Chúng quân vệ vừa liếc nhìn đỉnh núi bị bọn họ bao vây kia vừa liếc nhìn quân sư quốc phụ của bọn họ, trong lúc nhất thời khó có thể tin được.
Những quân vệ thủ vệ quặng mỏ này đều là người trần mắt thịt, nhiều nhất cũng chỉ được huấn luyện nghiêm chỉnh chút, hiểu sơ về vũ khí, nếu dưới tình huống có thần phàm kinh khủng như vậy ập tới thì bọn họ ngay cả một cơ hội sống sót cũng không có...
Chúc Minh Lãng cũng có chút kinh ngạc mà nhìn vị thư sinh Trịnh Du yếu đuối tay trói gà không chặt kia.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của Chúc Minh Lãng, Trịnh Du khiêm tốn nói:"Ở Hoàng đô, khi ta tá túc ở Chúc môn vừa hay quen biết với Kỳ tông đã quy thuận Chúc môn. Trước đây khi ta còn là một người dân bình thường, cũng có nghiên cứu một số binh pháp, bát quái ngũ hành, kỳ môn độn giáp, lúc nói chuyện với mấy người trong Kỳ tông thấy cờ thuật này cũng đơn giản thế nên học sơ dăm ba chiêu để quản binh."
"Cái này mà gọi là dăm ba chiêu?" Chúc Minh Lãng có chút không vui nói.
Nói thế nào đi nữa thì tu vi của phụ nhân kia hẳn cũng thuộc chuẩn vị vương cấp, nếu không sao dám la hét muốn giết sạch người trên Vu thổ này cơ chứ.
Thạch Tàng pháp mà bà ta thi triển cũng không phải mấy loại tầm thường như Lạc thạch thuật, sao mà một trận cờ pháp bình thường có thể cản được.
Sợ rằng thứ mà hắn nói là dăm ba chiêu tầm thường đấy đã là toàn bộ cờ học tinh túy của Kỳ tông rồi!
"Huynh cứ yên tâm giết địch đi, nhóm người mỏ dân này ta sẽ bảo vệ tốt." Trinh Du nói.
Cảnh giới của kỳ sư cao kỳ thực cũng phải dựa vào những quân cờ sống được sử dụng, nếu không có bốn ngàn quân vệ để bày binh bố trận theo cờ tuyến thì kỳ thuật của hắn cũng không đáng giá một đồng.
Chúc Minh Lãng gật đầu.
Sắc mặt của phụ nhân thạch tàng sư kia tái xanh, bà ta nhìn chằm chằm vào Trịnh Du.
Rõ ràng là một cờ sư có tu vi không cao nhưng lại có thể lợi dụng đám quân vệ này để bày binh bố trận cản lại tảng thạch thuật của mình...
Chỉ có điều làm vậy cũng phí công mà thôi.
Trong tay bà ta còn có loại nham tàng thuật lợi hại hơn gấp bội, đối phương phí nhiều công sức như vậy cũng chỉ cản được một đạo pháp của mình mà thôi, huống hồ gì tên kỳ sư này bố trận vô cùng ngốc, bà ta để thạch ma trong lòng đất phân tán ra, gặp người nào giết người đấy thế thì những tên quân vệ có vài phần tác dụng khi đứng trong trận kia cũng chỉ cò thể trơ mắt ra nhìn đám thợ mỏ bị giết!
Mục đích ban đầu vốn là một cuộc đại khai sát giới lớn thế nên trước tiên phải để cho đối phương biết được thế nào là sợ hãi sau đó mới ra tay giết chết, nếu không làm sao có thể hóa giải cơn tức trong lòng mình được!!
"Thạch ma nổi dậy!!" vị nham tàng sư phụ nhân lại biến thành màu nâu thêm lần nữa, bà ta ác độc nói:"Chết hết đi!!"
"Bá!!!!"
Đột nhiên một đạo quang huy sắc bén xẹt qua.
Trên cổ của bà ta hiện lên một vết cắt rướm máu, dần dần vệt máu lan rộng, máu tí tách tràn ra ngoài tựa như dòng chảy của một con suối nhỏ.
Đầu của thạch tàng sư phụ nhân rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất dơ bẩn, tóc dài xõa tung.
Trên mặt bà ta vẫn giữ nguyên trạng thái tức giận ban nãy, nhưng trong đáy mắt bà ta đã không còn ánh sáng, tựa như vẫn có vài phần nghi hoặc và khó hiểu về cái chết của mình!
Cái gì mới xẹt qua?
Đối phương còn mạnh hơn so với tưởng tượng của mình?
Mình cứ thế mà chết rồi sao??
Trong khoảnh khắc đầu bà ta rơi xuống đất, những ý nghĩ này không nhừng hiện lên trong đầu, nhưng bà ta đã không còn cách nào phát ra bất cứ câu nghi vấn nào nữa rồi.
Vốn dĩ bà ta muốn giết sạch những người ở đây, bà còn muốn tự tay chôn sống tên đã đánh con trai bảo bối của bà ta một bạt tai, với những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay thì cho dù là phơi thây cả vùng vu thổ này thì cũng không đủ để ù đắp lại.
Nhưng bà ta tuyệt đối không ngờ được rằng người đầu tiên chết lại chính là bản thân mình!!
Thường Hạo đang ngồi trên đất than thở cũng nhìn đến mức choáng váng.
Ở trong mắt hắn, mẫu thân là vô địch, cho dù là quốc quân đại quốc, cho dù là các vị trưởng lão đức cao vọng trọng thì họ vẫn phải nhường nhịn mẫu thân hắn ba phần.
Vật hắn muốn, không có kẻ nào dám đoạt, hắn không kiêng nể gì mà cao ngạo tột cùng, chính vì vậy nên từ đầu đến cuối hắn hoàn toàn không để Ly Xuyên vào mắt...
Nhưng Thường Hạo không ngờ rằng ở đây hắn sẽ gặp phải một người còn kiêu ngạo, càng hung hăng càn rỡ hơn cả mình!
"Cha...cha... nương chết rồi!" Thường Hạo khóc ròng, trong lòng dâng lên vài phần hối hận.
"Hôm nay ta sẽ biến cả Ly Xuyên này thành biển máu!!!" nhị tông chủ Thường Hoán nổi giận đùng đùng, tựa như lên cơn điên mà gào thét.
Sơn long vương cũng bị cảm động lây, tức giận ngập trời, thân thể nó đột nhiên đứng thẳng dậy, toàn bộ những ngọn núi xung quanh lần lượt vỡ nát, số đất đá vỡ nát đó tựa như một cơn sóng thần dữ tợn đang nhanh chóng ập xuống từ trên cao!
Tiếng gầm rung động núi non!!
Có thể nói Sơn vương long tựa như đang dời sông lấp bể, khí thế hào hùng đáng sợ, đừng nói là chỉ một tử mạch khoáng này gặp phải tai ương, e là cả trăm dặm xung quanh cũng không tránh khỏi kiếp nạn này!!!
"Thì ra còn một việc ngươi còn chưa rõ, Sơn vương long của ngươi ở trước mặt ta thì chỉ như một con vương bát mà thôi." Chúc Minh Lãng cười lạnh.
Ở phía sau lưng Chúc Minh Lãng, một đôi mắt hắc ám từ từ mở ra, đôi cánh to lớn như thể có thể dang đến tận chân trời, chạm đến hai cực nam bắc, sắc u ám tràn ngập đất trời, đối mặt với một đôi cánh hắc ám to lớn như vậy khiến cho thể trạng khổng lồ của Sơn vương long bỗng chốc trông như một con rùa nhỏ bé!
"Nao!!!!!!"
Thiên Sát long gầm lên một tiếng, bay thẳng lên che khuất cả bầu trời, trông nó chẳng khác nào một con ma long nguyên thủy cả, nó chậm rãi chuyển động đôi cánh, gió lốc hắc ám cuồn cuộn nổi lên, đập vào số đất đá vỡ vụn kia khiến chúng trong nháy mắt hóa thành cát bụi!
Nó bay về phía Sơn vương long, tựa như thần ưng tróc nã dã quy trong núi, nó quắp Sơn vương long lên không trung!
Một đường thẳng tắp đến tận trời, bầu trời hắc ám lúc này trông như một vực sâu kỳ dị, còn cảnh con thiên long hắc ám kia bắt dã quy thì tựa như sau khi nó bắt được con mồi thì lập tức tha về tổ vậy, một Sơn vương long hùng dũng uy vũ lại không thể nào tránh thoát được!
Khi bay đến độ cao đạt đỉnh vực thì Thiên Sát long buông Sơn vương long ra.
Sơn vương long rơi qua từng tầng từng tầng không hắc ám, lớp vảy cứng rắn bên ngoài của nó không ngừng bị ăn mòn, khi nó rơi xuống gần đến mặt đất thì Vương Khôi cứng rắn khôn cùng của nó cũng đã rách tả tơi, thân thể nó nặng nề tiếp đất!!
Trên thế gian này không có vật gì là không thể phá vỡ được, ngay cả Sơn khôi cũng vậy, nặng nề đáp xuống mặt đất như vậy cũng khiến nó ngũ mã phanh thây, lục phủ ngũ tạng nát bấy...
Khi thiên ưng muốn ăn thịt dã quy, nó sẽ mang theo con mồi của mình, bay lên thật cao rồi ném nó về phía những mỏm đá bén nhọn dưới đất, khiến cho phần mai rùa vỡ tan tành, cuối cùng thiên ưng mới thong thả thưởng thức bữa ăn của mình.
Thiên Sát long cũng dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đơn giản nhất này để đối phó với Sơn vương long!
Thường Hoán đang trốn trong lớp vỏ bọc vững chắc cũng bị hất văng ra ngoài, ông ta văng về phía một khoảng đất xơ xác bên cạnh, trên mặt toàn là máu.
"Nham Tàng tông, nhị tông chủ, ta đánh gãy nửa người dưới đứa con trai cuồng vọng của ngươi đấy, ngươi có ý kiến gì không?" Chúc Minh Lãng đi tới trước mặt Thường Hoán, mỉm cười hỏi.
Nhị tông chủ Thường Hoán nhất thời dựng cả tóc gáy.
Người thanh niên này, là hóa thân của ma quỷ sao!!
"Nham Tàng tông, nhị tông chủ, ta giết người vợ độc ác của ngươi, ngươi có ý kiến sao?" Chúc Minh Lãng lại cất giọng hỏi.
"Bọn họ... Bọn họ gieo gió gặt bão, kính mong... mong các hạ buông tha cho Thường Hoán ta, nếu chúng ta biết được các hạ ẩn cư tại đây tuyệt đối sẽ không có ý niệm mạo phạm nửa phần." Thường Hoán nhổm dậy, vội vội vàng vàng cầu xin tha thứ.