Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 535: Trường cốc sơn hồ phi kiếm

Chương 535: Trường cốc sơn hồ phi kiếm




Dịch: Long Hoàng

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Nữ ma giáo Diệp Du Ảnh không trả lời, chỉ chà chà gương mặt của mình.

Lau rửa đi mấy vết than bẩn dính trên mặt, da thịt sáng ngời lộ ra mấy phần đỏ hồng, không thể không nói diện mạo của vị nữ ma giáo này đúng là không tồi, nếu thật sự phải nhận xét, với nhan sắc này hẳn là đã đủ để làm đại nha hoàn rồi.

Chúc Minh Lãng cũng tẩy rửa sơ qua, chỉnh lại một chút y quan.

Quả nhiên, mới sáng sớm, Minh Tú và Lâm Chung đã tới gõ cửa, bọn họ đưa bữa sáng qua, cũng chuẩn bị dẫn hai người Chúc Minh Lãng đi tham quan.

“Hai vị tối hôm qua nghỉ ngơi…” Lâm Chung nhìn thoáng qua một chút vị ma nữ Diệp Du Ảnh thì không khỏi có chút chấn động, tựa hồ là còn chưa biết được nữ tử mỹ mạo kinh diễm này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện.

Là do hôm qua trời quá tối sao, hay là do nàng đã đem bùn đất trên mặt rửa đi, thế nhưng mà lớn lên tiếu lệ vũ mị đến nhường này, khó trách vị thiếu gia này lại muốn bỏ trốn cùng với nha hoàn này!

“Xin lỗi, thiếu chút nữa đã không nhận ra.” Lâm Chung xấu hổ giải thích một câu.

“Hiếm có được cơ hội ghé thăm Bạch Thường Kiếm Tông, nghe nói kiếm pháp phiêu dật, xuất kiếm lại ôn hòa như gợn sóng, nhưng uy lực lại không thua gì phong ba bão táp, vừa lúc có thể cùng các vị lãnh giáo một chút.” Chúc Minh Lãng nói.

“Đâu có, đâu có, kiếm pháp của Diêu Sơn Kiếm Tông các vị mới là trác tuyệt, bất quá nếu Chúc huynh đệ muốn chiêm ngưỡng thì chúng ta có thể sắp xếp một chút.” Lâm Chung nói.

Chúc Minh Lãng nhưng thật ra là thành tâm muốn học.

Vô luận là đấu kiếm phái hay là phi kiếm phái, hoặc là những kiếm lưu phái khác thì đều có những điểm độc đáo riêng cần thấu hiểu, mỗi lần muốn thi triển Kiếm Tỉnh đều cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, mà những năng lượng này cần những kim khí đặc thù mới có thể bổ sung, Chúc Minh Lãng vẫn muốn thông hiểu một chút độc đáo kiếm thuật, như vậy cũng tiện bề thi triển ra uy lực của Kiếm Linh Long.

Bạch Thường Kiếm Tông này, nội tình rất sâu, Kiếm tôn lão thái công cũng từng nhiều lần nhắc tới Tông Lâm này.

Sau khi tới kiếm sơn bình đài của bọn họ, Chúc Minh Lãng nhìn thấy đám người này đều đang hướng về phía một hẻm núi hẹp dài để luyện kiếm, bọn họ đang luyện chính là phi kiếm thuật, mỗi người đều dùng ngón tay để điều khiển phi kiếm, động tác tương đối thành thạo chính là dùng tâm niệm để khống chế kiếm.

Chúc Minh Lãng có thể thấy được, phi kiếm bọn họ khống chế đang bay về phía một mặt hồ trong sơn cốc, cũng có thể thấy được những phi kiếm này đều đang bay dọc theo một thông đạo nhỏ hẹp, càng bay càng xa, hơn nữa đều nhịp, đứng ở tại trên bình đài sơn cốc nhìn xuống, chỉ tựa như một vải lụa màu bạc, đang bay ngang qua trường cốc sơn hồ.

“Chúc huynh đệ không phải cũng là phi kiếm lưu phái sao, muốn thử một chút không?” Nữ kiếm sư Minh Tú lên tiếng nói.

“Làm thế nào để thử?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Ngươi nhìn kỹ cái trường cốc này, trong sườn cốc có bày một ít cọc gỗ, từ chỗ chúng ta đứng ở đây đến tòa sơn hồ kia, trong trường cốc trải dọc có tổng cộng tám mươi sáu cọc gỗ. Mà các kiếm sư của Bạch Thường Kiếm Tông chúng ta xem đây như một loại khảo nghiệm, đó là trong lúc khống chế phi kiếm bay đến tòa sơn hồ kia, trên đường cũng tận lực đánh trúng những cọc gỗ này.” Minh Tú lộ ra nét tươi cười nói.

Chúc Minh Lãng đứng ở sơn cốc bình đài, nhìn ra phía xa xa, trong trường cốc dài hẹp, gần bên trong các rừng cây, đúng là thật sự có thể nhìn thấy những cọc gỗ màu đỏ kia, nhưng nhìn ra xa một chút, thì những cọc gỗ đó chẳng khác gì cọng hành vậy, mà đến tận tòa sơn hồ, những cọc gỗ hình người này gần như không nhìn thấy được nữa……

“Đến nhìn còn nhìn không thấy, thì làm sao đánh trúng được cọc gỗ?” Nữ ma giáo Diệp Du Ảnh cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.

“Đương nhiên là không yêu cầu phải đánh hết toàn bộ tám mươi sáu cọc gỗ, đây chỉ là một loại cực hạn để chúng ta theo đuổi thôi, để cỗ vũ các đệ tử liên tục cố gắng đột phá giới hạn bản thân, hơn nữa phi kiếm quan trọng ở chữ nhanh, mỗi một lần phi kiếm bay đến tòa sơn hồ kia đều không được vượt qua nửa khắc đồng hồ tích thủy này.” Minh tú dùng ngón tay chỉ về đồng hồ tích thủy ở bên cạnh thạch đài. (1 khắc: 15p, nửa khắc chia đôi!)

Trên thạch đài, có một đồng hồ tích thủy đặt một bên, đây là một chiếc đồng hồ được điều chỉnh thời gian rất chuẩn.

“Đây là một khảo nghiệm phi kiếm thuật có độ khó tương đối cao, chúng ta chỉ yêu cầu các kiếm sinh đệ tử phải điều khiển phi kiếm đến được tòa sơn hồ kia trong nửa khắc thời gian.”

“Tiếp theo đó mới là yêu cầu các đệ tử tận lực trong khoảng thời gian này, cố gắng đánh trúng nhiều cọc gỗ nhất.”

“Bên trên thạch đài có ký danh chi trụ, chúng ta sẽ lưu lại kết quả ưu tú nhất, cũng tiến hành xếp hạng…”

“Chúc huynh đệ, muốn thử một chút không?”

Lâm Chung và Minh Tú tựa hồ đều rất muốn chiêm ngưỡng một chút thực lực kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông, cho nên có thể nói là mời rất nhiệt tình.

Những vị kiếm sư đệ tử khác, sau khi nghe Chúc Minh Lãng là người của Diêu Sơn Kiếm Tông cũng đều sôi nổi ngừng luyện tập, quay thành một vòng nhìn qua bên này.

Chúc Minh Lãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái bia trụ ký danh kia, mở miệng hỏi: “Cái ký lục ở trên cùng này, chẳng lẽ là Lâm Chung sư huynh sao?”

Lâm Chung cười mà không nói.

“Đúng là một hạng mục luyện tập không tồi, nhưng với ta mà nói hẳn là độ khó không lớn, đúng không, tiểu Đàm Hoa.” Chúc Minh Lãng hướng về phía nữ tử Ma giáo Diệp Du Ảnh nhướng mày nói.

