Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 58: Nương tử nhà ta

Chương 58: Nương tử nhà ta




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Các vị, ta biết mọi người đều một mực ngưỡng mộ Vân Tư nhà ta, các ngươi cũng đã nghe rất nhiều lời đồn không có thật, nếu mọi người thật sự tôn kính nàng thì xin đừng tin nghe những lời ô ngôn uế ngữ từ bên ngoài." Chúc Minh Lãng tiếp tục nói.

Ngữ khí của hắn kiên định, thái độ lại thành khẩn, trong lúc nhất thời các học viên đến đây hưng sư vấn tội không biết nên làm thế nào cho phải.

"Ta không tin, sao nữ quân lại coi trọng người như ngươi!" Một vị công tử trắng trẻo tuấn tú rốt cục không nhịn nổi, hắn chỉ vào mặt Chúc Minh Lãng tức giận nói, "Ngươi làm dơ bẩn thanh danh của nàng, sao chúng ta có thể tha thứ cho ngươi!"

Chúc Minh Lãng thấy bộ dáng vị công tử trắng trẻo này thẹn quá thành giận, không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Nhắc tới cũng kỳ quái, mấy tháng nay toàn bộ trong ngoài Tổ Long thành bang rải đầy lời đồn ác ý hãm hại Lê Vân Tư, sao lúc đấy không thấy đám người các ngươi oán giận tổ chức thành đoàn thể, lên tiếng ủng hộ nàng, thay nàng khiển trách những kẻ dùng lời nói vũ nhục nàng?" Chúc Minh Lãng chất vấn đám người này.

Có một số người, thật sự là vừa dối trá lại còn đê tiện.

Chúc Minh Lãng sinh sống mấy tháng ở Tổ Long thành bang, phố lớn ngõ nhỏ, trong ngoài học viện, không chỉ một lần nghe được những lời nói bôi bẩn thanh danh nàng, nhưng không nhìn thấy một ai mở miệng ngăn cản, cái lúc đó thì đám người tự cho là tôn kính nữ quân này đang ở đâu sao không nhảy ra?

Thế nhưng khi Lê Vân Tư tự mình khôi phục thanh danh nữ quân, nhờ công lao Tây chiến Đông loạn trọng chấn lại uy danh, những người này lại bỗng dưng ào ào lò mặt ra.

Khi biết kẻ lang thang kia là Chúc Minh Lãng hắn, toàn bộ đầu mâu cũng chỉ về phía mình.

Đến tột cùng là thật tâm ủng hộ, hay là có mục đích riêng?

"Vì sao chúng ta không ngăn cản không quan trọng, nhưng chỉ cần cái u ác tính nhà ngươi còn tồn tại một ngày, nàng vĩnh viễn sẽ không cách nào thoát khỏi tầng bóng ma bẩn thỉu đó, nếu ta là ngươi, tự biết mình thân phận ti tiện, đã sớm treo cổ tự vận!" Công tử trắng trẻo kia đã bắt đầu mặt đỏ tới mang tai hùng hồn nói lý.

"Đúng đấy, loại người như ngươi không xứng đáng được sống trên thế giới này!"

"Ngươi là sự nhục nhã!"

"Ngươi là kẻ thấp hèn! !"

Rất nhanh đám người tìm được một điểm phát tiết, vội dùng tất cả từ ngữ có thể nghĩ ra nhục mạ hắn.

"Lòng ghen tỵ dễ khiến con người ta trở nên hạ tiện a, vừa rồi các ngươi bình tĩnh cùng ta nói chuyện, ta cũng có thể hiểu được tâm tình của các ngươi, dù sao Vân Tư nhà ta đúng là sự kết hợp hoàn mỹ của trí tuệ và sắc đẹp, các ngươi không thể tiếp nhận chuyện trong lòng nàng có người thương cũng là chuyện rất bình thường, nhưng ta đã nói cho các ngươi sự thật, các ngươi lại như chó điên lao vào cắn xé ta, làm một nam nhân đường đường chính chính, ta khó có thể chịu đựng." Chúc Minh Lãng duy trì phong độ của mình, bình tĩnh nói.

Tất cả những người trong học đường này cũng không phải là chó săn của vị công tử trắng trẻo kia, cũng có một số người khách quan tìm hiểu chuyện này, lúc này bọn họ cũng cảm thấy cái gọi là người hâm mộ nữ quân của vị công tử kia thực sự có chút quá phận.

Người ta nói rõ.

Hai người lưỡng tình tương duyệt.

Chẳng lẽ bọn họ có quyền cấm cản nữ quân tìm kiếm tình lang của riêng mình hay sao?

"Doãn Diệu Tổ, Chúc Minh Lãng đã nói rõ ràng mọi chuyện, vì sao ngươi còn dây dưa không dứt như vậy, ta cảm thấy đây là một chuyện tốt, chí ít nữ quân của thành bang chúng ta cũng không cần lại phải chịu những ác ngôn tra tấn trước đó." Lúc này, một vị sư tỷ đứng dậy, nói với vị công tử trắng trẻo anh tuấn kia.

Vị sư tỷ này Chúc Minh Lãng cũng nhận ra, lúc trước cùng nhau tới Vinh Cốc Thành, chuyện về Kha Bắc, Đoàn Lam lão sư nàng hẳn đã nghe nói, nhìn thấy Chúc Minh Lãng bị đám người ngụy si nữ quân vây công, liền đứng ra nói lời công đạo.

Vị công tử trắng trẻo Doãn Diệu Tổ nhìn lướt qua nữ tử này, hiển nhiên không hi vọng nàng đứng ra xen vào việc của người khác.

"Khó có dịp các vị tập hợp một chỗ như hôm nay, vừa vặn Chúc mỗ cũng có mấy câu muốn nói với mọi người, hi vọng những người ở đây hôm nay, còn cả những người không ở đây thì cũng xin nhờ các vị truyền đạt lại." Chúc Minh Lãng ôm quyền thi lễ với vị sư tỷ kia, ngỏ ý cảm ơn, lúc này thanh âm hắn to rõ thêm mấy phần nói.

"Ngươi muốn tự vẫn tạ tội sao?" Doãn Diệu Tổ hùng hổ dọa người nói.

"Nhìn lại đám người các ngươi, ta không ngại chuyện các ngươi ái mộ nàng, dù sao nàng thực sự là người con gái quá ưu tú, nhưng thỉnh về sau nên có lòng tự trọng."

"Nếu không phải Vân Tư căn dặn ta nhiều lần, tận lực không muốn công khai chuyện này, nàng lo lắng ta sẽ bị đám người được cho là người hâm mộ các ngươi quấy rối. Xác thực, có thể nói là Chúc mỗ nhận được được ân sủng trời ban, nên mới có thể lọt vào mắt xanh của một nữ tử tựa thần tiên như thế."

"Chính bản thân ta làm sao mà không nhận ra giữa ta và nàng có muôn vàn khó khăn ngăn cản, nhưng chuyện tình cảm trên thế gian sao có thể bị những tục nhân, tục vật này cách trở?"

"Từ giờ trở đi, danh tiếng của nàng, để ta tới gánh vác."

"Doãn Diệu Tổ, còn có các ngươi - những kẻ tự xưng là người ái mộ nữ quân, xin đừng ôm lấy ảo tưởng không thực tế đối với nương tử nhà ta!"

Chúc Minh Lãng nói xong lời này, thay đổi bộ dáng văn văn nhược nhược trước đó, sừng sững đứng trong đám người, thần sắc hắn không thay đổi, ngữ khí trầm ổn, càng lộ ra mấy phần khí thế duy ngã độc tôn!

Đây là đang công bố, nói cho tất cả mọi người biết rõ, nữ quân thuộc về hắn!

Đám người đều ngây dại!

Vốn cho rằng trên thế giới này không còn có người vô liêm sỉ bằng Chúc Minh Lãng, ai nghĩ tới chính hắn tự đem mình đẩy lên tầm cao hơn!

"Tiểu trợ giáo, học tỷ ủng hộ ngươi, ngươi nói lời này quá hay, nếu nữ quân nghe được, nhất định cũng sẽ cảm động!" Vị sư tỷ kia là người đầu tiên hưởng ứng.

Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, duy trì phần mạnh mẽ kia, nhưng trong lòng lại lặng lẽ cầu nguyện: Lời nói này tuyệt đối đừng truyền đến tai Lê Vân Tư a!

"Vì tình, không sợ lưu ngôn phỉ ngữ, không sợ gian nan hiểm trở, Chúc niên đệ, chúng ta cũng ủng hộ ngươi." Mấy học tỷ khác nghe xong cũng hết sức cảm động nhao nhao biểu thị sự xem trọng và chúc phúc.

Nghe vào, đa số là nữ tử, mà không tin cùng phỉ nhổ, đa số là nam nhân.

Chúc Minh Lãng hiểu, kết quả vẫn là giải thích với đám não tàn gato chẳng có tác dụng gì.

Lê Vân Tư như trăng sáng trên bầu trời, ánh trăng sáng chiếu rọi nội tâm ngây thơ của các thiếu niên và nhiệt huyết của thanh niên, chung quy là bọn họ không thể nào tiếp thu được một kẻ hèn kém có được nàng, từ đáy lòng họ vẫn kỳ vọng mình cũng trở thành một người trong vạn người nhận được sự ưu ái kia.

Tình địch quá nhiều, chạy theo như vịt.

Chúc Minh Lãng cũng không hi vọng mình thật sự trở thành một con chuột chạy qua đường, vĩnh viễn bị đám người này xua đuổi, chẳng bằng đường đường chính chính giẫm lên mặt bọn họ!

"Ngươi chỉ là một kẻ nuôi tằm ăn no chờ chết, làm xấu đi danh tiếng nữ quân còn không biết xấu hổ như thế, còn dám vọng tưởng tản ra ngôn luận cùng nữ quân tình đầu ý hợp? Thật dơ bẩn! Ngươi chỉ là một kẻ nuôi tằm thấp hèn, nữ quân khinh thường cùng loại người rác rưởi như ngươi có bất kỳ liên quan gì, ngươi còn dám dây dưa không rõ, vậy cũng đừng trách chúng ta!" Doãn Diệu Tổ nói.

"Nơi này là học viện, Doãn Diệu Tổ ngươi sao dám ngang ngược như đám lưu manh thế kia!" Vị sư tỷ kia chặn lại nói.

"Vừa rồi là hắn hạ chiến thư với tất cả chúng ta, nếu như hắn sợ, vậy lời hắn nói không có một câu đáng tin, chúng ta đem tên lưu dân Vu Thổ thối nát này trục xuất khỏi Tổ Long thành bang thì có gì sai?" Doãn Diệu Tổ nói.

"Doãn Diệu Tổ ngươi thì có quyền lực gì mà làm như vậy?" Trong học đường cũng có người bất bình thay Chúc Minh Lãng.

"Thật xin lỗi, Doãn Diệu Tổ ta xác thực có năng lực này, cha ta là quan quản lý dân lưu động trong thành bang, loại người miệng đầy hoang ngôn, lại có ý đồ dơ bẩn khí tiết nữ quân, ta có quyền khu trục!" Doãn Diệu Tổ nở nụ cười.

Có quyền lực, chính là kiểu muốn làm gì thì làm như vậy.

Thật sự cho rằng Doãn Diệu Tổ hắn không làm gì được tên lưu dân buồn nôn này sao?

Tổ Long thành bang có lệnh khu trục, dù là Thuần Long học viện cũng không thể lưu hắn!

"Các ngươi nhiều người như vậy, một mình ta ứng chiến thì..." Chúc Minh Lãng mở miệng nói.

"Hừ, đối phó ngươi, một mình ta là đủ, ngươi nghĩ chúng ta cũng hèn hạ giống như ngươi sao?" Doãn Diệu Tổ đứng ra đại biểu những người ái mộ Lê Vân Tư.

Muốn xuất thủ, đương nhiên cũng nên để hắn tới.

Mà Doãn Diệu Tổ hắn nhất định sẽ ra tay thật độc ác, không chết cũng tàn phế, phế rồi lại trục xuất, khi đó hắn chắc chắn phải gặm nhấm lấy cái chết từ từ của vùng đất hỗn loạn kia!

Chỉ có làm vậy, cây gai trong lòng hắn mới có thể rút ra mấy phần, nếu để kẻ hèn kém này chung sống cùng Nữ Võ Thần, chuyện này không khác gì tra tấn hắn!

"Ta không có ý này. Ta muốn nói là, các ngươi có quá nhiều người, từng người lên rất mất thời gian của ta, phiền ai đó viết một phong thư khiêu chiến liên danh, những người tới đây hôm nay đều kí tên lên đấy, sau đó cùng xuất thủ một lượt đi!" Ngữ khí Chúc Minh Lãng bình thản, nhưng mỗi một chữ phun ra đều lộ ra tư thế cuồng vọng!

….






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch