Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 536: Chỉ mạnh hơn chút xíu

Chương 536: Chỉ mạnh hơn chút xíu




Dịch : Long Hoàng

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

“Kiếm thật nhanh!”

“Kiếm quá chuẩn!”

Trong một thời gian cực ngắn, Kiếm Linh Long đã đâm xuyên hết toàn bộ những cọc gỗ ở gần, cũng nhanh chóng dọc theo trường cốc bay về phía sơn hồ.

Đường phi hành của nó uốn lượn khúc chiết, nhưng thân kiếm rõ ràng đã đâm xuyên qua cọc gỗ cách bên ngoài hơn một dặm rồi, những đệ tử bình thường của Bạch Thường Kiếm Tông chỉ có thể thấy được tàn ảnh bóng kiếm lưu lại mà thôi, chờ đến khi mắt bọn hắn bắt kịp thân ảnh Kiếm Linh Long thì nhận ra đó cũng chỉ là tàn ảnh còn sót lại.

Vì thế, một bóng kiếm màu đỏ cực kỳ hoa lệ, giống như đang xe chỉ luồn kim, nhanh chóng đâm xuyên qua trường cốc này, đâm xuyên nhẹ qua từng cây cọc gỗ để lại một đường vết nứt, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui!

Biểu tình của Lâm Chung và Minh Tú rõ ràng đã xảy ra biến hóa, thật sự là tốc độ du tẩu của Kiếm Linh Long trong trường cốc qua nhanh, nhanh đến mức, nội tâm của bọn họ tựa như sóng triều cuồn cuồn kích động, mà còn đợt sau dữ dội hơn đợt trước!

Xuyên qua được nửa đoạn trường cốc, một cái cọc gỗ đều không bỏ sót, thậm chí những cọc gỗ cố tình thiết kế giấu đi ở trên tán cây, hay là phía sau mỏm đá, tất cả đều bị đâm xuyên qua…

Rất nhanh, đã tới đoạn đường phía sau, Lâm Chung và Minh Tú đã không thấy được những cọc gỗ kia nữa, nhưng chuôi phi kiếm hoa lệ này, vẫn như cũ lao như phi thoi trong trường cốc, một lần lại một lần đánh trúng những cọc gỗ đó, sau đó lại bay đến một nơi khác.

Lúc thì như bút tẩu du long, lúc lại như ánh chớp chợt lóe, trường hà quán nhật……

Ngay đến cả nữ ma giáo Diệp Du Ảnh vẫn luôn oán thầm Chúc Minh Lãng mãi không thôi, đối với một màn này cũng phải kinh ngạc cảm thán!

Nhưng mà, đến vị trí xa hơn, mọi người ngay cả kinh ngạc cảm thán đều không có cơ hội, bởi vì bọn họ căn bản chẳng thấy được gì cả, ngay cả thân ảnh Kiếm Linh Long cũng không thấy được, chỉ có thể mơ hồ thấy được một điểm đỏ đang uốn lượn lập lòe ở xa xa gần chỗ tòa sơn hồ…

Không biết qua bao lâu, mọi người vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong sự khó tin này, mà Chúc Minh Lãng đứng trên bình đài cũng đã xoay người quay về rồi.

Từ sơn cốc bình đài quay lại, kỳ thực cũng chỉ ba mươi mấy bước chân.

Nhưng mà, ngay khi Chúc Minh Lãng quay lại trước mặt mọi người thì một chuôi kiếm phá không mà tới, quay lại treo sau lưng của Chúc Minh Lãng, trạng thái lơ lửng như đang treo ngay sau lưng chủ nhân, sao chỉ có thể hình dung là tiêu sái tuấn dật được, quả thực là thiên kiêu chi kiếm, siêu nhiên xuất trần!!

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua tích thủy đồng hồ kia, thời gian chắc là chưa qua một nửa.

Đương nhiên Chúc Minh Lãng cũng đã giao phó Kiếm Linh Long chậm lại một chút rồi, không cần phải bại lộ thân thủ, chỉ là tiểu thí thân thủ thôi, nếu mà làm cho đám người Bạch Thường Kiếm Tông bị dọa thì không hay lắm.

Nhưng trên thực tế, đám kiếm sư Bạch Thường Kiếm Tông đã bị dọa cả rồi!

Hai người Lâm Chung và Minh Tú, hơn cả nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, đặc biệt là Minh Tú, hiện tại, nàng mới nhận ra bản thân bảo đối phương đi khảo nghiệm thí luyện phi kiếm là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

“Như thế nào, số lượng cọc gỗ ta đánh trúng và thời gian ta hoàn thành hẳn là mạnh hơn một chút so với các vị nhỉ?” Chúc Minh Lãng cười hỏi.

Vẻ mặt Lâm Chung cứng đờ.

Ngươi nói đây là mạnh hơn một tý xíu???

“Vừa rồi, bài danh hàng đầu trên kia, chính là của Lôi sư trưởng của chúng ta… Hơn nữa, tựa hồ Chúc huynh đệ so với Lôi sư trưởng của chúng ta còn nhanh hơn rất nhiều.” Lâm Chung run run rẩy rẩy nói.

Nếu là trực tiếp khống kiếm bay từ bình đài đến sơn hồ, đại đa số kiếm sư đều có thể làm được với thời gian y như Chúc Minh Lãng, dù sao tốc độ phi kiếm đều là rất nhanh.

Nhưng mà cần phải chính xác đánh trúng cọc gỗ ở những vị trí khác nhau ngẫu nhiên, lại còn phải đâm xuyên qua, như vậy khoảng cách dài hơn phải gần gấp năm lần bình thường, huống hồ thao tác khống chế phi kiếm có độ khó rất cao!

So sánh mà nói, Lôi sư trưởng làm sao có thể so được với vị Chúc huynh đệ trước mắt này??

“A??? Đó là ký lục của Lôi Sư trưởng các ngươi a, xin lỗi, xin lỗi.” Chúc Minh Lãng gãi gãi đầu.

Như vậy thì thật lúng túng!

Còn tưởng rằng đó là ký lục của Lâm Chung, Lâm Chung cũng không lớn hơn mình mấy tuổi, Chúc Minh Lãng cũng chỉ định động tay nhẹ nhàng đạt kết quả mạnh hơn người thường một chút thôi, ai ngờ đâu lại vượt qua ký lục của sư trưởng bọn họ.

“À cái kia, Lâm chấp sự, hình như toàn bộ tám mươi sáu cọc gỗ, hắn đều đánh trúng hết.” Lúc này, một vị nữ đệ tử phụ trách thống kê số liệu đi tới, nhỏ giọng lí nhí nói.

Lâm Chung và Minh Tú vừa nghe, ngay cả đứng vững cũng thấy khó khăn!

“Trúng hết?? Tám mươi sáu cái??” Lâm Chung xoay đầu hỏi.

“Đúng vậy, toàn bộ đánh trúng.” Nữ đệ tử kia nói.

Bọn họ có phương thức thống kê đặc thù, mặc dù không cần thiết chạy đi toàn bộ sơn cốc, nhưng vẫn có thể kiểm kê tất cả cọc gỗ ko bỏ sót.

Nhưng Chúc Minh Lãng này, toàn bộ đánh trúng không hề bỏ sót!

Vấn đề là, cho dù là Lôi sư trưởng của bọn họ, tại trên ký lục thời gian kia, cũng chỉ có thể đánh trúng được bảy mươi chín cọc gỗ!

Còn có một điểm càng kinh khủng hơn!

Lôi sư trưởng đã tập luyện ở đây có khi đã hơn mười năm rồi, hắn hầu như đã thuộc lòng toàn bộ các vị trí của cọc gỗ.

Mà vị Chúc Minh Lãng này, đây là lần đầu tiên tới Bạch Thường Kiếm Tông, cũng là lần đầu tiên tham gia khảo nghiệm này…

Lâm Chung chậm rãi quay đầu, ánh mắt hắn nhìn Chúc Minh Lãng, cùng với ánh mắt nhìn một vị tiên nhân vừa từ thần sơn hạ giới chẳng có gì khác nhau!

“Chúc tiền bối, chẳng lẽ ngài là một nhân vật cấp bậc kiếm tôn của Diêu Sơn Kiếm Tông?” Ngay cả xưng hô Lâm Chung cũng đã sửa lại, ngữ khí càng thêm cung kính.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình chẳng khác gì quái thai, Chúc Minh Lãng nhận ra hắn trang bức quá mức rồi.

“Đâu có, đâu có, ta so với kiếm tôn còn kém xa lắm, chỉ là linh kiếm này của ta có chút đặc biệt, có một chút linh tính, cho dù không cần ta cố ý khống chế, thì vẫn có thể nhận ra được một ít mục tiêu cần công kích.” Chúc Minh Lãng vội vàng giải thích vài câu.

“Linh kiếm tương đối đặc thù sao?” Minh Tú lặp lại một lần.

“Đúng vậy, kiếm tương đối đặc thù, đôi khi không cần ta khống chế, nó cũng có thể hoàn thành giết địch.” Chúc Minh Lãng cười cười.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… À, thì, ta không có ý khác, chủ yếu là những đệ tử Bạch Thường Kiếm Tông chúng ta đạt đến cảnh giới của ngươi thật sự là đếm trên đầu ngón tay, ngươi lại còn trẻ hơn chúng ta mấy tuổi, quả thực không hổ là Diêu Sơn Kiếm Tông a, đã cho đám ếch ngồi đáy giếng chúng ta mở rộng tầm mắt rồi.” Lâm Chung nói.

“Không dám, không dám, phương pháp khảo nghiệm phi kiếm này của các vị đích thực là rất sáng tạo, đúng thật là một khảo nghiệm không tồi đối với phi kiếm phái.” Chúc Minh Lãng nói.

Mặc kệ Chúc Minh Lãng giải thích thế nào, cái nhãn quái vật đã dán thẳng lên mặt hắn, không cách nào gỡ xuống được.

Đối với các đệ tử này mà nói, có thể trong thời gian quy định khống chế được phi kiếm đến sơn hồ đã là chuyện vinh dự đáng để khoe ra rồi, thế mà trong thời gian quy định này lại còn đánh trúng cọc gỗ nữa, thì quả thực so với lên trời chẳng khác gì nhau…

Giờ cơm trưa hôm nay, đột nhiên thật vô vị.

Dù sao đi nữa, cho dù thật sự phi kiếm có đặc thù, thì đó vẫn là bản lĩnh chân chân thực thực.

Cái loại cảnh giới này, ngàn dặm giết người, không hề nói chơi!

Buổi chiều, Lâm Chung và Minh Tú cũng chỉ dám dẫn Chúc Minh Lãng và Diệp Du Ảnh đi tham quan kiếm trang, về phần thử một chút thân thủ gì đó, bọn họ đã chừa rồi……

Vô luận tu vi thực sự của đối phương là gì, chỉ xét đến kiếm cảnh, toàn bộ kiếm trang của bọn họ đều đuổi theo không kịp!

Giống như các tông lâm như Diêu Sơn Kiếm Tông, Miểu Sơn Kiếm Tông, Bạch Thường Kiếm Tông này của bọn họ cũng là tôn sùng cảnh giới cao hơn là tu vi.

Tu vi có thể từ từ tăng lên, nhưng kiếm cảnh thì, cao thâm lại khó ngộ!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch