Mấy vị trong rừng trúc kia hiển nhiên không có có ý thức được tự mình đã bước vào đến bên trong cảnh đẹp trong tranh mà người khác, bọn hắn tựa hồ đang do dự, do dự có nên vào lúc bên người Nam Linh Sa thêm một người mà động thủ hay không.
Phương thức xử lý của Chúc Minh Lãng với nàng lại không giống nhau lắm.
Đâu thể để đám người kia động thủ a, thật sự là ăn gan hùm mật gấu, ngay cả người của mình cũng dám gây sự, hắn ngược lại muốn xem xem là nhân vật không có mắt nào!
"Bức họa lâm này, cho dù có bị tổn hại cũng sẽ không ảnh hưởng đến học viện chứ?" Chúc Minh Lãng cố ý hỏi một câu.
Nam Linh Sa nhẹ gật đầu.
Chúc Minh Lãng ma quyền sát chưởng, từ trên đài cao nhảy xuống.
Hướng tới mấy cái thân ảnh lén lén lút lút kia, cặp mắt Chúc Minh Lãng đã chậm rãi toả ra ánh sáng xích hồng sắc.
"Ngươi là người phương nào?" Trong rừng, một nam tử bọc khăn trùm đầu chất vấn.
Bên trên khăn trùm đầu của người này có hoa văn một con chuột, lộ ra mấy phần khí chất gian tà, toàn thân nam tử này cũng bị một cỗ khí tức âm u bao phủ.
Không thể không thừa nhận, bản lĩnh tiềm ẩn của bọn hắn vẫn rất cao, ngay từ thời điểm bắt chuyện lúc đầu Chúc Minh Lãng cùng Nam Linh Sa đều không có phát giác được sự tồn tại của bọn hắn.
"Thử Miệt đạo quán?" Chúc Minh Lãng thấy được khăn trùm đầu hình chuột của đối phương, rất nhanh đã nhận ra cái thế lực này.
"Đã biết là chúng ta, vậy còn không mau đem Tu Vi quả giao ra, đã biết phong cách hành sự của đạo quán chúng ta, thì không nên chọc giận chúng ta, có tin ta hiện tại liền để nhân thủ dưới tay đem tất cả học viên học viện này đồ sát hay không, toàn bộ nữ học viên đem bán vào kỹ lâu đi!" Nam tử khăn trùm đầu hình chuột kia âm u nói.
"Loại sự tình này các ngươi làm cũng không thiếu, xú danh như thế, những người tọa trấn Ly Xuyên sao lại cho phép các ngươi du đãng ở trên mảnh đất này?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Bớt nói nhảm, thừa dịp tiểu gia ta còn kiên nhẫn, mau để cho tiện nhân mang mạng che mặt kia giao ra Tu Vi quả. . ." Nam tử đội khăn trùm đầu dùng tay chỉ Nam Linh Sa trên đài cao cả giận nói.
Chúc Minh Lãng nhướng mày, hơi động ý nghĩ một chút, một đạo lãnh phong lăng lệ xẹt qua trong rừng trúc, như một trận hàn phong lạnh buốt không đáng chú ý quét qua, nhưng rất nhanh trên những cây trúc cao lớn kia hiện lên một mặt cắt chỉnh tề.
"Hừ, hù dọa ai, chỉ có điểm ấy bản lĩnh. . ."
"Lão đại, tay của ngươi!"
Nam tử đội khăn trùm đầu hình chuột cúi đầu xem xét, phát hiện không biết từ lúc nào tay của mình đã biến mất!
Một cái bàn tay hoàn chỉnh rơi trên mặt đất, mà trên cánh tay của hắn đến từ vị trí cổ tay đã biến thành hình dạng như cây trúc bị cắt đứt, máu tươi phải mất vài giây đồng hồ mới từ chỗ vết cắt tren cổ tay trào ra.
"Tay của ta! Tay của ta! !"
Lúc Này nam tử đội khăn trùm đầu hình chuột mới hoảng sợ hét lên, vẻ thống khổ cũng theo đó bò đầy trên khuôn mặt âm u của hắn.
"Kiếp sau hảo hảo làm người." Chúc Minh Lãng lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, một thanh Ân Hồng chi kiếm từ trong rừng trúc kinh diễm lướt qua, kiếm không có hình bóng, kiếm không có phong mang, thế nhưng hết lần này tới lần khác toàn bộ rừng trúc tươi tốt đều hướng về sau khuynh đảo, thân trúc có tính bền dẻo mười phần đều bị ép trực tiếp tới đứt gãy! !
Khí như bài sơn đảo hải, mấy người Thử Miệt đạo quán kia còn chưa kịp làm ra phản ứng đã tựa như cỏ rác bị kiếm lực vô hình này vọt tới hất lên giữa không trung, ở giữa không trung, thân thể của bọn hắn liên tục bị xé mở, huyết dịch phiêu tán rơi rụng!
Chúc Minh Lãng cũng không hề hạ thủ lưu tình, Thử Miệt đạo quán này, một đám phế vật ngay cả Ma giáo cũng không bằng lại dám đem học viện ra áp chế hắn, quả thực là xúc phạm ranh giới cuối cùng của Chúc Minh Lãng!
Rừng trúc một mảnh hỗn độn, bốn người Thử Miệt đạo quán nay đã chỉ còn lại là một đống hài cốt, nửa thân thể nam tử đội khăn trùm đầu hình chuột như một bãi bùn nhão co quắp trên mặt đất, hắn thống khổ dữ tợn nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng, cả người âm u giống như một đầu Ma Thử gian tà!
"Chọc tới chúng ta. . . Các ngươi đều phải chôn cùng, đạo quán chúng ta, đạo quán chúng ta. . ." một câu ngoan thoại cuối cùng của tên nam tử kia còn chưa kịp phun ra liền triệt để tắt thở rồi.
Những người này, thực lực cũng có Quân cấp, chỉ là đối mặt với Chúc Minh Lãng hiện tại thì hoàn toàn không khác gì một đám chuột nhắt, dễ dàng có thể giẫm chết.
Nhắc đến tại đạo quan của bọn họ, cũng thật là tồn tại mà rất nhiều danh môn chính phái đều không dám tùy tiện trêu chọc.
Không phải thực lực của bọn hắn khủng bố cỡ nào, mà là thủ đoạn trả thù, âm hiểm, ác độc của bọn hắn, chỉ cần có thể buồn nôn đến chết người, bọn hắn nhất định sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào đi làm, đã từng có một nhân vật cấp bậc sư tôn bị người Thử Miệt đạo quán tra tấn đến tự sát.
Chúc Minh Lãng tự nhiên biết cái "Sự tích anh dũng" này của bọn hắn, nhưng Chúc Minh Lãng hắn lại là kẻ dễ trêu chọc sao?
. . .
Giải quyết những tên rác rưởi này, Chúc Minh Lãng đã về tới trên đài cao.
Những cây trúc ngã trái ngã phải kia ngay lúc này đang chậm rãi tan ra, biến thành một giọt lại một giọt mực nước nồng đậm.
Bậc thang dưới chân, đài cao lầu các trước mặt, đều trong một khắc quỷ dị này biến thành từng đường cong tinh tế tỉ mỉ, mực đậm màu đen phủ lên bối cảnh màu sắc đậm nhạt như mây khói lặng yên tản ra, biến thành Mặc sương mông lung. . .
Mặc sương phân tán, Chúc Minh Lãng nghe được tiếng chim hót, thấy được lá trúc thanh thúy, còn có trúc ảnh không ngừng chập chờn, cách đó không xa mấy nam nữ học viên đang vui cười chạy qua, một đầu Cự Long giương cánh bay lượn, càng xa hơn một chút là thanh âm nước từ tên thác Phượng Đê rơi xuống cũng truyền tới.
Chúc Minh Lãng như ở trong mộng bừng tỉnh, khu rừng bên trong bức họa lại chân thực thế nào, cuối cùng vẫn khuyết thiếu sinh cơ chân chính, nhưng thân ở trong đó lại rất dễ dàng khiến cho người ta bỏ qua những chi tiết này, đến mức hoàn toàn tự gây mê mình ở bên trong bức họa.
Rừng trúc vẫn xanh tươi như cũ, gió nhẹ mang theo hương hoa, vết máu của đám người Thử Miệt đạo quán không có xâm nhiễm rừng trúc yên tĩnh này đến nửa điểm.
Nam Linh Sa đem giấy tuyên trước mặt vò thành một đoàn, tùy ý ném vào bên trong sọt, có thể nhìn thấy trong trang giấy lớn mỏng tang kia thẩm thấu ra từng chút từng chút huyết hồng, tiên diễm như nhan liệu.
"Thử Miệt đạo quán này là bị người sai sử, bồi hồi ở bên ngoài học viện đã một khắc." Nam Linh Sa nói.
"Tu Vi quả là thứ gì, rất trọng yếu sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Có thể củng cố tu vi Vương cấp."
"Ngươi đột phá đến Vương cấp rồi?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nhìn Nam Linh Sa.
"Chúng ta không nói đên chuyện đột phá này, tu vi tích lũy đủ, tự nhiên sẽ đến cảnh giới kế tiếp." Nam Linh Sa thản nhiên nói.
". . ."
Chúc Minh Lãng nhớ tới những lời Chúc Tuyết Ngân đã nói với mình.
Xem ra chị em nhà nương tử xác thực thiên phú dị bẩm a!
"Liên quan tới Giới Long môn, Lê Vân Tư đã cùng ngươi nói những gì?" Nam Linh Sa hỏi.
"Nàng cũng đang ở giai đoạn thăm dò." Chúc Minh Lãng tự thuật đại khái một chút.
"A, nguyên lai nàng vẫn chưa nói cho ngươi. . ." Bên trong ngữ khí lãnh đạm của Nam Linh Sa mang theo vài phần trào ý.
"Nói cho ta cái gì?" Chúc Minh Lãng khó hiểu nói.
"Giới Long môn là một đạo khảo nghiệm đối với thế giới, nếu thất bại như vậy hậu quả sẽ là cái gì, ngươi nghĩ tới sao?" Nam Linh Sa hỏi.
Sinh linh phi thăng thất bại, có thể sẽ hình thần câu diệt.
Nếu thế giới phi thăng thất bại thì sao?
"Thế giới mà chúng ta đang đặt chân này cũng sẽ bị chôn vùi?" Chúc Minh Lãng hoảng sợ nói.
Nam Linh Sa lắc đầu.
Nàng lấy ra bút vẽ, vẽ lung tung ra Sao Trời, Hạo Nguyệt, Mặt Trời trên một tờ giấy mới. . .
Một lát sau, nàng mới thản nhiên nói: "So với chôn vùi càng đáng sợ hơn đó là tàn phá cùng tra tấn qua năm tháng dài đằng đẵng."