Ma nữ Diệp Du Ảnh cười cho có lệ, hoàn toàn là cười làm dáng trên mặt thôi, trong nội tâm thì chẳng có một chút ý khen tặng nào.

“Chúc huynh đệ đừng có xem thường hạng mục thí luyện trường cốc này, dù sao phi kiếm cách khống chế giả càng xa thì lực khống chế càng khó đạt đến tinh chuẩn.” Lâm Chung nhắc nhở nói.

“Dưới chân chúng ta, còn có một số cọc gỗ ở gần, đánh xuyên qua thật sự không khó, nhưng mà tới trong trường cốc, thậm chí sâu hơn bên trong, phi kiếm mất đi khống chế rơi xuống, cũng xảy ra rất thường xuyên.” Minh Tú thật ra có vài phần kiêu ngạo, cũng có vài phần mong chờ xem kết quả thế nào.

“Vậy xin giúp ta tính giờ.” Chúc Minh Lãng đi tới đạo lộ kiếm đài dùng để thí luyện.

Kiếm Linh Long liền ở ngay sau lưng Chúc Minh Lãng, rõ ràng không có kiếm bao, lại tựa như là đang đeo ở sau lưng vậy, trong quá trình Chúc Minh Lãng đi tới, khoảng cách giữa người và kiếm hoàn toàn không thay đổi.

Ngón tay chỉ thiên, Kiếm Linh Long trống rỗng xuất ra khỏi vỏ, nháy mắt nhảy đến chỗ cao, xích mang có chút lóng lánh, cũng không rực rỡ lóa mắt, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác sắc bén lạnh băng.

Lúc này, đôi mắt của ma nữ Diệp Du Ảnh cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Chúc Minh Lãng.

Diệp Du Ảnh tự nhiên cũng có chút tò mò, tên nam tử đến từ Diêu Sơn Kiếm Tông này rốt cuộc có thực lực gì.

Tư thế xuất kiếm khỏi võ này cũng rất tuấn dật, tiêu sái lại phi thường thành thạo…

Những đệ tử Bạch Thường Kiếm Tông thấy được chiêu thức này của Chúc Minh Lãng, cũng nhịn không được mà phát ra vài tiếng tán thường.

Cũng không phải bất cứ kiếm sư nào cũng có thể làm ra được động tác xuất kiếm ra vỏ tiêu sái như vậy!

“Vị Chúc huynh đệ này, thực lực hẳn là rất mạnh, đêm qua ta đã cảm giác được.” Lâm Chung đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt rất chờ mong, quay qua nói với Minh Tú ở bên cạnh mình.

“Dáng vẻ hoa hòe mà thôi, luyện tập nhiều ai cũng sẽ làm được như vậy, về phần khảo nghiệm trường cốc này, hắn chưa chắc có thể hoàn thành được.” Minh Tú nói.



Chúc Minh Lãng đứng ở bên cạnh thạch đài, bày ra rất nhiều tư thế ngự kiếm tuấn dật, mày kiếm như sao, ý niệm cùng kiếm hòa làm một thể, đầu ngón tay điều khiển, hoàn mỹ khống chế được Kiếm Linh Long bay vọt trên trường cốc này!

Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiển giả dối mà thôi.

Chân thật trong đầu hắn lúc này, hoàn toàn không có chút tập trung nào, trong lòng vẫn còn đang nghĩ đến mùi vị của tô mỳ lúc sáng thật sự không tệ, sau đó mới tùy ý phân phó cho Kiếm Linh Long một câu: “Mạc Tà, thời điểm bay qua tiện thể xuyên nhẹ qua mấy cái cọc gỗ đó là được.”

Về phần mấy cái động tác khống kiếm mà đám người bên ngoài đang nhìn, chẳng qua là Chúc Minh Lãng nhắm mắt khoa tay múa chân mà thôi!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch