Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 582: Xuất chinh

Chương 582: Xuất chinh




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Đội quân xuất chinh trùng trùng điệp điệp, kéo dài từ bên ngoài Tổ long thành bang Ly Xuyên đến bên ngoài bình nguyên Ly Xuyên, khu vực sông Ly Xuyên trông như một con rắn màu bạc vắt ngang vùng đất này, còn đại quân xuất chinh lại tựa như một con rồng màu xanh hồng chậm rãi hành quân tiến về phía Bắc tuyệt Lĩnh.

Nhóm quân đội này không chỉ có quân vệ của nữ quân mà còn có quân của các thế lực liên hợp mà thành, đồng thời cả Hoàng tộc, Tử Tông Lâm, Chúc môn, Miểu Sơn Kiếm tông, Đại chu tộc,.. cũng cử một đội quân tinh nhuệ theo cùng.

Tổng soái của đoàn quân này gồm hai người, một người là thống quân Lê Vân Tư, quân chủ lực của lần xuất chinh này có tổng cộng hai trăm ngàn quân tinh nhuệ, chưa nói đến tu vi của mỗi người mà chỉ tính riêng việc sau khi đã trải qua một khóa huấn luyện nghiêm khắc, còn có trang bị hoàn hoản được phân phối thế nên mỗi quân sĩ cũng có thể tạo thành mối uy hiếp với vị thần phàm giả.

Một người khác là Võ hầu Hoàng triều, phụ tránh giám thị, đi cùng cũng chỉ có hơn một ngàn quân từ Cực Đình, mỗi người đều là người tu hành, thực lực siêu phàm hơn quân sĩ thông thường, nhưng mục đích chủ yếu của bọn hắn không phải là ra chiến trường giết địch mà là đến để giám sát Lê Vân Tư.

"Lê Vân quốc sư cũng không cần quá để ý đến lão sư, chẳng qua chỉ là theo lẽ công làm việc mà thôi. Đối với Lê quốc sư mà nói, đây chẳng qua là một lần khảo nghiệm mà Hoàng triều giành cho ngươi mà thôi, nếu có thể quét sạch cái Tuyệt Lĩnh thành bang này, Hoàng triều sẽ càng xem trọng ngươi hơn, người của Cực Đình đại lục đều yêu mến những người có tài như ngươi, chúng ta đều biết, sự xuất hiện của Giới long môn sẽ đem đến sự thay đổi rất lớn với Cực Đình đại lục." Hoàng võ, Hầu Mục Sùng nói.

Đương nhiên, còn một câu phía sau Võ Hầu không nói ra, đó chính là nếu như hành sự không thành, Hoàng triều sẽ tước mất quyền thống trị của Lê Vân Tư.

Ly Xuyên đã không còn là vùng đất nhỏ bé hoang dã như xưa nữa, vì có sự xuất hiện của Giới Long môn và sự tồn tại của Tuế Nguyệt sóng khiến cho vùng đất này trở nên đáng giá hơn cả, tất cả mọi người đều thèm khát có được khối thổ địa này, đều muốn chiếm nó thành của riêng mình.

"Lệnh của Hoàng triều đương nhiên ta sẽ tận lực mà làm." Lê Vân tư nhàn nhạt hồi đáp.

Ánh mắt nàng nhìn lướt qua nhóm thiên quân vạn mã, không tự chủ được mà nhìn về phía những lá cờ sừng sững của nhóm quân Chúc môn được võ trang xa xỉ.

Đã là liên hợp thảo phạt thì không thể tránh khỏi sự tranh giành giữa các thế lực lớn.

Đâu tiên chính là phục trang xuất chinh, bất luận là quân đội nhân mã của Hoàng tộc hay là đoàn đội mục long sư của Tử Tông lâm đều vô cùng khí phái không gì sánh được, hoàn toàn thể hiện được khí phách của hai thế lực lớn là thuộc giai cấp thống trị và thế lực tọa trấn, mặc cho các thế lực khác có muốn phô trương thế nào cũng rất khó có thể so với họ, ở giữa cả mấy ngàn quân đội như này trông thật giống như hạc giữa bầy gà vậy.

