Tiểu Huỳnh Linh ngược lại ăn đến mức tròn vo, dường như hấp thu linh khí quá nhiều, nó đem một ít linh khí làm quà tặng cho Diệp Du Ảnh, Diệp Du Ảnh còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, thì tu vi đã lập tức tăng lên không ít.
Tiểu Dã Giao cũng rất chăm chỉ, nó uốn lượn ở trên một khối linh thạch lớn ẩm ướt, há miệng phun ra nuốt vào những linh vận này.
Mặc dù còn chưa có hóa rồng, nhưng tu vi của Tiểu Dã Giao đã đạt đến khoảng chín trăm năm, trước đó Chúc Minh Lãng đút cho nó không ít Hồn Châu đổi lấy từ trong học viện.
Nhờ vào linh thạch động này, Tiểu Dã Giao dần dần rút đi hơi thở hoang dã trên cơ thể, bắt đầu đi vào quá trình lột xác, cuối cùng tu vi của nó cũng đột phá đến một ngàn năm!
Mặc dù ra đời còn chưa lâu, nhưng bây giờ tu vi của nó đã tương đương với yêu ma tinh quái có một ngàn năm tu hành!
Tốc độ phát triển này cũng coi như nhanh chóng.
"Hai tiểu gia hỏa các ngươi, luận về tu vi thì cũng đã vượt trội hơn một số long tử khác, vì sao một chút dấu hiệu hóa rồng cũng không có?" Chúc Minh Lãng mở to mắt, nhìn Tiểu Huỳnh Linh cùng Tiểu giao linh.
"Tút tút tút…" Tiểu Huỳnh Linh dùng đôi tai dài nhọn cọ lấy mu bàn tay Chúc Minh Lãng, làm bộ người ta còn nhỏ, không muốn lớn lên đâu.
Tiểu giao linh cũng rất hoang mang.
Giao không phải là họ hàng gần với long sao, ấn theo lý thuyết giao linh ngược lại là loài dễ dàng hóa rồng nhất mới đúng.
Tu vi cũng đã đột phá đến một ngàn năm, vảy trên người dường như đều đã phát ra linh quang, thế nhưng hết lần này tới lần khác trên thân không có nửa điểm đặc thù của rồng, không có sừng, không có móng vuốt, càng không có long tức.
"Aizzz, cũng không trách các ngươi, đại khái là phương thức mà ta bồi dưỡng các ngươi không đúng, từ từ vậy, rồi sẽ tìm được linh vật thích hợp giúp các ngươi hóa rồng."
"Úc! !"
Đại Hắc Nha ở bên trong Linh Vực, lập tức truyền thụ kinh nghiệm hóa rồng của mình cho hai con Linh bảo bảo!
Phải ăn nhiều thịt! !
Muốn hóa rồng thì phải ăn nhiều thịt thịt, ăn đến khỏe mạnh cường tráng, ăn đến toàn thân tràn đầy khí lực, rất nhanh liền có thể hóa rồng, nhất định phải tin tưởng nó, nó làm vậy và đã thành công!
Tiểu giao linh cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
Tiểu Huỳnh Linh thì ở nơi đó điên cuồng lắc đầu, biểu thị bản bảo bảo không thích ăn thịt.
Có lẽ là do tuổi tác Tiểu giao linh còn rất nhỏ, dù tu vi nó tăng lên rất nhanh, nhưng hình thể lớn lên lại tương đối chậm, bình thường muốn ra cửa, để Tiểu giao linh khoác lên trên cổ mình cùng mang một cái khăn quàng cổ cũng không có gì khác nhau.
"Hình như đã bão hòa rồi." Chúc Minh Lãng chậm rãi đứng lên.
Tốc độ tu luyện đã chậm lại, không còn tăng tiến rõ ràng như lúc vừa mới bắt đầu.
Trừ phi ở chỗ này nghỉ ngơi hơn mấy tháng, tu vi xác thực sẽ lại tăng lên rất nhiều, nhưng Chúc Minh Lãng không thuộc loại Mục long sư rất thiếu linh khí và linh tư, long sủng của hắn thiếu nhiều nhất chính là lịch luyện.
"Ngươi đã là kiếm sư, vì sao còn nuôi những ấu linh này?" Diệp Du Ảnh cảm thấy khó hiểu nói.
Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Chúc Minh Lãng, nàng đã để ý đến Tiểu Huỳnh Linh cùng Tiểu giao linh, còn cho rằng Chúc Minh Lãng là một vị Mục long sư độc hành.
"Có nhiều bản lĩnh sẽ không thiệt thân, kiếm sư chỉ là nghề phụ của ta, bọn chúng cũng không phải là ấu linh bình thường, tương lai hóa rồng còn lợi hại hơn cả Tiên Quỷ." Chúc Minh Lãng cười cười nói.
Diệp Du Ảnh bị câu nói này của Chúc Minh Lãng chọc cười, nhất là nhìn sủng vật Tiểu Huỳnh Linh lông mềm như nhung, cùng Tiểu giao linh từ đầu đến cuối không có một chút đặc điểm của rồng . .
Tiên Quỷ so với rồng còn kinh khủng hơn.
Nếu không những người Hoán Ma giáo kia vì sao lại không đổi nghề làm Mục long sư, lại muốn trở thành nô bộc của Tiên Quỷ, tự biến mình thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ làm gì?
Toàn bộ đầu óc người Hoán Ma giáo cũng không phải có vấn đề, nếu không phải chính mắt nhìn thấy năng lực của Tiên Quỷ, sao bọn họ lại cuồng nhiệt như vậy!
"Bất kể như thế nào, cám ơn Tiểu Huỳnh Linh đặc thù này của ngươi, nó trợ giúp ta đột phá một cảnh giới." Diệp Du Ảnh nói.
"Nó thích giúp người làm niềm vui." Chúc Minh Lãng cũng không quá để ý.
Mỗi khi tặng quà một lần, lông tơ của Tiểu Huỳnh Linh sẽ tích luỹ linh khí nhiều thêm một phần, long sủng bên người Chúc Minh Lãng, bao gồm cả Tiểu giao linh đều đang ở giai đoạn linh khí bão hòa, tặng cho Diệp Du Ảnh cũng không có vấn đề gì.
"Trước kia, Tiên Quỷ cũng thế…" Lúc này, Diệp Du Ảnh mở miệng nói, nhưng lời nói ra miệng lại có mấy phần do dự.
"Ngươi không muốn nói thì chớ miễn cưỡng, dù sao đường ta dự định đi, địa phương ta đi hẳn sẽ không có Tiên Quỷ." Chúc Minh Lãng thản nhiên nói.
"Người lạc đường trong rừng rậm, sẽ có Thanh Điểu chỉ đường. Lúc hồng thủy kéo đến, sẽ có bầy cá nhảy lên mặt nước cáo tri người chèo thuyền. Người lên núi hái thuốc trúng độc, thường thường có thể ở phụ cận tìm được thảo dược giải độc... Sâm lâm, sông lớn, thảo mộc đều có linh tính của mình, bọn chúng cũng đang dùng phương thức của mình bảo hộ lấy mọi người. Tiên Quỷ không có đáng sợ như mọi người nghĩ đâu, ta đã từng được Tiên Quỷ cứu." Diệp Du Ảnh đột nhiên mở miệng nói với Chúc Minh Lãng.
Ngữ khí của nàng, không có ý nghĩ muốn tranh chấp cái gì, càng giống là đang tự lẩm bẩm, đang nói cho chính bản thân nàng.
Qua thật lâu sau, Diệp Du Ảnh lại nói tiếp: "Có thể đánh bại Tiên Quỷ chỉ có Tiên Quỷ. Có thể tịnh hóa bọn họ cũng chỉ có chính bản thân bọn họ."
"Xem ra đường ngươi muốn đi rất dài rất dài, dù sao muốn khiến mọi người có thể đối mặt trực diện với sự vật họ sợ hãi, thì bản thân phải đứng đối lập với bọn họ." Chúc Minh Lãng nói.
"Nhưng dù sao cũng tốt hơn so với loại tham sống sợ chết kia rất nhiều, đó mới không gọi là sống yên ổn. Hoán Ma Sư chúng ta vĩnh viễn không thể trở thành chuột chạy qua đường trên thế gian này!" Ánh mắt Diệp Du Ảnh kiên định hơn mấy phần.
"Ừ, ừ, cố lên, mặc dù ngay cả ta ngươi cũng không thuyết phục được, nhưng ta tin tưởng chỉ cần ngươi kiên trì sờ soạng lần mò, cuối cùng sẽ mang đến chút ánh rạng đông cho Hoán Ma Sư." Chúc Minh Lãng ở bên cạnh nói, một bộ dáng vẻ kính nhi viễn chi bày tỏ chuyện này quá phức tạp.
Diệp Du Ảnh nhìn Chúc Minh Lãng, luôn cảm thấy trên người Chúc Minh Lãng phát tán một cỗ khí tức cá ướp muối không ôm chí lớn.
Lòng nhiệt tình của tên này tựa hồ giới hạn ở mức không phiền phức.
Còn nói là kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông, hừ, có tiếng không có miếng mà thôi!
"Ta không có lừa ngươi, món nguyệt sa kia là di vật của mẫu thân của ta, nàng bị một kiếm của chưởng môn Bạch Thường Kiếm Tông đâm chết, nàng bảo hộ Tiên Quỷ, vì Sâm Tiên Quỷ là một cái tiên linh chưa từng lạm sát kẻ vô tội, thậm chí phù hộ rất nhiều bộ tộc sống trong rừng rậm." Sau khi Diệp Du Ảnh trầm lòng tĩnh khí tu luyện một lúc, tựa hồ đã hiểu được điều gì.
Tiên Quỷ có phân thiện ác, mọi người chỉ thấy được Ác Tiên Quỷ, lại không biết Thiện Tiên Linh, mẫu thân nàng vì bảo vệ Thiện Tiên Linh khỏi tai họa mà chết.
"Khó trách, ngươi đeo nguyệt sa kia có cỗ khí chất trang nghiêm thánh khiết, hẳn là bên trên cái áo sa này có một linh hồn can đảm và quyền uy bảo hộ, điều này cũng làm cho ta cảm thấy ngươi không phải là nữ ma đầu giết người uống máu." Chúc Minh Lãng nói.
"Trả lại cho ta!"
"A a a, ta còn tưởng là pháp bảo gì."
. . .
. . .
Đi ra khỏi linh thạch động, cũng không biết đã ở bên trong chờ đợi mấy ngày.
Bên ngoài bầu trời âm u, từ nơi này nhìn về phía xa, trường cốc sơn hồ không hiểu sao đều được bao phủ lên một vẻ ảm đạm, không sáng sủa giống như trước đó.
"Mùi máu tươi truyền đến từ chỗ sơn môn." Chúc Minh Lãng nhíu mày, mở miệng nói với Diệp Du Ảnh.
"Có Tiên Quỷ!" Sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Du Ảnh cũng trắng toát, hoảng sợ nhìn về phương hướng sơn môn.
"Làm sao người lại ít như vậy?" Chúc Minh Lãng một đường đi thẳng hướng về phía kiếm trang, kết quả không thấy mấy đệ tử Bạch Thường Kiếm Tông đâu.
Đã tới bãi đất trống dưới chân núi, rốt cuộc Chúc Minh Lãng thấy được một thân ảnh quen thuộc, chính là Minh Tú.
Minh Tú bị thương, bờ môi trắng bệch, bên cạnh nàng là một vị nữ đệ tử đang giúp nàng băng bó vết thương, thương thế của nàng rất nặng, nhưng vẫn cố nén, dáng vẻ như cầm máu xong còn muốn xuống sơn môn tiếp tục chém giết!
"Là Hoán Ma giáo, bọn chúng đang tấn công núi!" Minh Tú nói.
"Những người khác đâu?" Chúc Minh Lãng còn không hiểu nhìn khắp bốn phía, Bạch Thường Kiếm Tông so với bình thường ít hơn rất nhiều người!
"Chưởng môn, sư tôn, sư trưởng, đường chủ cùng đại đa số đệ tử đi vây quét hang ổ Hoán Ma giáo, bọn họ nhất thời nửa khắc không về được, toàn tông chúng ta từ trên xuống dưới chỉ có một trăm người ở lại. . ." Giọng Minh Tú khẽ run nói.