Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 59: Làm sao lại quên nàng

Chương 59: Làm sao lại quên nàng




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Trong những kẻ thích xem não nhiệt kia, còn có cả mấy vị đồng học trong viện xá của Chúc Minh Lãng, cá đám đều há to miệng, cái cằm mở lớn nửa ngày còn chưa khép lại!

Hắn không những chủ động thảo phạt tất cả những người ái mộ Lê Vân Tư, hơn nữa còn muốn tiết kiệm thời gian một chút, một lần đánh cả đám! !

Mục Long Sư cuồng bạo hiếu chiến nhất học viện cũng chẳng dám làm vậy đâu!

Xung quanh Chúc Minh Lãng có ít nhất khoảng hai ba mươi người, tuy đều là học viên, nhưng về cơ bản đều là học sinh sở hữu Chân Long.

Mỗi người triệu hoán một đầu, vậy chính là hai ba mươi con rồng!

“Ngươi … ngươi … đầu óc ngươi bị hỏng à!” Một nữ học viên buộc tóc cao gầy nói.

“Ta nói, thanh danh của nàng, do ta tới gánh, không đến lượt đám ủng hộ nực cười các người bàn tán dối trá, mặt khác, ta là người nhỏ nhen, không thích các ngươi cứ suốt ngày mơ tưởng đến nương tử nhà ta, ta hiện tại có chút ghen. Do vậy, nhanh nhanh ký tên vào liên chiên thư, sau khi bị đánh bại thì lập tức cút!” Chúc Minh Lãng khẩu khí không nhỏ chút nào, đại khái cũng nhịn đám não tàn này quá lâu rồi!

"Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi! !" Mấy người ngưỡng mộ kia tức giận đến nói chuyện cũng lắp bắp.

“Lúc nương tử nhà ta không may phải chịu đựng lời ra tiếng vào, các người làm chó không dám sủa, hiện tại nàng trở về thánh đàn, các người liền kết thành một đám chó lao ra đòi dùng miệng lưỡi sủa gào đòi bảo vệ thanh danh nữ quân, hừ, đều là hạng gà đất chó sành, hoặc là ký tên vào liên chiến thư đánh với ta một trận, hoặc là im mồm rồi cút đi cho khuất mắt ta!” Chúc Minh Lãng nói lần nữa.

Đối với cái đám não tàn này, giảng đạo lý là vô ích.

“Còn nữa, về sau nếu có học hữu nào thấy Chúc Minh Lãng ta không vừa mắt, hoặc là thèm nhỏ dãi nương tử nhà ta, thì chẳng cần lòng vòng phức tạp, trực tiếp lên chiến thư ký tên, đủ hai mươi người, ta lại ra tay một lần.”

“Vốn còn muốn cho ngươi lay lắt sống tạm một thời gian, không ngờ tới chính ngươi đã muốn chết, vậy thì chẳng cần phải nương từ nữa!” Tên công tử mặt trắng Doãn Diệu Tổ trong mắt triệt để lộ ra sát ý.

Một tên tàn dân Vu Thổ, chết cũng không ai thèm để ý.

Mà Doãn Diệu Tổ hắn nếu giết được tên lưu dân buồn nôn trong lời truyền miệng mấy tháng nay, chắc chắn là một việc đại khoái nhân tâm, trở nên nổi danh trong Tổ Long thành!

“Cút đi, chừng nào chuẩn bị xong chiến thư rồi, nhớ làm thêm vài bản giúp ta, có lẽ toàn bộ Tổ Long thành này đám ngu xuẩn như các ngươi không hề ít, lúc đó ta vừa vặn xử lý luôn một thể.” Chúc Minh Lãng nói ra.

Học viện cho phép học sinh có thể dùng chiến thư để khiêu chiến nhau.

Nhưng muốn làm chiến thư phải đến học viện lập hồ sơ, rồi bình thường sẽ có lão sư được phái đến giám thị, phòng ngừa xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn.

Đuổi xong cái đám người ủng hộ Nữ quân, Chúc Minh Lãng ung dung ngồi xuống trong học đường, tiếp tục xong tiết học quan trọng mỗi tháng này.

Trong tiết này lão sư sẽ giảng thuật thật kỹ về Sâm Lâm Cự Long trong Ly Xuyên Lâm, Chúc Minh Lãng không muốn bỏ lỡ chút nào, bởi vì đến bây giờ hắn cũng chưa rõ ràng tiểu ấu long mình cứu về là loại rồng gì.

Dựa theo thân thể hồi phục được chút ít của nó, trông có vẻ rất khác biệt với Cự Long truyền thống, ít nhất làn da của nó cũng không giống da rồng bình thường, mà lại bóng loáng như lớp võ của một loài hoa vậy.





Làm xong chiến thư, còn cần phải chọn chiến trường để đấu long, mặc dụ Thuần Long học viện được xây dựng trên bãi cát của đảo giữa hồ này, nhưng xung quanh Phượng Đê trấn cùng xung quanh Ly Xuyên thác lại có một mảnh đất rộng lớn, bao gồm rừng cây, dược viên, nông trường chiếm diện tích lớn nhất, còn có chiến trường đấu long.

Chúc Minh Lãng vừa rời khỏi học đường, chiến thư liền được gửi đến tay, bọn hắn lựa chọn chiến trường giữa dòng sông, nơi đó Chúc Minh Lãng cũng chưa từng đi qua.

