Quân sĩ Vĩnh Cửu thành và sơn dân không những được khao thưởng mà từ đây họ không còn phải lo lắng vì đám Hạt long này nữa, vậy nên đương nhiên khi đối mặt với Chúc Minh Lãng ai nấy đều cảm động đến rớt nước mắt.
Bọn họ nhao nhao ca tụng rằng Chúc Minh Lãng và nữ quân quả là trời sinh một đôi, ngay cả quan viên trong Vĩnh Cửu thành cũng bắt đầu tiến hành một hồi chỉnh đốn, nghiêm cấm người trong Vĩnh Cửu thành truyền tai nhau câu chuyện về một đêm không thể kể của nữ quân và tên dân chạy nạn!
Chúc Minh Lãng cũng rất buồn bực.
Câu chuyện này rốt cuộc muốn lưu truyền bao lâu a.
Còn nữa, vì sao trên đường phố lại có mấy tên rõ ràng có phục trang giàu có lại cứ nhất quyết phải mặc một cái áo như dân lang thang ở bên ngoài chứ?
Nữ võ thần có thể so với cải trắng ngoài chợ sao, làm như ngồi xổm bên vệ đường là có thể nhặt được vậy!!
Các ngươi có thử uống cháo độc chưa!!
Sau khi rời khỏi thành, Chúc Minh Lãng trở về Tổ long thành bang.
Vẫn là người dân của Tổ long thành bang thuần phác nhất, tất cả mọi người vẫn chỉ mới dừng ở phiên bản"Nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt".
Chúc Minh Lãng âm thầm cảm thấy may mắn là thời đại này truyền bá thông tin bằng giấy vẫn chưa quá phổ biến, nếu không không biết phương hướng suy nghĩ của người trong Tổ long thành bang đã bị đám người không mấy trong sáng của Cửu Vĩnh thành kia vặn vẹo đến mức nào rồi!
Mấy ngày nay Lê Vân Tư cũng không có ở biệt viện, vậy nên Chúc Minh Lãng cũng không có tâm tình gì mà đến đấy, tâm tư của hắn đều đặt hết lên làm thế nào để đề thăng thực lực long sủng.
Hôm nay khi Chúc Minh Lãng và Phương Niệm Niệm đang làm thống kê chi tiêu lương thực của mấy con rồng thì có một thiếu nữ quen thuộc bay tới, khuôn mặt trắng nõn, tư thái xinh đẹp nhu mì, trong nét ngây ngô còn mang theo vài phần đáng yêu mềm mại, chỉ có điều đôi con ngươi lại vô cùng thâm thúy.
Là thiếu nữ âm linh sư Chi Nhu, nàng bây giờ trên cơ bản giống như Sương Nhi, luôn đi theo bên cạnh Lê Vân Tư, Lê Tinh Họa.
"Công tử có ở đây a, vậy thì tốt quá." Âm linh thiếu nữ nở nụ cười.
Sau đó âm linh thiếu nữ chạy ra ngoài, đỡ một vị nữ tử mặc một thân y phục màu xanh, cái mũ vân sa mềm mại trên đầu nàng che khuất cả nửa phần dung mạo.
Nữ tử cởi bỏ mũ xuống, những sợi tóc mềm mại nhu thuận rơi xuống, dung nhan lộ ra, nhất thời khiến cho cả gian nhà đều sáng bừng lên, nàng lộ ra nụ cười kín đáo nói với Chúc Minh Lãng: "Ta ra ngoài một lúc, đi qua nơi này mới bảo Chi Nhu vào hỏi thăm."
Chúc Minh Lãng thử dùng mắt thường để phân định xem đây là ai nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.
Bất quá cho dù là ai, các nàng đều vô cùng thanh nhã tuyệt mỹ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho tâm tình vui sướng.
"Chi Nhu ngươi ở lại đây chơi cùng Niệm Niệm đi." Chúc Minh Lãng nói.
"Được."
Vừa ra khỏi nhà đã phải che khuất dung mạo, hơn nữa chọn một thân xiêm y tương đối mộc mạc như này hẳn là Lê Tinh Họa rồi.
Chúc Minh Lãng dẫn nàng đi qua con đường phồn vinh của Tổ long thành bang, lúc thấy mứt quả bày bàn bên đường, Chúc Minh Lãng theo bản năng muốn mua một chuỗi nhưng lại nghĩ cô em vợ Dự Ngôn sư này không dễ lừa gạt cho lắm vậy nên liền từ bỏ ý định.
"Công tử muốn tìm thiên địa dị chủng?" Lê Tinh Họa mở miệng hỏi.
"Đúng vậy." Chúc Minh Lãng gật đầu.
"Không hay là thiên địa dị chủng sinh trưởng ở Tuyệt Lĩnh thành bang, trên ngọn núi cao nhất ở đó có loại Dực Lôi thần sinh sống." Lê Tinh Họa nói bằng giọng rất khẳng định.
Lôi điện thiên địa dị chủng sao?
Không tương thích lắm với thuộc tính của Thương Loan Thanh long.
Nhưng thiên địa dị chủng bản thân nó đã là một nguồn trợ lực từ bên ngoài, tương tự như thiên lôi thần phạt khi độ kiếp, nếu như thuộc tính tương thích thì chỉ có ưu thế ở vài phương diện nào đó thôi, nếu bản thân con rồng đó đã cường đại đến một trình độ nhất định thì thuộc tính không tương thích cũng không sao cả.
Có quả bạch kim tu vi lại thêm vạn năm Ngân Sam thông thánh lộ, hơn nữa nhờ có ngưng đọng cường hóa long vũ, Chúc Minh Lãng cảm thấy Thương Loan Thanh long đã có thể khiêu chiến với long kiếp rồi, huống hồ nó cũng sắp đến giai đoạn cuối của kỳ trưởng thành, muốn tới được hoàn toàn kỳ thì đây là điều mà tiểu Thanh Trác bắt buộc phải vượt qua!
"Chuyến này lành dữ thế nào, có thể tính ra không?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Hung hiểm tột cùng, Tuyệt Lĩnh thàng bang là một sơn thành ngăn cách với đời, bọn họ có khả năng là một cường tộc có truyền thừa cao." Lê Tinh Họa thấy được rất nhiều dấu hiệu, mỗi một cảnh đều khiến nàng cảm thấy đau đầu nhức óc.
Lý do nàng ra ngoài giải sầu cũng là vì vậy.
Tốt nhất vẫn không nên đi Bắc Tuyệt Lĩnh.
Nhưng Hoàng triều đã hạ lệnh nên Lê Vân Tư cũng không có khả năng kháng mệnh.
"Chỉ dựa vào ảnh hưởng của Tuế Nguyệt sóng mà Bắc Tuyệt Lĩnh đã có thể bắt kịp các cường giả đại lục, như vậy chứng tỏ bọn họ nhất định còn nắm giữ thông tin gì đó của Giới long môn." Chúc Minh Lãng nói.
Long môn chưa mở, vậy nên tất cả sinh linh trên đại lục đều cảm thấy mờ mịt về những thứ trong long môn.
Bọn họ không thể cứ mãi mờ mịt ngu dốt như này rồi đối mặt với ngày mà Giới long môn mở ra.
Chúc Minh Lãng tin tưởng, trong Giới long môn còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần so với Bắc Tuyệt Lĩnh!
"Có lẽ là tâm niệm của ta còn chưa đủ mạnh, thôi diễn không ra một kết quả tốt..." Lê Tinh Họa khẽ thở dài một tiếng.
"Đều là kết quả không tốt?" Chúc Minh Lãng hơi kinh ngạc nói.
Mặc dù chỉ là cảnh tượng trong giấc mơ nhưng một màn kia cũng đủ khiến Lê Tinh Họa bi thương không ngớt, như bị ngàn vạn mũi tên cắm xuyên qua tim, vừa nghĩ tới những chuyện có thể sẽ xảy ra trong tương lai sắp tới, nàng càng không có dũng khí đối mặt.
Nhưng Giới long môn đang lơ lửng trên đầu kia có liên quan đến vận mệnh của toàn bộ Ly Xuyên, của toàn bộ Cực Đình đại lục, chúng sinh không thể không đối mặt với nó.
"Thế cục ván cờ cũng không biến ảo như đời người. Mặc dù ta không thể đảm bảo những người xuất chinh lần này đều bình an vô sự trở về, nhưng ít ra người ngươi quan tâm, người ta quan tâm đều sẽ bình an." Chúc Minh Lãng đặt tay lên vai Lê Tinh Họa, nhẹ giọng an ủi.
"Thuật đoán mệnh của ta khi dùng trên người của cường giả có tu vi vương cấp thường sẽ có chút sai lệch, thời gian càng đến gần thì càng có nhiều điềm báo xuất hiện, có lẽ sẽ có sinh cơ xuất hiện." Lê Tinh Họa gật đầu.
Cường giả vương cấp đều là người đã phi thăng, vận mạng của họ vốn đã lệch khỏi quỹ đạo của thiên đạo mệnh thuật rồi, trừ phi cảnh giới của Lê Tinh Họa cao hơn một tầng mới có thể suy đoán được phần lớn vận mệnh của cường giả vương cấp xuất chinh và từ đó tìm được sinh cơ cải biến tử cục của bọn họ.
Thời gian gấp gáp mà nàng cũng không phải dạng người chỉ biết ngồi chờ chết.
Mấy ngày này, nàng đều tiếp tục suy diễn, thử tìm cách đột phá.
Một màn khiến người ta hô hấp khó khăn chỉ có thể xuất hiện trong mộng mà thôi, tuyệt không thể xuất hiện một cách chân thật ngay trước mắt được!
Chầm chầm bước theo chân Chúc Minh Lãng trên con đường đầy mùi khói, Lê Tinh Họa chủ động cầm tay Chúc Minh Lãng, nàng khẽ nâng ánh mắt nhìn gò má Chúc Minh Lãng.
Người đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang đây mới là thật.
Chỉ là một màn này vẫn trông như đã từng gặp qua.
Thậm chí khi đi đến đầu phố kế tiếp, Lê Tinh Họa cũng dự tính được hắn sẽ mua cho mình một bó hoa ngọc lan.
Đầu đường Tổ long thành bang đều lộ ra vài phần cổ xưa, nhưng trên đường ngựa xe như nước, người đi qua tấp nập khiến cho nơi đây như được tiếp thêm sinh khí.
"Ăn kẹo hồ lô không?" Chúc Minh Lãng đột nhiên xoay đầu lại uyển chuyển khéo léo hỏi cô em vợ Dự ngôn sư.
"A?" Lê Tinh Họa nhìn thoáng qua lão bá bán hoa.
Lúc này lão bá bán hoa cũng đi ngang qua trước mặt Chúc Minh Lãng, thậm chí Lê Tinh Họa còn nhìn thấy bó hoa ngọc lan kiều diễm trên tay lão bá.
Mà con mắt của Chúc Minh Lãng chỉ nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô.
Do dự mãi, Chúc Minh Lãng vẫn quyết định mua xiên kẹo hồ lô cho Lê Tinh Họa, cuộc sống hạnh phúc sau này hơn phân nửa đều phụ thuộc vào nàng.
"Được...được." Lê Tinh Họa ngơ ngác một lúc, bấy giờ mới gật đầu như gà mổ thóc.
Cầm xiên kẹo đường trên tay, Lê Tinh Họa cắn một miếng nhỏ, lập tức cảm nhận được vị ngọt trên đầu lưỡi, không chờ vị ngọt ập tới vị chua chua của sơn trà cũng lan tới...
Vô cùng đột ngột, còn tưởng rằng vị của kẹo đường chỉ có ngọt thôi chứ.
Hơn nữa, vì sao lại là kẹo a?
Là do Vương cấp cảnh giới đều có suy nghĩ khác người hay là công tử vẫn luôn thích hành động không theo lẽ thường?