người này tại sao có thể vô sỉ như vậy!
“Tính tình nhân huynh thật là, đổi lại là ta cũng không dám tùy tiện ngỗ nghịch với sự sắp xếp của gia tộc.” Lâm Chung giơ ngón tay cái lên với Chúc Minh Lãng.
“Vậy các ngươi cũng rất không dễ dàng, muội muội thật may mắn, gặp được một nam tử có thể vì ngươi rời nhà ra đi.” Minh Tú ngược lại là tương đối cảm tính, rất nhanh liền bị Chúc Minh Lãng thuyết phục.
“Ừm, dạ.” Nữ ma giáo chỉ có thể ôm hận phụ họa.
“Không sao, chờ hoài thai rồi, trong tộc chúng ta cũng sẽ vì cốt nhục của Chúc gia chúng ta mà tiếp nhận nàng.” Chúc Minh Lãng tiếp tục nói mò.
Nữ tử ma giáo nghe được câu này, tức giận đến kém chút ném dao nhỏ về hướng Chúc Minh Lãng.
Coi mình là nha hoàn còn lấy cái tên quê mùa như “Tiểu Quỳnh Hoa” thì thôi đi, còn nói cái gì mà mang thai, đồ hạ lưu!!
Danh môn chính phái, tại sao có thể có người hạ lưu như vậy!
“Sắp đến rồi, qua trước mặt núi là tới.” Lâm Chung nói.
Sớm biết sơn môn các ngươi ngay ở đây, ta đã mặt dày đến tá túc.” Chúc Minh Lãng nói.
“Sơn môn chúng ta tương đối ẩn nấp, người bình thường không biết cũng là bình thường, đêm đã khuya, ta sẽ cho người an bài chỗ ở cho các ngươi, các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai ta lại mang các ngươi tham quan Bạch Thường Kiếm Tông của chúng ta.” Nữ kiếm sư Minh Tú nói.