Duy chỉ có mỗi Chúc môn vốn chính là thế lực sản xuất ra "trang bị" vậy nên mỗi bộ Kim Khôi Ngân giáp, bội kiếm tinh xảo, ngay cả những con long thú, chiến mã kia cũng có một bộ trang bị sáng loáng, khiến cho những thế lực tương đối nghèo khó hủ lậu nhìn mà trợn cả mắt lên rồi.

Trang bị của cả tọa kỵ và xe kéo hàng còn tốt hơn cả chúng ta nữa!

Nhìn thấy đội quân này ở giữa mấy trăm ngàn quân xuất chinh tựa như hiện ra hai chứ--thần hào.

Mỗi một thành viên trong Chúc môn đều ngẩng cao đầu mà đi, nếu như muốn so phục trang xuất chinh thì, thứ cho ta một lời nói thẳng, mấy thứ kia đều là rác rưởi.

Tu vi không cao bằng các người, không sao cả, chúng ta có trang bị tốt là được rồi.

Nhân số cũng không nhiều bằng các ngươi, không sao cả, chúng ta còn có cả trâu.

Với tư cách là công tử duy nhất của Chúc môn, Chúc Minh Lãng lúc năm sáu tuổi đã bị đưa đến Kiếm phái sơn ăn chay tu hành, cách xa với thế tục, đến năm mười lăm mười sáu tuổi mới xuất sơn không bao lâu, chưa kịp hưởng thụ đủ sinh hoạt xa xỉ ở Chúc môn thì đã bị lưu đày, vậy nên vẫn chưa có dịp được chứng kiến bộ dạng phô trương của người nhà mình khi ở bên ngoài, hôm nay thực đúng là ngày đầu tiên...

Chúc Minh Lãng bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

Một tiểu thị vệ nhỏ bé ở Chúc môn nhưng khi đi ra ngoài lại như một đại hiệp kim đao vậy, nhìn kỹ còn có chút thần thái coi tiền tài như rác nữa, nhưng vì sao công tử duy nhất của Chúc môn lại phải sống cuộc sống kham khổ, bần hàn ngay từ nhỏ như vậy?

Trước đây hắn luôn cảm thấy mẫu thân Mạnh Băng Từ đối với hắn rất lạnh lùng vô tình, nhưng bây giờ Chúc Minh Lãng mới bừng tỉnh đại ngộ, đôi vợ chồng này quả nhiên tính tình y hệt nhau, bản thân thì sống sung sướng, quyền cao chức trọng nhưng cốt nhục của bọn họ thì lại để cho nó tự sinh tự diệt, cái gì mà hương khói truyền thừa, căn bản là không cần.

"Công tử a, vài ngày trước ngài có lãnh từ chỗ chúng ta 600 vạn kim..."

"Tìm Chúc Thiên Quan đòi đi a!" Chúc Minh Lãng hung ác liếc cho lão già kia một cái.

Nhìn mấy trang bị của một tên thị vệ ở Chúc môn kia thì hẳn các ngươi cũng không thiếu 600 vạn này đâu, Chúc Minh Lãng còn có cảm giác lúc đó mình đến lấy hơi ít rồi.

Cảnh Lâm trưởng lão cười cười, mở miệng nói:" Không vội không vội, công tử cứ từ từ mà giúp chúng ta bù vào phần sổ sách còn trống này."

Chúc Minh Lãng quyết tâm không trả vì vậy chỉ quay qua nhe răng cười với Cảnh Lâm trưởng lão.

"Công tử a, gần đây ở Ly Xuyên, ta có nghe nói được mấy mẩu chuyện nhỏ của người khi lưu lạc ở đây, không biết là thật hay giả, vị Ly Xuyên quốc sư kia là thiếu chủ phu nhân tương lai của Chúc môn ta?" Cảnh Lâm trưởng lão dời đi trọng tâm câu chuyện, cười cười hỏi.

Ngươi nghe được phiên bản nào?

Chúc Minh Lãng trừng mắt nhìn vị trưởng lão nọ, lười không thèm nói chuyện với hắn.

Vị Cảnh Lâm trưởng lão này, tính tình tốt, là người thân thiện, quyền lực cũng rất lớn, nhưng chỉ có một điểm khiến người khác phiền lòng chính là thích cằn nhằn, thích tám chuyện bát quái với mấy người trẻ tuổi.

"Công tử a, nghe nói chưởng môn Ôn Lệnh Phi của Dao Sơn Kiếm tông không phải người thì không cưới, vị Ôn Lệnh Phi này hiển nhiên là thủy hỏa bất dung với nữ quân Lê Vân Tư ở Ly Xuyên rồi, khó phân cao thấp, công tử dự định đối phó thế nào a?" Cảnh Lâm trưởng lão chậm rãi hỏi.

Chúc Minh Lãng đảo cặp mắt trắng dã.

Được, tự ta cút.

Lúc Chúc Minh Lãng nhìn thấy người đại diện xuất chinh bên phía Chúc môn lần này là Cảnh Lâm trưởng lão thì tâm tình cũng khá vui vẻ, tính tình của ông già này không tính là khó ở chung, nhưng sau khi nghe mấy câu hỏi vừa rồi của lão, Chúc Minh Lãng mới nhớ tới cái khuyết điểm dằn vặt người khác này của ông.

Chúc Minh Lãng không muốn nghe những lời lải nhải của Cảnh Lâm trưởng lão nữa, hắn cưỡi ngựa qua hàng quân xuất chinh dài lê thê, tính qua chỗ đội ngũ Dao Sơn kiếm tông nhìn thử một chút...

"Sư ca!!"

Lúc vừa đến gần đội ngũ Dao Sơn kiếm tông thì từ trong đám người mặc xiêm y kiếm đạo phát ra một tiếng gọi trong trẻo dễ nghe, Chúc Minh Lãng còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một nữ tử thanh linh, ôn nhu đạp không mà đến, một chiêu nhũ yến quy hồi bay đến trước mặt mình.

Chúc Minh Lãng sửng sốt một chút, vì sợ giai nhân té nên hắn vội vội vàng vàng ôm lấy nàng, ngay tức khắc từ ngực truyền tới một cảm giác va chạm mềm mại...

Mùi hương thiếu nữ bay xộc vào mũi, mấy sợi tóc còn vương trên mặt, Chúc Minh Lãng đang cưỡi ngựa thì tự dưng xuất hiện một mỹ nhân phi thẳng vào trong ngực, đôi con ngươi của những người đi bên cạnh đều như bốc cháy hừng hực.

Thật có diễm phúc a!

Vị mỹ nhân kia không phải là Tịch Sư Thư của Dao Sơn kiếm tông sao?

Nhóm kiếm sư của Dao Sơn kiếm tông đều trợn mắt há mồm, sao vị đại sư tỷ mới vừa rồi còn cao ngạo thận trọng kia chỉ trong tích tắc đã trở thành một tiểu sư muội mê muội như này rồi.

Ở trước mặt mọi người, gắt gao ôm nhau trên lưng ngựa, thân mật đến không kẽ hở, nếu như đến ban đêm chẳng phải là...

"Khụ khụ, Miểu Trúc, có rất nhiều người xung quanh đang nhìn đấy." khuôn mặt già nua của Chúc Minh Lãng đã bắt đầu phiếm hồng.

"Mặc kệ!" Tử Miểu Chúc căn bản không để tâm, thật không dễ dàng gì mới gặp được Chúc Minh Lãng.

"Được rồi, được rồi, còn ôm tiếp nữa thì không thở nổi mất." Chúc Minh Lãng nói.

Tử Miểu Trúc là một mỹ nhân khuynh đảo lòng người hơn nữa vì nàng đạo nàng tu hành là Dao Sơn kiếm đạo vậy nên trên người nàng thủy chung tản mát ra một loại thanh khí, không phải là ôm cảm vào thấy khó chịu mà là do những con mắt ghen tỵ xung quanh cũng khiến Chúc Minh Lãng phải kiêng kỵ đôi phần.

"Sư ca, muội ở Ly Xuyên có nghe được mấy lời đồn liên quan đến huynh...Ai nha, sư ca, sao huynh không dìu muội."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch