Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 560: Vẽ tranh trong rừng

Chương 560: Vẽ tranh trong rừng




Dịch: Quăn Quăn

Táo Long. . .

Không phải chỉ là một cái nồi đồng lớn biết di động thôi sao!

Nếu Phương Niệm Niệm thích, đưa cho nàng cũng không có vấn đề gì, dù sao có Táo Long này cuối cùng vẫn sẽ giúp chất lượng cuộc sống của mọi người về sau tăng lên rất nhiều!

Huống chi, Phương Niệm Niệm mua nó về cũng tốt, cũng không thể để loại long sủng có thể giẫm nổ đường cái như Luyện Tẫn Hắc Long ra gánh vật tư, điều này cùng với hành vi đi mua thức ăn mà cưỡi một đầu Thương Long không hề khác gì nhau!

"Ngươi giúp ta chiếu cố Tiểu Huỳnh Linh cùng Tiểu Giao Linh, qua vài ngày ta phải xuất chinh." Chúc Minh Lãng nói.

"Được rồi, cam đoan khi ngươi trở về, tu vi của Tiểu Giao Linh sẽ tăng mạnh." Tiếu dung trên gương mặt Phương Niệm Niệm vẫn chưa rút đi, xem ra nàng thật sự rất thích con Tiểu Táo Long kia.

"Tiểu Huỳnh Linh có thể cất giữ linh khí, ngươi phải xem chừng nó, không cẩn thận nó sẽ đem linh mạch hút khô." Chúc Minh Lãng dặn dò lần nữa.

"Tốt, đúng rồi, ngươi đã nói cho Linh Sa tỷ tỷ hoặc là Vũ Sa tỷ tỷ chuyện ngươi trở về rồi sao?" Phương Niệm Niệm hỏi.

"Còn không có đâu, nàng đang ở đâu?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Học viện nha, các nàng không thích ở lại Nam thị, ngươi không thể chỉ nhớ thương nữ quân tỷ tỷ, cảm xúc Linh Sa tỷ tỷ và Vũ Sa tỷ tỷ cũng phải chiếu cố tốt."

"Ta cùng các nàng thanh bạch!"

"Ta không có nói quan hệ của các ngươi không rõ ràng nha, Linh Sa tỷ tỷ là Thần Phàm giả trong đoàn đội chúng ta, Vũ Sa tỷ tỷ cũng là một thành viên của đoàn đội chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua các nàng?"

"Chuyện Táo Long, hay là cứ từ từ đã. . ."

"Ta sai rồi, Chúc đại công tử." Phương Niệm Niệm đáng yêu le lưỡi.

. . .

Mặc kệ là cấp bậc lễ nghĩa, hay là nguyên nhân gì khác, nếu đã về tới Ly Xuyên, tự nhiên là phải thông báo cho các nàng.

Đến học viện, Đoàn Lam cùng những người khác đều còn ở cao viện bồi dưỡng, hẳn là qua chút thời gian mới có thể trở lại Ly Xuyên Thuần Long học viện, trong học viện mặc dù cũng có một vài người quen, nhưng Chúc Minh Lãng cũng không có đi đến chào hỏi.

Đi vào khu rừng trúc kia, Chúc Minh Lãng suy đoán đại khái hẳn là Nam Linh Sa đang luyện vẽ tranh.

Trong rừng trúc lộ ra mấy phần lạnh lẽo, gió lạnh thổi qua màn lụa màu đen, nhan sa nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng lộ ra cái cằm tinh xảo trắng nõn, cùng đôi môi đỏ tươi xinh đẹp gợi cảm.

Tư thái nổi bật của nàng lộ ra mấy phần vũ mị mê người, vật trang sức bằng thủy tinh đem mái tóc xanh củ nàng quấn thành một búi tóc bách hợp đoan trang cao quý, lọn tóc tại ở trên cái trán trơn bóng bằng phẳng của nàng ưu nhã tách ra, rũ xuống tới bên cạnh vành tai linh lung, đôi mắt sáng đang chuyên chú nhìn lên giấy tuyên. . .

Chúc Minh Lãng leo lên bậc thang, còn chưa đi đến bên người nàng, liền ngửi được một mùi thơm u lan nhàn nhạt, vốn cho rằng là mùi mực đặc biệt mà nàng sử dụng, nhưng khi hắn đến gần hăn mới ý thức được, đây hẳn là mùi thơm cơ thể của cô em vợ họa sư.

"Linh Sa cô nương, ta đã trở về." Chúc Minh Lãng nói.

"Ừm." Nam Linh Sa nhàn nhạt lên tiếng.

Chúc Minh Lãng cũng quen thuộc dáng vẻ tâm vô bàng vụ của Nam Linh Sa, hắn đi tới trước họa án, muốn nhìn xem nàng vẽ cái gì một chút, lại kinh ngạc phát hiện trên tuyên chỉ vẽ lấy một nam tử!

Còn chưa kịp nghi hoặc, Chúc Minh Lãng lại phát hiện nam tử mà Nam Linh Sa đang vẽ, lại cùng mình có mấy phần giống nhau.

Trọng yếu nhất chính là, hắn nắm lấy một thanh kiếm, kiếm lửa tràn ngập, đứng ngạo nghễ trong thành, anh tuấn dũng mãnh phi phàm, lại phi thường bá khí!

"Ngươi đang vẽ ta?" Chúc Minh Lãng nói.

"Ta có thể vẽ được Lê Vân Tư cầm kiếm, cũng giao phó một sợi họa linh, để nàng có thể đi ra từ trong tranh. Lại chẳng biết tại sao, vẽ ra ngươi luôn luôn không có thần, không có linh, càng không cách nào trở thành họa ảnh thay ta giết địch." Nam Linh Sa rất nghiêm túc quan sát Chúc Minh Lãng một hồi, sau đó lại liếc mắt nhìn người cầm kiếm bên trong bức họa, tựa hồ muốn nhìn một chút xem chỗ nào vẽ sai.

"Linh Sa cô nương thật thú vị, ngươi muốn ta giúp ngươi giết địch, trực tiếp phân phó một tiếng là được, ta tự mình đem gia hỏa chọc giận ngươi tiêu diệt, khiến cho hắn vĩnh thế không được siêu thần." Chúc Minh Lãng nở nụ cười.

"Ngươi không nghe lời bằng nó." Nam Linh Sa nói.

". . ."

Nam Linh Sa buông bút vẽ xuống, tiện tay đem tấm họa không có linh này ném tới bên trong cái sọt.

Chúc Minh Lãng thấy cảnh này, khó tránh khỏi có chút đau lòng.

Tốt xấu gì cũng là bức họa tự mình vẽ, sao lại dễ dàng coi như giấy lộn mà ném đi, rõ ràng họa hắn rất anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang a, Linh Sa cô nương sao lại nhẫn tâm ném đi như rác rưởi vậy, ngươi hoàn toàn có thể trân tàng đi, ngày bình thường nếu cảm thấy mê võng bực bội thì lấy ra xem thử, tâm cảnh sẽ trở nên bình hòa!

"Chuyện về Giới Long môn, Linh Sa cô nương biết bao nhiêu?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Một hồi bàn lại." Nam Linh Sa nói.

Chúc Minh Lãng đang muốn hỏi lại, đột nhiên lại nhận ra từng sợi khí tức cổ quái, là từ sâu trong rừng trúc bay tới, giống như là mấy ánh mắt giám thị, lại giống như là sát khí khó ức chế phát ra!

Rừng trúc có người!

Mà lại còn nhìn chằm chằm vào nơi đây!

Lòng mang ý đồ xấu!

Chúc Minh Lãng nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được khí tức truyền đến từ trong rừng trúc tím kia phi thường mạnh, tuyệt không phải lão sư trong Ly Xuyên học viện.

Đối phương tựa hồ cũng là hướng về phía Nam Linh Sa mà tới.

Chúc Minh Lãng đang vận dụng cảm giác của mình, đột nhiên Chúc Minh Lãng hắn lại lưu ý đến một cái chi tiết trước đó mình coi nhẹ.

Cái rừng trúc này vừa đến mùa xuân, vốn phải vô cùng xanh biếc, chẳng biết tại sao nhìn qua có chút tối chìm, trọng yếu nhất chính là, hình bóng lá trúc vốn nên theo gió phiêu động, nhưng lá trúc đang tung bay, bóng lá lại không có bất kỳ hưởng ứng gì.

Chúc Minh Lãng lại hướng về họa các sau lưng nhìn lại, phát hiện trong họa các có một chiếc đế đèn, bấc đèn bên trong đứng im.

Hỏa diễm lại không hề chập chờn!

Lại nhìn chung quanh một lần, Chúc Minh Lãng dần dần ý thức được mảnh rừng trúc này, họa các này, tất cả cảnh vật nơi này đều cùng vật thể chân thực không chút khác biệt thì hơi kinh ngạc, nếu không cẩn thận phân biệt, hoàn toàn sẽ cho là bản thân mình đang ở bên trong một cái không gian bình thường.

"Ta đang ở bên trong bức họa của ngươi?" Chúc Minh Lãng thấp giọng nói với Nam Linh Sa.

Nam Linh Sa khẽ vuốt cằm.

Cái này là họa trong rừng!

Từ một khắc bước vào trong mảnh rừng trúc này trở đi, Chúc Minh Lãng đã bất tri bất giác đi vào bên trong khu rừng mà Nam Linh Sa họa, cây trúc chung quanh, lầu các sau lưng, còn có hết thảy mọi thứ mà mắt có thể nhìn thấy, đều là cảnh tượng Nam Linh Sa vẽ ra.

Như lúc trước họa thành ở Hồng Liên Thành, đây là cảnh đẹp trong tranh Nam Linh Sa mà mạnh nhất, thật thật giả giả, cũng như tự mình dùng ngọn bút vẽ ra một giấc mơ, người đặt thân ở trong đó hoàn toàn không biết!

Đương nhiên, bức họa lâm này cũng không phải là nhằm vào Chúc Minh Lãng.

Chỉ là đến đúng lúc Chúc Minh Lãng.

Người Nam Linh Sa muốn đối phó, ngay ở trong rừng trúc phía trước, bọn hắn tự cho là ẩn nấp rất khá, thật tình không biết đã sớm bước vào cạm bẫy cảnh đẹp trong tranh của Nam Linh Sa!

"Bọn hắn là ai, lại gan to bằng trời đến như vậy, giữa ban ngày ban mặt hành hung?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Khó trách Nam Linh Sa mới vừa nói muốn giết địch, nguyên lai địch nhân đã ở trước mắt.

"Ta ở dưới Bắc tuyệt lĩnh, đoạt Tu Vi quả của tông môn bọn hắn." Nam Linh Sa nói.

". . ."

Nguyên lai cô em vợ mới là đại ác nhân a.

"Ly Xuyên đại địa đều là của Lê gia Nam thị các ngươi, sao có thể nói đoạt đâu! Là bọn hắn dám chạy đến nơi đây đến cướp đoạt, ngươi chỉ là bảo vệ thứ thuộc về chính mình." Chúc Minh Lãng nghĩa chính ngôn từ nói.

Nam Linh Sa mắt nhìn Chúc Minh Lãng, dưới khăn che mặt hơi mỏng, bên trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Tiếng cười này mang theo vài phần mông lung, khảm thêm lúm đồng tiền, có thể xưng tụng khuynh quốc khuynh thành!

Thuyết pháp này của Chúc Minh Lãng, nàng rất thích.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch