"Hảo kiếm pháp!" Chúc Minh Lãng nhìn cảnh tượng kiếm trủng đầy rẫy núi đồi kia thì lớn tiếng khen một câu.
Rốt cuộc không cần lo lắng việc ma vật xông tới rồi, một chiêu kiếm này trấn áp hết thảy, ngay cả người có cấp bậc như Ma tôn muốn vượt qua sơn trận kiếm trủng cũng rất khó khăn thì nói gì đến những ma vật khác.
Có thể yên tâm một chút rồi, Chúc Minh Lãng xoay người qua chỗ khác lại nhìn thấy đám người Bạch Thường kiếm tông đang vây xung quanh mình, ánh mắt mỗi người đều phát dị quang, đồng loạt nhìn chằm chằm khiến Chúc Minh Lãng được một phen hoảng hốt.
Tình huống gì đây??
Đám người dưới kia không phải mới là người của ma giáo sao, đám người Bạch Thường kiếm tông sao từng người đều giống như bị tẩu hỏa nhập ma thế này, trong ánh mắt không thể lộ ra phần tình cảm và ánh sáng như người thường sao??
"Lão tiên sinh, ta cảm thấy chỉ có một ngôi mộ thiên giáng thì không thể dập nổi sự điên loạn của đám phần tử ma giáo này cho nên mới gọi tới một mộ đàn khí phái, kiếm pháp này của ngài không chỉ lợi hại mà còn có ngụ ý vô cùng tốt, ta thích vô cùng, đa tạ lão tiên sinh đã truyền thụ!" Chúc Minh Lãng chắp tay bái lạy với lão sư tôn tóc bạc hoa râm, chân thành nói.
Chủ yếu là do lão sư tôn tóc bạc nhìn qua vẫn giống người thường nhất.
Bất quá, Chúc Minh Lãng đã hiểu nhầm rồi, lão sư tôn tóc bạc chỉ là do tuổi tác đã cao, biểu tình trên mặt, thần thái toát ra từ ánh mắt không có phong phú như đám thanh niên trẻ tuổi nữa thôi, nhưng trong nội tâm ông thì lại như dậy sóng cao đến tận trời mây.
Càng thành thạo thì càng hiểu rõ mức độ để hoàn thành chiêu kiếm này khó đến mức nào.
Bản thân chỉ dạy ngươi một lần, ngươi cứ dựa theo đó mà ra chiêu là được rồi a, cũng không bảo ngươi làm đến mức này!!
"Tuổi tác dần cao, ta bất đắc dĩ phải chứng kiến cảnh từng người thân của mình hóa thành những phần mộ lãnh lẽo, trong sự bi thương này ta mới lĩnh ngộ được chiêu Mộ Trầm kiếm, cũng dùng mười năm để tinh giản nó... Không ngờ ngay lần đầu tiên học, ngươi đã có thể thay đổi nó, thi triển ra được một cảnh giới còn cao hơn trước." lão sư tôn tóc bạc thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng thoải mái cười cười.
Những lời như hậu sinh khả úy, tre già măng mọc dùng cho vị thiếu niên trước mắt này căn bản là không thích hợp a, phải là hậu sinh khủng bố khiến cho lão nhân gia ta không thể an ổn tuổi già a!!
Tu hành vô cảnh, nhìn thấy Chúc Minh Lãng như vậy khiến cho nội tâm của lão sư tôn tóc bạc cũng dâng lên một nguồn nhiệt thành và cả ý chí chiến đấu nóng rừng rực, chứng kiến có người có thể phát huy thực lực của chiêu Mộ Trầm kiếm đến mức tốt hơn, ông ta liền không nhịn được mà nảy sinh ý nghĩ muốn nghiên cứu và thảo luận một phen, càng hận không thể dựa vào một chiêu kiếm này mà lại một lần nữa vang danh thiên hạ, không để bản thân mình phải lưu lại một tia tiếc nuối.
Nhưng với cái bó tuổi như này...
"Vẫn là do lão tiên sinh truyền thụ cặn khẽ, không có một kiếm sư cường đại như lão tiên sinh đây thì người khác làm sao có thể chỉ nhìn mà học thành được." Chúc Minh Lãng khiêm tốn nói.
"????" khuôn mặt của cả đám nghi trượng, đường chủ, các trưởng lão và đệ tử của Bạch Thường kiếm tông đều nhăn nhó, miệng hộc máu.
Chỉ có một mình ngươi học thành thôi có được không hả?!!!
Kiếm trủng phong ấn cả ngọn núi khiến cho cả ngàn người của Hoán Ma giáo đang tập kết dựa định thừa dịp có khoảng trống mà lẻn vào, kết quả cho đến bây giờ sơn trang cũng không có cách nào bước vào được.
Dã man Ma tôn bị ép nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân hắn đầm đìa mồ hôi, trên lưng như đang chống đỡ cả một ngọn núi vậy.
Bất quá không phải ai cũng không thể bước qua kiếm mộ đại trận này của Chúc Minh Lãng, có một tên nam tử có sắc mặt tái nhợt, giữa hàng chân mày có hai điểm đỏ yêu dị đang đạp qua người Dã man Ma tôn mà tới.
Quanh thân hắn có một luồng khí tức màu nâu đen bao phủ, điều này khiến hắn căn bản không sợ hãi trước trận kiếm mộ trọng trầm lực của Chúc Minh Lãng.
"Không hổ là thủ lĩnh của đám ma giáo này, có chút bản lĩnh." Chúc Minh Lãng nhìn thấy một màn này từ xa, cất tiếng nói.
Lúc trước khi ở khách trạm, Chúc Minh Lãng đã cảm thấy người này có một luồng khí tức khác thường, linh thức cũng cường đại hơn người khác nhiều, suýt chút nữa đã bắt được bản thân đang ẩn thân dưới tấm áo mị ảnh ra rồi.
"Là ma tôn Lư Giang, ngươi nhất định phải cẩn thận." Diệp Du Ảnh hiển nhiên vẫn có chút sợ hãi với người này.
"Ma vật của hắn là gì?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Chắc hẳn hắn có Tiên Quỷ bên người." Diệp Du Ảnh nói.
Tiên Quỷ?
Chúc Minh Lãng liếc mắt nhìn về phía Ma tôn Lư Giang.
Mặc dù trông thì như chỉ đang đi rất chậm về phía trước nhưng hắn rất nhanh đã tiếp cận được kiếm trang, Chúc Minh Lãng có chút nghi ngờ, nếu tên này cũng là một hoán ma sư vì sao lúc đầu không gọi ma vật của bản thân ra, bỗng dưng có một loại khủng hoảng không rõ nguyên nhân dâng lên trong lòng, Chúc Minh Lãng lập tức nhìn xuống dưới chân mình.
Vùng núi rộng lớn, vốn có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ khác nhau nhưng không biết từ lúc nào mà những viên đá này lại xuất hiện những gợn sóng cổ quái màu nâu, rõ ràng là một bãi đá kiên cố nhưng bỗng chốc trở thành vũng màu nâu nhão, đáng sợ hơn là dưới mặt đất dường như đang có vật gì đó tuôn ra ngoài!
Sát khí này, cường liệt hệt như cửa ma đang thôn phệ người sống, không phải cửa ma này cắn tới mọi người mà là tất cả mọi người hiện tại đang ở trong thực quản của nó rồi, cả dãy núi này, bao gồm cả Chúc Minh Lãng cũng đang đối mặt với cảm giác khủng hoảng tử vong này!
"Tiên Quỷ ở dưới chân chúng ta!!" Diệp Du Ảnh cả kinh nói.
Chúc Minh Lãng cũng tối sầm mặt lại, không dám tiếp tục bảo tồn thực lực nữa mà lập tức triệu gọi Thiên Sát long đang ẩn nấp ở gần đó xuất thủ!
Thiên Sát long âm thầm từ hư không đánh ra, cái sừng ám tinh của nó phát ra sắc vàng rực kéo dài từ sống lưng đến tận đuôi của nó!
Khổng Minh chi vỹ!
Thiên Sát long dùng cái đuôi khổng minh của mình nặng nề đánh về phía vùng đất bằng trên núi này, ánh sáng của khổng minh chi vỹ sau khi phát tán ra thì va chạm với khí tức kinh khủng kia của Tiên Quỷ, thoáng chốc đại địa nứt nẻ, ma khí như một nguồn nhiệt nóng ồ ạt trào ra từ dưới mặt đất!
Tiên quỷ cũng ý thức được sự đáng sợ của khổng minh chi vỹ vậy nên cuối cùng cũng bỏ qua ý định thôn phệ mà nhanh chóng trốn tới đoạn núi không bằng phẳng khác, sau đó thân thể màu xanh đồng của nó cũng từ từ hiện lên!
Chúc Minh Lãng nhìn về phía nó trốn đi thì thấy con Tiên Quỷ này thiếu mất một cánh tay, nhưng mặc dù là vậy thì quỷ khí u mịch toát ra từ thân thể nó cũng khiến cho người ta phải sợ run lên, thân hình của nó trông do một vài vật thể như cột đá, bức tường đổ, rễ cây, hay những thứ như đá sỏi hợp lại mà thành, nó tựa như một vùng đất bị tàn phá thậm tệ nhưng vẫn bảo toàn được tánh mạng của mình, hay như một cự thần bị lãng quên vậy vẫn luôn sừng sững, to lớn.
Chúc Minh Lãng nhìn thấy cũng không khỏi hít khí lạnh một hơi, con Tiên Quỷ này cũng không phải mấy con như Hà Tiên Quỷ, Miếu Tiên Quỷ mà mình gặp phải lúc trước, đây là một con Địa Tiên Quỷ thực thụ.
"Cánh tay mà kia..." vài người trong kiếm tông tựa như ý thức được điều gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay không trọn vẹn của con Địa Tiên Quỷ kia.
Lẽ nào cánh tay mà ma tôn Hồng Tu kia thao túng chính là của con Địa Tiên Quỷ này, chỉ dựa vào một cánh tay đã mạnh đến mức có thể đối kháng hồi lâu Trịnh Mi sư tôn, như vậy thì bản thể của cánh tay đó sẽ phải mạnh đến mức độ nào đây???
"Các ngươi bất quá cũng chỉ là đám súc vật, gia cầm bị nuôi nhốt trong lồng chờ đến ngày thiên tế thì đem ra giết để hiến tế cho các vị thần như vị Địa thần chân chính đáng đứng trước mặt các ngươi đây mà thôi!" chẳng biết từ lúc nào ma tôn Lư Giang đã đi đến sơn đạo, hắn đứng trên một cánh tay khác của Địa Tiên Quỷ nói.
Mà cánh tay đó lúc này lại từ từ tách ra một cái miệng, nuốt ma tôn Lư Giang nuốt vào trong, hơn nữa người của ma tôn Lư Giang đều hợp vào trong cánh tay của Địa Tiên Quỷ, chỉ còn chừa mỗi cái đầu lộ ra bên ngoài, trên khuôn mặt hắn xuất hiện toàn là dấu phù!
Có phải một vị thần chân chính hay không thì không biết nhưng một màn mới xảy ra này thật sự khiến người ta cảm thấy quỷ dị mà buồn nôn!!
"Còn ngươi thì lại giống một con dòi nhúc nhích trong đám thịt đấy." Chúc Minh Lãng nói với ma tôn Lư Giang.