Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 586: Không thể thoát ly đại quân

Chương 586: Không thể thoát ly đại quân




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Bọn chúng cần phải không cẩn thận bị ăn vào trong bụng mới có thể thức tỉnh sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Không không không, chỉ vào thời điểm đồ ăn không đủ bọn chúng mới chọn ngủ say, để bảo tồn tốt thể lực của mình, cũng phòng ngừa việc tự giết lẫn nhau, một khi đồ ăn chung quanh đủ nhiều, mà số lượng bọn chúng lại đủ khổng lồ, bọn chúng căn bản không cần phải làm loại ngụy trang này, bọn chúng sẽ bắt đầu trở nên không khác gì châu chấu tùy ý càn quét khắp nơi, tất cả vật sống đều sẽ trở thành đồ ăn cho bọn chúng gặm nhấm! !" Cẩm Lý tiên sinh cường điệu nói.

"Nhưng vì sao bọn chúng không trực tiếp công kích đại quân?" Hạo Dã hỏi.

"Điều này nói rõ số lượng Manh Long còn không đủ nhiều đến mức có thể đối kháng cùng đại quân của chúng ta, nhưng nếu giống như những người đi ra tuần tra, thoát ly đội ngũ, còn có những người tụt lại phía sau, hết thảy đều sẽ bị bọn chúng ăn sạch!" Chúc Minh Lãng bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời càng suy nghĩ tỉ mỉ càng cảm tháy sợ hãi.

Nói xong câu đó, Chúc Minh Lãng đột nhiên nghe được thanh âm "Ong ong ong", giống như có một đám ong mật rất nhỏ đang quanh quẩn ở bụi hoa cách đó không xa.

Chúc Minh Lãng tập trung nhìn vào, không những thế hắn còn sử dụng kỹ năng thấu thị của Mục Long sư, lúc này mới cực kỳ miễn cưỡng nhìn thấy ở chỗ lĩnh câu có một sợi cát bụi màu xám đang quỷ dị bay ra, cũng hướng về phía ba người Chúc Minh Lãng, Tử Diệu Trúc, Hạo Dã bay tới!

Là Manh Long, so với số lượng Manh Long chui ra ngoài từ trong thân thể Long Mã càng nhiều hơn!

"Không tốt, bọn chúng dự định ăn sạch các ngươi, vừa rồi không xuống tay với các ngươi, là bởi vì bọn chúng không có nắm chắc bắt được Chúc Minh Lãng ngươi, lần này bọn chúng lại gọi tới càng nhiều huynh đệ! !" Cẩm Lý tiên sinh hét lên một tiếng, lập tức chui về phía sau Chúc Minh Lãng, hóa thành một hình thêu thùa!

Nhiều gấp đôi so với trước đó!

Hai ba ngàn con Manh Long, nhìn lướt qua cùng một tấm rèm cửa màu xám không hề khác gì nhau, cho dù là bay tới từ đối diện, người đi đường hành quân bình thường căn bản sẽ không để ý tới, nhưng bây giờ toàn thân Chúc Minh Lãng không hề khác gì bị dội vào một chậu nước lạnh.

Vừa rồi bọn chúng kiêng kị Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng tốt xấu gì cũng là Vương cấp cảnh, cho nên sau khi ăn sạch Long Mã, bọn chúng lập tức chui vào trong trong khe lĩnh.

Bọn chúng đánh thức thêm những con Manh Long đang ngủ say khác, hiện tại đại quân Manh Long nắm chắc có thể ăn hết mình, bọn chúng đến rồi! !

"Không thể thoát ly đại quân, mau trở về!" Chúc Minh Lãng mang theo Tử Diệu Trúc, Hạo Dã quay đầu bỏ chạy!

"Kiếm thủ cùng các sư huynh sư đệ khác ở phía trước."

...

Bên trên sườn núi, ba người một đường phi nước đại.

Đại quân cho dù đã ở trong tầm mắt, cách xa cũng chỉ đến hai ba dặm, nhưng hai ba dặm này lại kinh hồn đến cực điểm...

"Kiếm thủ, bọn họ đang làm gì vậy, đua tốc độ sao?" Một kiếm sư Dao Sơn Kiếm Tông nghi ngờ hỏi.

Đội ngũ Dao Sơn Kiếm Tông có bốn mươi, năm mươi người, bọn hắn nhìn thấy ba người này một đường lao vùn vụt, nhưng lại nhìn không thấy thứ gì đang đuổi theo bọn hắn, cho nên mỗi người đều ngẩn người.

"Chạy a, các sư đệ sư muội, chạy mau! ! !" Hạo Dã vừa chạy, vừa cao giọng hô lớn.

"Mau trở về bên trong đại quân, mau trở về! !" Tử Diệu Trúc cũng không lo được căng thẳng hô.

Hạo Dã cùng Tử Diệu Trúc ở Dao Sơn Kiếm Tông vẫn có lực ảnh hưởng nhất định, rất nhanh đã có một ít các sư đệ sư muội chạy theo.

Nếu như là đồ vật ngay cả Hạo Dã cùng Tử Diệu Trúc đều e ngại, bọn họ khẳng định không có năng lực chống đỡ.

Nhưng có một bộ phận người đi theo kiếm thủ Diệp Dương.

Kiếm thủ Diệp Dương không có chạy, bọn hắn cũng không muốn động.

"Hừ, một chút chuyện nhỏ lại kinh hoảng thành dạng này, còn ra thể thống gì!" Kiếm thủ Diệp Dương đem tay áo hất về phía sau, ánh mắt lãnh ngạo nhìn chăm chú về phía sau lưng ba người này.

Hắn ngược lại muốn xem xem đồ vật đã dọa ba người này sợ mất mật đến tột cùng là cái gì.

Con ngươi Diệp Dương tụ lại sau lưng Chúc Minh Lãng, nhưng cũng chỉ thấy bất quá là một chút bụi bặm đang bay, lúc hắn đang muốn châm chọc Chúc Minh Lãng, bỗng nhiên kiếm của hắn trong vỏ chợt run lên, rung động đến phi thường kịch liệt, phảng phất như muốn tự mình thoát ly từ trong vỏ kiếm!

Kiếm của Kiếm thủ Diệp Dương cũng không phải bình thường, bên trong rót vào một loại minh văn dự cảnh đặc thù, khi gặp phải nguy hiểm đột kích, cái kiếm này sẽ run rẩy, mà biên độ rung động đại biểu cho trình độ nguy hiểm!

"Cộc cộc cộc cộc cộc! ! ! ! ! !"

Từ khi Kiếm thủ Diệp Dương cầm tới kiếm nay, chưa bao giờ từng thấy nó run rẩy lợi hại như vậy, vỏ kiếm cũng phải bị nó đụng nát.

Lúc Diệp Dương lần nữa hướng về phía kia thứ bị coi là "Cát bụi" kia nhìn lại, hắn rốt cục ý thức được cái gì, đột nhiên rút kiếm, nhưng kiếm rung động đến mức khiến cho cánh tay của hắn cũng điên cuồng rung động theo!

"Chạy mau, các ngươi chạy mau!" Kiếm thủ Diệp Dương đột nhiên hướng về phía một đám kiếm sư bên cạnh hét lớn.

Nhóm kiếm sư hoàn toàn không kịp phản ứng, thời điểm bọn hắn còn đang ngây người, đột nhiên một cỗ khí tức tử vong kinh khủng đánh tới, thân thể bốn tên kiếm sư đứng ở trước mặt kiếm thủ Diệp Dương bắt đầu "Tan rã" !

"Hỗn trướng, nghiệt yêu đi chết! !" Diệp Dương kiếm thủ giận dữ.

Hắn rút kiếm giận chém, chém về phía những con Manh Long kia.

Kiếm thủ Diệp Dương chính là Vương cấp, kiếm cảnh càng tự nhận là không thua gì Chúc Tuyết Ngân, kiếm lực do hắn giận chém ra bá đạo đến cực điểm, hiện lên khí thế khí thôn sơn hà!

Nhưng mà thanh kiếm Vương cấp này lại căn bản là không có cách nào ngăn cản những sinh vật như bầy muỗi kia, bốn tên đệ tử đã bị ăn sạch chỉ còn lại giày...

Kiếm thủ Diệp Dương không thể tin được trừng lớn hai mắt, cùng lúc đó một cỗ đau nhức kịch liệt từ vị trí tay trái của hắn truyền đến, một cánh tay khác không cầm kiếm của hắn cũng đang tan rã! !

Có cái gì đó đang gặm ăn, mà tốc độ gặm ăn lại cực nhanh, thời gian chỉ trong một cái nháy mắt tay trái của kiếm thủ Diệp Dương chỉ còn lại một bộ khung xương, càng kinh khủng hơn là, những vật này ngay cả xương cốt cũng không buông tha! !

Lúc này Kiếm thủ Diệp Dương mới ý thức được những con nhặng màu xám nhỏ kia tuyệt không phải ruồi muỗi, hắn nhịn đau khổ bỗng nhiên quét ra một luồng kiếm khí cự đại bát quái, cũng dựa vào sử dụng kiếm khí đem những con Manh Long này ngăn cản ở bên ngoài bát quái kiếm khí, vì những kiếm sư khác tranh thủ thời gian chạy trốn.

"Kiếm thủ!" Mấy tên Đại Kiếm Sư Đã chạy ra xa vài trăm mét, lại nhịn không được quay đầu cả kinh hô.

"Chạy! ! ! !" Diệp Dương đã ý thức được mình đi không được.

Bát quái kiếm khí, nhìn như rộng lớn vô ngần, như một ngọn núi bình phong, nhưng đối với những con Manh Long kia mà nói cùng một tờ giấy mỏng không hề khác gì nhau.

Kiếm thủ Diệp Dương giận dữ rút kiếm, ra một trận liên trảm, nộ sát một vài Manh Long, nhưng Manh Long đã bắt đầu gặm ăn sạch hai chân của hắn.

"Kiếm thủ!"

Mấy tên đệ tử nhìn thấy hai chân kiếm thủ máu thịt be bét, đang muốn quay đầu hiệp trợ, nhưng lại bị một tiếng quát của Chúc Minh Lãng níu lại, sau đó kéo lấy bọn hắn thoát khỏi nơi đây.

"Chúng ta không thể thấy chết không cứu a!"

"Ngu xuẩn, Diệp Dương có tu vi gì? Hắn cũng không sống nổi, các ngươi có thể sống sao!" Chúc Minh Lãng mắng.

Kiếm thủ Diệp Dương liên tục huy kiếm, tốc độ tan rã trên thân thể của hắn chậm hơn so với người khác, đó là bởi vì Manh Long kiêng kị kiếm lực hắn chém ra, có thể nhìn thấy có rất nhiều Manh Long chết ở phía dưới kiếm khí của hắn, nhưng hai chân của hắn cũng bị gặm đến sạch sẽ!

Kiếm mang liên tục bộc phát, hàng trăm hàng ngàn con Manh Long đang chết thảm ở dưới kiếm Diệp Dương, mà thân thể Diệp Dương đã không còn... Khi hắn đang chém giết những con Manh Long kia thì đồng thời nhưng con Manh Long khác cũng đang gặm ăn hắn!

Đại quân xuất chinh cách đó không xa, lục tục đã có người nhận ra khác thường, bọn hắn với đối với chuyện đang xảy ra hoàn toàn không biết gì cả, chỉ thấy chỗ Dao Sơn Kiếm Tông tựa như có thành viên gặp phải ma quỷ dưới vực sâu, liều lĩnh hướng về phía doanh địa tạm thời này chạy tới, mà cách đó không xa kiếm khí cuồn cuộn như kinh đào hải lãng không ngừng phát ra...

"Vị kiếm sư này thật mạnh!"

"Kiếm khí này sợ là Long Vương cũng không chịu nổi, là kiếm thủ Diệp Dương sao? ?"

"Hắn đang trảm cái gì?"

Tất cả mọi người nhìn thấy bất quá cũng chỉ là mấy kiếm bàng bạc vô cùng của một Vương cấp kiếm sư trước khi chết vung ra kia mà thôi.

Nhưng sau một lát, mọi người kinh dị hoảng sợ phát hiện.

Kiếm sư cường đại như thế, chỉ còn lại một cánh tay! !

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch