"Đừng đừng đừng, ngươi đừng có làm thử ngay tại hiện trường, đều là người một nhà, ta chỉ muốn hỏi ngươi sự việc đại khái thôi." Chúc Minh Lãng vội vàng ngăn trở Thiên Sát Long.
Dáng vẻ Thiên Sát Long giống như muốn đích thân ra trận nếm thử, mấy chục vạn đại quân xuất chinh này, mặc dù có không ít trong đó là thuộc về những thế lực tọa trấn, nhưng cũng không thể tùy ý tàn sát a!
Lại liếc qua một vòng, vừa đúng lúc thấy được cờ xí của Đại Chu tộc.
Do dự một chút, Chúc Minh Lãng vẫn là nhẫn nhịn lại ý nghĩ nhỏ trong nội tâm.
"Đã chuẩn bị đủ cho ngươi huyết dịch của sinh linh vạn năm, yên tâm." Chúc Minh Lãng vừa đi, vừa lầm bầm lầu bầu, "Nếu như ngay cả trung vị Vương cấp đều phải rất miễn cưỡng mới có thể làm được việc lặng yên không tiếng động giết chết bọn họ, vậy hơn phân nửa là thứ gì đó mà chúng ta không để ý đến."
"Trung vị Vương cấp? ?" Hạo Dã ở bên cạnh, nghe được Chúc Minh Lãng thấp giọng nói, ánh mắt trừng lớn nhìn sang vị Tiểu sư thúc này.
Tiểu sư thúc, quả nhiên không phải người.
"Sư huynh, nơi này có một khe rãnh, có vẻ như rất sâu." Tử Diệu Trúc cưỡi trên lưng một thớt Long Mã đỏ thẫm, nàng quay đầu hướng phía trước dò xét.
Chúc Minh Lãng nhìn lại, mới đầu là bị dáng người cưỡi ngựa nổi bật của Tử Diệu Trúc hấp dẫn, eo nhỏ, mông tròn, làm người nhịn không được sẽ phải nhìn thêm vài lần, nhưng rất nhanh Chúc Minh Lãng lưu ý đến bên trên thân ngựa đỏ thẫm nàng đang cưỡi có một con côn trùng màu nâu đen, con côn trùng kia bám vào bên trên thân ngựa, dường như là đang mút vào cái gì...
Manh? (Manh: con muỗi)
Chúc Minh Lãng quan sát kỹ một phen, nhận ra loại sinh vật này.
Manh là tên tục của con nhặng, chúng thường xuyên chui vào bên trong lông tóc dày đặc của trâu ngựa, không chút kiêng kỵ hút lấy huyết dịch của súc vật, trâu ngựa dê đều là kho máu của bọn chúng.
Trên sơn lĩnh cao như vậy, khí hậu lại lạnh như thế, những con nhặng này làm thế nào còn sống sót được, chẳng lẽ là chúng ghé vào trên thân những Mã thú, Ngưu Thú, một đường từ bình nguyên Ly Xuyên đi đến trên dãy núi cao này?
Ngay khi Chúc Minh Lãng suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên con ngựa Tử Diệu Trúc đang cưỡi lấy bắt đầu tỏ ra bực bội giãy dụa lắc mông, tứ chi cũng đạp trên mặt đất liên tục.
"Sư huynh, phía dưới này hình như thật có đồ vật gì đó, có điểm giống như là trứng trùng..." Tử Diệu Trúc tiếp tục quan sát vào trong lĩnh câu kia, nhưng Long Mã đỏ thẫm dưới háng nàng lại bắt đầu xao động đi tới đi lui.
"Xuy" con Long Mã đỏ thẫm kia dường như bị manh cắn đau, phát ra một tiếng gáy gọi.
Đột nhiên, con Long Mã này lại bắt đầu chuyển động thân thể, giống như thân thể nó phi thường khó chịu, biên độ mạnh đến mức suýt nữa đã đem Tử Diệu Trúc ném ra ngoài, mà Tử Diệu Trúc theo bản năng níu chặt dây cương!
"Diệu Trúc, mau rời khỏi nơi đó!" Chúc Minh Lãng cảm giác được có cái gì đó không đúng, hướng về phía Tử Diệu Trúc hô một tiếng.
Tử Diệu Trúc cũng không có suy nghĩ nhiều, nàng vận khinh công, đứng lên trên lưng ngựa rồi đạp mạnh, người nhẹ như yến hướng về phía Chúc Minh Lãng bay tới.
Cùng lúc đó, Long Mã đỏ thẫm cũng bắt đầu phát cuồng, thân thể nó điên cuồng giãy dụa, đồng thời bắt đầu hướng về phương hướng Chúc Minh Lãng điên cuồng chạy vội tới.
Nhưng mà, trong quá trình con Long Mã kia hướng về phía Chúc Minh Lãng chạy tới, thân thể của nó bắt đầu giảm bớt từng khối từng khối!
Hình ảnh này tương đối quỷ dị, xác thực chỉ có thể dùng từ giảm bớt để hình dung, thật giống như một khối bánh lớn, đang bị người tách ra một khối nhỏ lại một khối nhỏ, nhưng kia là một thớt Long Mã cường tráng sống sờ sờ, chung quanh rõ ràng không có bất kỳ đồ vật gì đang cắn xé nó!
Con ngựa kia muốn rên rỉ, nhưng chẳng biết tại sao lại không thể phát ra bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào, mà thân thể của nó tựa như là tượng bùn rơi vào trong dòng sông!
Đầu lâu của nó cũng tan rã thành từng khối từng khối xương nát, xương biến thành từng hạt cát trắng.
Thân thể của nó biến thành từng khối từng khối huyết nhục, huyết nhục lại phân giải thành những mảnh vụn bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy!
Con ngựa này vừa không ngừng chạy, cứ như vậy bị hòa tan giữa ban ngày!
Hình tượng kinh khủng đến cực hạn, Hạo Dã cùng Chúc Minh Lãng đang đứng chung một chỗ, cặp mắt hắn thậm chí còn không thể tin được khi nhìn thấy một màn này!
"Có thứ gì đó đang gặm nuốt nó, là từ bên trong thân thể nó!" Chúc Minh Lãng nói.
Thứ này, số lượng rất nhiều, hơn nữa là tiến hành gặm nuốt trong cùng một lúc.
Bọn chúng từ trong ra ngoài, trong ngắn ngủi mấy giây đã đem một thớt Long Mã đỏ thẫm gặm nhấm đến không còn một mảnh vụn!
Tử Diệu Trúc vừa đáp xuống đất, ngay khi nàng xoay người lại nhìn, thấy được cảnh tượng thớt Long Mã đỏ thẫm của mình lại nhưng đã cứ "Tan rã" đơn giản như vậy, cùng lúc đó nàng kinh hãi phát hiện có vô số con nhặng nhỏ màu xám từ vị trí thịt xương mà thớt Long Mã kia biến mất bay ra, cũng nhanh chóng chui vào bên trong cái khe sâu trước đó mình kiểm tra.
"Là manh!" Chúc Minh Lãng cũng vô cùng hoảng hốt!
Manh hình thái như ruồi, nhưng những manh này so với ruồi còn nhỏ hơn, dùng muỗi để hình dung cũng không đủ, lúc bọn chúng từ trong thân thể con Long Mã bị chia ăn triệt để kia bay ra, cho dù số lượng kinh người nhìn qua cũng không khác gì một mảnh tro bụi bị gió thổi lên!
"Không không không, bọn chúng là long, là Manh Long! !" Đúng lúc này, thanh âm Cẩm Lý tiên sinh từ phía sau Chúc Minh Lãng truyền ra, ngữ khí của hắn cũng phi thường chấn kinh.
Rồng? ?
Những con nhặng có kích thước không xê xích bao nhiêu so với muỗi lại thực sự là rồng? ? ?
"Là một trong mấy loại rồng nhỏ nhất thế gian, lúc bọn chúng ngủ say sẽ hóa thành một đống trứng ruồi, bám vào phía trên hoa cỏ, một vài loại súc vật, yêu thú hình thể lớn nếu không cẩn thận đem chúng nó ăn vào, bọn chúng sẽ tỉnh lại ở bên trong thể nội của nó, cũng thông qua việc ăn sạch súc vật yêu thú để rời khỏi cỗ thân thể này..." Cẩm Lý tiên sinh nói.
Chúc Minh Lãng nghe được sửng sốt mất một lúc.
Một loại rồng so với ruồi còn nhỏ hơn?
Bọn chúng đều là rồng...
Một đám nhỏ mình nhìn thấy như vừa rồi, số lượng chí ít cũng lên tới hàng ngàn con!
"Đừng chọc giận chúng nó, tuyệt đối đừng chọc giận chúng nó, vô luận là tu vi gì. Đừng thấy hình thể bọn nó nhỏ như ruồi, nhưng mỗi một cá thể đơn độc chúng nó đều là chân long!" Cẩm Lý tiên sinh lại nói một lần nữa.
Tử Diệu Trúc đã bị dọa đến sắc mặt xanh trắng.
Nói cách khác mới vừa rồi có hàng ngàn con rồng đang gặm nhấm thớt long Mã đỏ thẫm của mình, mà chính mình chỉ cách tử vong cũng là chuyện trong nháy mắt!
Trên trăm Cự Long Phi Tướng cùng với người dẫn dắt Cự Long đều biến mất.
Hàng ngàn con hùng ưng cũng đều biến mất...
Thứ bọn họ gặp phải chính là hàng ngàn con Manh Long này, càng làm cho người ta phải rùng mình chính là, hàng ngàn con Manh Long này cùng một đám tro bụi bị gió thổi lên không hề khác gì nhau, điều này làm người ta phòng bị bằng cách nào?
"Rời khỏi nơi này trước đã." Chúc Minh Lãng đã cảm giác được một trận không rét mà run.
Tử Diệu Trúc cùng Hạo Dã lại càng không dám lưu lại, cũng may vừa rồi những con Manh Long kia ăn sạch Long Mã xong thì liền chui vào đến bên trong khe lĩnh, nếu là bọn chúng hướng thẳng về phía ba người nhào lên thì thực sự cũng là một chuyện cực kỳ kinh khủng.
Mỗi một con đều là chân long!
Nói cách khác những Manh Long so với con ruồi còn nhỏ hơn kia ít nhất có thực lực long tử, lực phá hoại của nó hoàn toàn không thua gì một đại quân thiên long!
"Bọn chúng không có khí tức, mà sức ăn lại lớn kinh người, đoán chừng cho dù là bên trong mấy chục vạn đại quân của các ngươi có rất nhiều người tu hành cảnh giới cao, nhưng mấy chục vạn người sống này chưa hẳn đã đủ cho bọn chúng ăn!" Thanh âm Cẩm Lý tiên sinh lại truyền đến một lần nữa.
Mà mỗi khi hiểu rõ hơn một phần, liền tăng thêm một phần kiềm chế cùng sợ hãi, vì sao phía trên cao tuyệt lĩnh lại tồn tại một bầy rồng đáng sợ như vậy! !
"Ta vừa rồi nhìn xuống phía dưới khe núi, phía dưới có rất rất nhiều trứng..." Tử Diệu Trúc có chút hoảng hốt nói, khi nói chuyện cũng mang theo vài phần thở dốc.
"Số lượng Manh Long xa xa không chỉ có mỗi đám đã ăn hết thớt Long Mã kia!"