Khi điều khiển Sơn vương long đến đây, vị nhị tông chủ Thường Hoán vô cùng khí phách, tuyên bố muốn giết sạch những người có mặt ở đây, nhưng bây giờ lại có như một con chó vẫy đuôi mừng chủ vậy, khiến cho đám dân đào mỏ khổ cực này đều cảm thấy nực cười!
"Cha..." vẻ không dám tin hiện trên khuôn mặt Thường Hạo, người cha ruột mà hắn nhất mực tôn kính đây sao, sao lại có thể quỳ gối trước mặt người khác, sao có thể không báo thù cho mẫu thân a!!
"Mời các ngươi tới vốn chỉ muốn nói chuyện chút thôi, nếu các ngươi bằng lòng quản giáo nghiêm khắc tên tiểu súc sinh này thì đám người này đều có thể sống sót mà trở về, tìm một danh y là có thể trị khỏi thương thế, haizz nhưng các ngươi quả là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Chúc Minh Lãng nói.
"Đúng đúng đúng, là ta không biết tốt xấu, nếu như có thể giữ được tính mạng của ta và con ta thì ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa đền đáp cho ngài!" nhị tông chủ Thường Hoán ý vị dập đầu, rất sợ Chúc Minh Lãng sẽ ra tay giết luôn mình.
"Trịnh huynh, đám người sống dở chết dở này cứ tìm đại phu chữa trị đi sau đó giữ lại đây làm khổ dịch a! Chung quy ta đây cũng là người có lòng dạ bồ tát, không thích tùy tiện giết chóc, để bọn họ làm khổ dịch cả đời chuộc tội là đủ rồi." Chúc Minh Lãng nói với Trịnh Du.
"Ý kiến hay, lén xông vào lãnh địa hành hung đã là trọng tội có thể tận diệt nhưng chết bất quá chỉ là sự thống khổ trong nháy mắt mà thôi, giống như vị phu nhân vô cùng hung tàn kia, chết đi rồi thì hiển nhiên sẽ không tự mình nhận thức được sự tàn bạo trong cách làm người của mình, cũng không nhận thức được sự thất bại trong việc giáo dục nhi tử của mình, càng không hiểu được tội lỗi của mình khi tổn thương những người vô tội khác, thật đáng tiếc, đáng lẽ ra bà ta cũng nên bị chịu phạt ở đây." Trịnh Du nghiêm trang nói.
Nhị tông chủ Thường Hoán và đại công tử Thường Hạo vừa nghe thấy những lời này thì cảm thấy thực là so với một đao chém chết có khi còn tốt hơn nhiều a.
Việc giải quyết tội đồ sung quân, Trịnh Du cũng xử lý qua khá nhiều.
Mặc dù đối phương là nhị tông chủ của Nham Tàng tông nhưng khi rơi vào trong tay quân vệ cũng có thể trị tốt được, đương nhiên, việc đầu tiên cần làm là phế bỏ tu vi của hắn.
"Chuộc tội cho tốt, tạo phúc cho dân chúng Vu thổ này, nếu biện hiện tốt còn có thể được thả ra trước thời hạn." Chúc Minh Lãng nói với những người trong Nham Tàng tông kia.
Sau khi rời khỏi khu Tử mỏ, Chúc Minh Lãng vẫn cảm thấy có chút không yên tâm về đám người Nham Tàng tông kia nên nói với Trịnh Du:"Tốt nhất vẫn nên cẩn thận với đám người kia một chút."
"Chúc huynh, phía Nham Tàng tông kia đã có chút xung đột với chúng ta rồi, ta cũng không có ý định sau này sẽ chung sống hòa bình với bọn họ, đợi sau khi chiến dịch Bắc Tuyệt Lĩnh thành bang kết thúc, ta sẽ triệt để thuần phục cái Nham Tàng tông này, Ly Xuyên quả thực cần biến các vùng đất con người khác thành các thế lực phụ quốc, cái Nham Tàng tông này cũng rất thích hợp để thay Vu thổ chúng ta làm việc." Trịnh Du đã có quyết định của chính mình.
Chúc Minh Lãng cười cười nói:"Đến lúc đó ta và ngươi cùng xử lý a! Trong Nham Tàng tông hẳn còn không ít rắc rối, đám quân vệ của các ngươi khi đối mặt với người có cảnh giới vương cấp hẳn cũng khó khăn."
"Chút chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền đến Chúc huynh được, người thuộc vương cấp tuy rằng cường đại nhưng khi phải thực sự đối mặt với đại quân tinh nhuệ cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, huống hồ Ly Xuyên chúng ta sao lại có thể thiếu những cường giả được chúng ta cung phụng chứ." Trịnh Du tự tin nói.
Nếu như những lời này là do người khác nói ra thì quả thật Chúc Minh Lãng sẽ không quá tin tưởng, kỳ giả vương cấp còn khủng bố hơn tưởng tượng nhiều, cho dù có tập hợp tất cả quân lực của một quốc gia nhỏ và vừa cũng chưa chắc có thể đối địch với một gã cường giả vương cấp.
Nhưng những lời này nếu do Trịnh Du nói thì Chúc Minh Lãng vẫn cảm thấy có mấy phần tin tưởng.
Người tên Trịnh Du này, trên mặt liền viết hai chữ to--đáng tin!
"Ta nghe nói vùng Vu thổ này mạch khoáng nhiều vô kể, nhưng nó cũng là nguyên do làm nảy sinh yêu vật, nên khó có thể khai thác được, vừa hay bây giờ rồng của ta cũng cần được rèn luyện, hơn nữa Hư vô tinh này cũng có tác dụng đề thăng rất lớn với ta, vì để báo đáp ta giúp ngươi tiêu diệt Hạt yêu a!" Chúc Minh Lãng nói.
"Lời này của Chúc huynh thật có chút không đúng a, mạch khoáng dồi dào của Vu thổ đều là của nữ quân điện hạ, của nữ quân điện hạ thì cũng là của ngươi, rõ ràng là tự mình xử lý yêu vật trong mỏ khoáng nhà mình sao bây giờ lại biến thành giúp ta rồi?" Trịnh Du nhướng mày nói.
"..." nói như vậy, nghe cũng thấy có mấy phần đạo lý a.
Bình thường Lê Vân Tư cũng không có nửa điểm hứng thú với mấy con tiểu tinh linh khác nhưng hình như lại khá thích tiểu bạch Khởi, nàng còn đang giúp mình thiên thần tinh hoa, đương nhiên nàng cũng vì con đường mục long sư của Chúc Minh Lãng mà trải thảm.
Trong mỏ quặng ở Vu thổ này ẩn chứa thiên thần tinh hoa, một trong những bảo vật trân quý nhất, hơn nữa sau khi trải qua sự thanh tẩy của Tuế Nguyệt lãng, tất cả khoáng thạch, linh tinh, tinh hoa đều được thăng hoa, những yêu vật bị linh năng dồi dào năng lượng này dụ dỗ đến ngày càng nhiều,hơn nữa còn tập kết thành bầy đàn tới.
Chúc Minh Lãng và Trịnh Du ở tạm Vĩnh Cửu thành ít ngày.
Trịnh Du chuẩn bị chỉnh đốn quân đội.
Có mấy kẻ thống lĩnh vì lợi ích riêng mà bán khoáng thạch, thậm chí còn để cho những thế lực bên ngoài bước vào mỏ nhà mình, bản thân hành vi này là một loại hành vi trung gian kiếm lời vào túi mình, Trịnh Du cũng mới rời đi nửa năm, bây giờ quay trở lại đã cảm thấy rất thất vọng với vùng Vu thổ quy củ lỏng lẻo này.
Chúc Minh Lãng đi dạo trong Vĩnh Cửu thành một chút, ở đây đã được xây lại, càng thêm phần khí phái so với quá khứ, nhất là khi có một pho tượng bằng bạch ngọc đứng sừng sững giữa thành, đẹp đến không gì sánh được, như một nữ thần được dân gian thờ phụng!
Sau khi nghe ngóng từ phía thợ săn và mấy nhà dân trong núi, Chúc Minh Lãng liền bắt đầu truy đuổi theo vết tích của yêu ma.
Yêu khí rất nặng, ở vùng rừng rậm phía bên ngoài thôn trấn đều có thể ngửi được, thậm chí còn có mấy vết chân nhàn nhạt.
Lúc không có người ngoài ở bên cạnh, Nữ Oa long liền hiện thân, đi theo bên cạnh Chúc Minh Lãng.
Mặc dù thời tiết bây giờ có chút tiết lạnh mùa xuân, Nữ Oa long vẫn theo thói quen mà lộ ra vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Thân rồng thon dài thướt tha của nàng nhẹ nhàng đong đưa, như một vị nữ vương đang ưu nhã kéo lê đuôi váy trên đất, may là có tướng đi như thế nhưng vòng eo nàng vẫn rất đoan chính, khiến cho nửa phần trên của nàng trông rất nổi bật, khí chất cao quý đoan trang, chỉ là trên gương mặt tinh thuần xinh đẹp kia lại bày ra vẻ ngây thơ rực rỡ đối với thế giới bên ngoài.
Nếu có câu để hình dung tướng mạo của Nữ Oa long thì đại khái chính là: mỹ nhân thiện tâm, dễ bị lừa!
Cũng may Chúc Minh Lãng đã có giao ước linh hồn với nàng, người khác có muốn bắt cóc cũng không làm được, nếu không... Chúc Minh Lãng cũng không muốn để nàng tiếp xúc với thế giới hung ác bên ngoài này, nếu muốn lừa tiểu cô nương nhà người ta đi thì mấy đại thúc xấu xa còn phải bỏ tiền ra mua mứt nhưng Nữ Oa long này có khi còn giúp người ta trả tiền mứt ấy chứ.
"Ân, ân, ăn ngon lắm." Nữ Oa long rất vui vẻ, đôi con ngươi màu hổ phách vô cùng mỹ lệ lóe ra ánh sáng, nụ cười mang theo vẻ quyến rũ đặc trưng của yêu nữ.
Lúc còn ở Vĩnh Cửu thành, Chúc Minh Lãng đã mua cho nàng một chuỗi.
"Phải rồi, pháp thuật Nham Tàng tông này ngươi biết không?" Chúc Minh Lãng nhớ lại chuyện này liền hỏi.
"Bọn họ là Nham Tàng tông, bọn họ thờ phụng thổ linh Nữ Oa..." Nữ Oa long học ngôn ngữ rất nhanh, đã có thể như một bé gái bốn năm tuổi nói chuyện với người khác.
"A?" Chúc Minh Lãng cảm thấy có chút bất ngờ.
Thì ra thần linh mà Nham Tàng tông cung phụng lại đang ở bên cạnh mình ăn mứt.
Hẳn là rất nhiều bí điển đều đã không còn lành lặn rồi, Nham Tàng tông cũng không cường đại như trong tưởng tượng, nhưng xét trong những thế lực khác cũng không tính là thế yếu.
"Lạc nham thuật." một tay Nữ Oa long cầm mứt quả mà mình yêu thích nhất, còn một bàn tay xinh xắn trắng nõn với những long lân vân thì đưa ra ngoài.