“Yên tâm đi, Bạch Thường Kiếm Tông chúng ta sao có thể là loại không phân được thiện ác, đúng thật là có một ít ngụy ma giáo chỉ là cách hành sự hơi thái quá, bị một ít tà giáo mê hoặc, nhưng mà có một ít chân chính Ma giáo tà phái, bọn chúng tựa như côn trùng có hại, ăn mòn hết thảy, lại còn không ngừng hạ độc thủ với nhân sĩ chính đạo chúng ta, loại bại hoại thế này, không thể dung túng được, bằng không chỉ có thể khiến bọn chúng càng ngày càng ngang ngược, hung hăng làm hại người khác!” Lâm Chung rất thành khẩn nói.
“Ừm, ta đồng hành cùng với các ngươi, việc hàng yêu trừ ma trước chưa nói tới, nhưng ta có thể giúp các vị bảo vệ an toàn những đệ tử trẻ tuổi.” Chúc Minh Lãng nói.
“Vậy không còn gì tốt hơn!” Lâm Chung nói.
“Cũng mời hai vị mang lên tấm truy tung phù này, như vậy có thể dễ dàng phân biệt ra được thân phận của Ma giáo đồ hơn, dù sao có rất nhiều Ma giáo đồ thích cải trang thành bình dân, nhưng chỉ cần bọn họ dám thi triển ra yêu tà chi thuật, tấm truy tung phù này có thể khiến cho bọn hắn không có chổ che giấu.” Minh Tú đi tới, đưa mấy lá phù cho Chúc Minh Lãng.
Không chỉ có một mình Chúc Minh Lãng lấy được những lá phù đặc thù này, những vị đường chủ của Bạch Thường Kiếm Tông cũng phân phát vài tấm phù cho mỗi một vị đệ tử.
Xem ra trải qua thí nghiệm về linh phù hôm qua, bọn họ đã xác định lá phù này có thể trợ giúp bọn họ tìm ra được đệ tử Ma giáo.
Cầm lá phù trong tay, Chúc Minh Lãng cố ý thả chậm tốc độ, đi ở phía sau đội quân Bạch y kiếm sĩ này.
Nữ ma giáo Diệp Du Ảnh phỏng chừng cũng không biết được chuyện sẽ thành ra như vậy, sắc mặt nàng trầm xuống, không nói một lời.
……
Mọi người đi theo Lôi sư trưởng tới cứ điểm Ma giáo, bọn họ ở trong núi rừng xuyên qua rất nhanh, tu vi trên cơ bản đều có thể lướt đi trên tán lá, đạp phía trên thân cây mà qua, mà vị nữ trung niên sư tôn kia liền trực tiếp ngự kiếm phi hành, hiển nhiên là một vị Tôn cấp trong phi kiếm phái, tu vi và kiếm cảnh vô cùng cao.
Chúc Minh Lãng chậm chạp đi ở phía sau đội ngũ đệ tử kiếm tông, nhưng có rất nhiều người chú ý đến hắn, Chúc Minh Lãng cũng chẳng có cơ hội trốn đi…
Chủ yếu là sĩ khí của đám Bạch y kiếm sĩ này quá rầm rộ, ở trong không khí như vậy, Chúc Minh Lãng giống như bị cưỡng ép đẩy ra trận vậy, sớm biết chuyện sẽ thế này, hắn đã không nói mình là người của Diêu Sơn Kiếm Tông.
Bất quá, nếu thật sự có Ma giáo quấy phá, cũng nên đi xem thử một chút, thân là một đệ tử kiếm tông, trừ ma vệ đạo cũng là một trong những hạng mục rèn luyện, còn có cả hồng trần luyện tâm, đều là những chướng ngại trên con đường vấn đỉnh kiếm đạo, khống chế cảm xúc, phân biệt thiện ác, là ngụy quân tử, hay là chân kiếm hiệp, tất cả đều dùng để mài giũa đạo tâm của một kiếm sư!
“Hoán ma giáo các người đang muốn làm cái gì vậy?” Chúc Minh Lãng dò hỏi Diệp Du Ảnh.
Bên cạnh mình đang có một nữ ma giáo hàng thật giá thật, hơn nữa còn là thành viên của Hoán ma giáo, nếu như thật sự có động tác lớn, như vậy khẳng định nàng sẽ biết được gì đó.
Thậm chí, Chúc Minh Lãng đã bắt đầu hoài nghi, Diệp Du Ảnh này là bị gậy ông đập lưng ông, là do kế hoạch xuất hiện chuyện ngoài ý muốn vì vậy mới bất đắc dĩ cầu cứu sự trợ giúp của hắn.
Mặc kệ tình huống thật sự là thế nào, Chúc Minh Lãng nhất quyết không để Diệp Du Ảnh thoát khỏi tầm mắt của mình.
Loại nữ nhân xinh đẹp nhưng tâm địa rắn rết có nhiều lắm, Chúc Minh Lãng từ đầu đến cuối vẫn chưa chân chính trợ giúp nữ ma giáo này cái gì cả, chỉ là làm giống như Bạch Thường Kiếm Tông vậy, trước khi chưa rõ ràng tình huống thực sự của nàng ta, trước mắt giám sát rồi tính sau!
“Ta không biết gì cả!” Diệp Du Ảnh trả lời.
“Ngươi cái gì cũng không chịu nói, vậy ta không có cách gì giúp được ngươi, ta thấy vị Trịnh Mi kiếm tôn kia, đối với Ma giáo các ngươi thật sự là hận thấu xương, ta hẳn là nên nói tình huống chân thực hôm qua với nàng ta một chút thì hơn.” Chúc Minh Lãng biểu hiện ra một bộ dáng không có kiên nhẫn.
Đã nương tựa người khác rồi, lại còn bày đặt kiêu ngạo cái gì chứ.
Chúc Minh Lãng hắn cũng không phải là kẻ tham luyến sắc đẹp.
Tựa như khi thấy được một đóa hoa diễm lệ, nếu như đang bước đi, vô tình bước lên trên nó, ngay lúc sắp đạp xuống Chúc Minh Lãng chắc chắn sẽ vui lòng dịch ra bàn chân của mình, không làm tổn thương bông hoa này, nhưng ngược lại, nếu đóa hoa này có độc, hơn nữa còn dẫn dụ tới rất nhiều ong độc, côn trùng độc gây hại cho mình, như vậy Chúc Minh Lãng hắn vẫn thấy nên đạp một cái, trực tiếp dẫm chết là tốt nhất.
“Con người ngươi vì sao không có chút nguyên tắc nào vậy, rõ ràng đã đồng ý giúp ta che giấu!” Nữ ma giáo Diệp Du Ảnh tức giận nói.
“Chuyện nhỏ không tốn sức, vậy thì có thể làm được, nhưng nếu có phiền toái vậy khó mà nói được. Huống chi, chúng ta vốn không thân chẳng quen, ta đã dùng danh dự của Diêu Sơn Kiếm Tông để đảm bảo cho ngươi, mà ngươi tại thời điểm hai đại thế lực muốn liều chết quyết chiến, vấn che giấu ta, ngươi thật sự cho rằng Chúc Minh Lãng ta chính là một tên thiếu niên nhiệt huyết vừa mới bước chân ra đời sao? Còn nữa, đêm qua nói cái gì mà chiếc khăn kia là di vật do mẫu thân ngươi để lại này nọ, phiền ngươi đừng nói nữa, ta thà là nghe ngươi nói ngươi chính là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt còn dễ tin hơn…” Chúc Minh Lãng nói.
Nữ ma giáo Diệp Du Ảnh cắn môi, muốn trực tiếp rời đi.
Nhưng nàng nghĩ đến việc hơn một ngàn bạch y kiếm sĩ ở đây trong tay đều có truy tung phù, chính nàng một khi thi triển ra pháp thuật, lập tức sẽ bị bọn hắn phát hiện, nàng lập tức gạt đi suy nghĩ này, huống chi nguyệt sa còn đang ở trong tay của Chúc Minh Lãng.
“Hoán ma thuật vốn không phải là tà thuật, mà Hoán ma giáo chúng ta cũng chưa từng làm ra việc gì thương thiên hại lý, nhưng chỉ vì một sự kiện phát sinh vào mùa đông, khiến cho toàn bộ Hoán ma giáo chúng ta bị toàn bộ Cực Đình đại lục xem tà giáo…” Lúc này Nữ ma giáo Diệp Du Ảnh mới mở miệng nói.
“Sự tình gì, nói ta nghe một chút, ta tới bình phán.” Chúc Minh Lãng nói.
Nữ ma giáo Diệp Du Ảnh nhìn Chúc Minh Lãng hừ lạnh một tiếng.
Còn nói cái gì bình phán, Chúc Minh Lãng ngươi tự cho mình là võ lâm minh chủ sao, việc một giáo phái là chính hay tà vốn là do các vị chưởng môn của mấy đại tông lâm kia nói mới tính, ngươi chỉ là một thiếu niên kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông, cho dù kiếm cảnh có cao hơn một chút thì như thế nào, trong chuyện này vốn chẳng có chút quyền gì lên tiếng!
“Chính là một nữ nhân, nàng ta nhận định Hoán ma giáo chúng ta là tà giáo, cũng hiệu lệnh toàn bộ chính phái truy nã các thành viên của Hoán ma giáo, cho nên Hoán ma giáo chúng ta sao có thể ngồi yên chờ chết được!” Nữ ma giáo Diệp Du Ảnh tức giận nói.
“Nữ nhân nào mà lại có năng lực thông thiên như vậy?” Chúc Minh Lãng hỏi.
Hoán ma thuật của Hoán ma giáo xác thực là một thần phàm thuật vô cùng mẫn cảm, không có ổn định như Mục Long Thuật của Mục Long Sư, đôi khi yêu ma được gọi tới, rất có khả năng sẽ mất đi khống chế mà tạo thành uy hiếp đối với người vô tội.
Nhưng ngay cả Bồ Hàn Dung của Bồ tộc cũng tu luyện thần phàm thuật này, có thể thấy các đại tộc trước đó cũng tán thành nó, không hề xem đây là tà thuật…
“Hừ cũng là kiếm tông các ngươi đó, chưởng môn của Miểu Sơn Kiếm Tông, Mạnh Băng Từ.” Khi nữ ma giáo Diệp Du Ảnh nhắc tới người này, trên mặt không kìm được mà lộ ra hận ý.
Chúc Minh Lãng nghe xong, trên mặt không phát sinh biến hóa gì, thế nhưng trong lòng lại gió nổi mây phun!
Tình huống gì đây???
Lãnh nương vì sao lại nhận định toàn bộ Hoán ma giáo vào trong hàng ngũ tà giáo??
“Khụ khụ, bà ấy là một đại chưởng môn, vậy mà lại nhắm tới Hoán ma giáo các ngươi, chắc chắn là có lý do chứ, Hoán ma giáo các ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, mà làm cho danh môn chính phái phải hợp lực thảo phạt?” Chúc Minh Lãng bất động thanh sắc, hỏi tiếp.
“Bọn họ chính là sợ hãi chúng ta, lo sợ rằng sau khi chúng ta nắm giữ được loại năng lực này, sẽ dùng nó đánh sụp đổ tứ đại tông lâm, cho nên mới dốc hết toàn lực, tận sức thảo phạt chúng ta!” Diệp Du Ảnh nói.