Thời gian được lựa chọn vào buổi chiều, Chúc Minh Lãng cũng không nóng vội, ăn xong bữa cơm, lúc này mới chậm rãi đi về phía Ly Xuyên bình nguyên.

Xuyên qua một mảnh rừng hà liễu, cành liễu khô héo trong mùa đông lộ ra vẻ đìu hiu đặc biệt, ngược lại bãi cỏ còn bị băng sương bao trùm, chỉ mọc ra một chút hoa dại mùa đông, khiến cho khu rừng liễu khô này tăng thêm không ít sắc thái.

Qua giữa trưa, bầu trời âm u chỉ len lỏi từng tia nắng ít ỏi, lại bị ngăn cản dưới mây mùa đông dày, mây mùa đông khảm xuống mặt đất những chiếc bóng màu xám bạc, nhưng lại không cách nào khiến dòng sông vùng bình nguyên rộng lớn này tươi đẹp hẳn lên.

Vừa lúc muốn xuyên qua rừng liễu, một nữ tữ cầm cây dù gác lên đôi vai đẹp đứng tựa sát cây xuất hiện vào tầm mắt Chúc Minh Lãng, dáng người nàng thướt tha, ăn mặc ưu nhã, lộ ra mấy phần linh vận như mỹ nhân trong tranh.

Chúc Minh Lãng chậm rãi bước ngang qua nàng, dung mạo của nữ tử này quả thực không có chỗ nào để chê, chỉ là Chúc Minh Lãng làm bộ như không thấy gì.

Lê Vân Tư cũng không bao giờ ăn mặc như thế, khí chất như thơ như họa … Nàng nếu ăn mặc như này, hẳn là xinh đẹp không gì sánh bằng.

“Mới quen đã thân, lưỡng tình tương duyệt?” Nữ tử lại mở miệng nói, thanh tuyến nhu hòa, giọng điệu đoan trang.

Chúc Minh Lãng lộ ra vẻ kinh ngạc, như một vị quân tử khiêm tốn, hào hoa phong nhã thở dài, nói: “Nam Linh Sa cô nương.”

"Ta có nói ta là Nam Linh Sa sao?" Nữ tử chậm rãi xoay người lại, trong nụ cười xinh đẹp mang theo vài phần bẩm sinh vũ mị.

“Thật là khéo, Nam cô nương tới nơi này hóng gió, ta còn có việc trên người, xin phép đi trước một bước.” Chúc Minh Lãng giả bộ không nghe thấy, nhanh chân bước về phía trước.

"Dừng lại." Nữ tử nói.

"Ai dà, Nam Linh Sa cô nương, chúng ta cũng không phải rất quen, rừng núi hoang vắng này cô nam quả nữ ở với nhau, có chút mất thể thống, Chúc Minh Lãng ta lại còn đang có tai tiếng trên người." Chúc Minh Lãng vội vội vàng vàng nói ra.

Chạy mau.

Chúc Minh Lãng bước nhanh hơn.

Lê Vân Tư từng nói, nàng sẽ không xuất hiện tại học viện, vậy người này chỉ có thể là Nam Linh Sa.

Nàng e là nghe được lời mình nói trong học viện, hiển nhiên là phiên bản khác hoàn toàn với lời mình nói cùng nàng trong thư các.

“Lê Vân Tư nói gì với ngươi?” Nữ tử lạnh lùng chất vấn.

Chúc Minh Lãng không trả lời.

“Nàng bảo ngươi đề phòng ta?” Nữ tử hỏi lần nữa.

“Không có, nhưng mà cô nương nghĩ đi, tuyệt đại đa số mọi người đều không thể phân biệt ra cô và tỷ tỷ cô, hiện tại con đường này lại có không ít người lui tới, nếu như để bắt gặp ta cùng cô nói chuyện ở chỗ này, không biết lại cuốn lên loại hiểu lầm gì. Mọi việc đã rất phức tạp, ta chỉ muốn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Chúc Minh Lãng giải thích nói.

“Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?” Nữ tử cười đứng lên.

“Tốt thế nào?”

“Là chính ngươi nói với cả thiên hạ, ngươi và ta lưỡng tình tương duyệt, nếu vậy ta xuất hiện ở đây, quan tâm sinh tử của ngươi một chút, không phải là chuyện không thể bình thường hơn sao?” Nụ cười nữ tử càng xán lạn.

“Cô nương! Ta với cô hoàn toàn không có chút liên quan nào cả!” Chúc Minh Lãng kêu lớn.

“Nhưng người ngoài lại không cho là vậy, vả lại ngày ngày đều phải che mặt, ta cũng mệt muốn chết rồi, vừa khéo muốn đi hít thở không khí mới mẻ một chút, đi thôi, Chúc lang, ta cùng chàng đi xem chiến trường của nam nhân một chút.” Nữ tử vươn tay ra, đem mái tóc liễu đen rũ của mình cuộn lại.

Một màn này khiến Chúc Minh Lãng há hốc mồm.

Nàng đây là muốn giả mạo thành Lê Vân Tư.

Trên thực tế, sau khi nàng cuộn tóc lại, khí chất giống hệt Lê Vân Tư, càng không cần phải nói đến tướng mạo của các nàng.

Một dạng sáng chói mắt, một dạng tuyệt sắc dung nhan, Chúc Minh Lãng không khỏi lùi ra sau mấy bước, rất sợ nhìn thêm vài lần sẽ triệt để không thể phân biệt được nữa!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch